CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Dường như bạo quân đứng ngồi không yên...

Nhưng lại không hề hay biết.

Hắn xuyên qua mấy trăm đôi mắt dữ dằn, ác độc...

Đi tới gian nhà giam cuối cùng của thiên lao.

Gian này chỉ giam giữ một mình Trác lão gia.

Toàn bộ người của phủ Trác vương cũng chỉ có một mình Trác lão gia không bị buộc thay áo tù nhân.

"Hoàng Thượng, lão thần chờ người đã lâu rồi."

Nhìn thấy bạo quân đến, hình như Trác lão gia không hề bất ngờ.

Bạo quân nói: "Ngài biết Trẫm sẽ tới?"

Trác lão gia nói: "Giờ không phải Hoàng Thượng đã tới rồi sao?"

Bạo quân nói: "Nhưng làm sao ngài lại biết?"

Trác lão gia nói: "Lão thần luôn có một cảm giác kỳ lạ, hình như Hoàng Thượng không phải muốn đuổi cùng giết tận phủ Trác Vương, mà là muốn bảo vệ phủ Trác Vương, nên mới nhốt tất cả chúng ta vào thiên lao. Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, rất rất hoang đường, lão thần cũng không hề có manh mối gì. Nhưng trong lòng có nghi vấn, lão thần tin một ngày Hoàng Thượng sẽ tự mình đến thiên lao giải đáp sự nghi ngờ này trong lòng lão thần."

Bạo quân lạnh lùng nói: "Ngài liệu sự như thần! Đúng là Trẫm đến rồi!"

Trác lão gia nói: "Hoàng Thượng đã tới, hôm nay lão thần chắc hẳn có thể giải tỏa nghi ngờ trong lòng rồi."

Bạo quân nói: "Thật ra hôm nay Trẫm đến, là muốn nói chuyện chân thành với ngài."

Trác lão gia nói: "Chuyện gì vậy?"

Bạo quân nói: "Trác lão gia, ngài chính là nguyên lão đức cao vọng trọng của ba triều, có công lao lớn lao đối với giang sơn xã tắc, một ngày còn có ngài ở đây, thì Vương triều Thiên Tống vẫn có thể vững chắc như núi. Trẫm cũng không ngốc, Phủ Trác Vương và ngài chính là trụ cột quốc gia, phụ tá đắc lực của Trẫm. Trẫm hoàn toàn không có lý do tự chặt cánh tay mình."

Trác lão gia nói: "Thì ra Hoàng Thượng vẫn là tín nhiệm phủ Trác Vương. Lão thần còn tưởng Hoàng Thượng cho rằng nhà họ Trác chúng ta muốn làm phản, cho nên mới muốn diệt trừ phủ Trác Vương chứ?"

Bạo quân nói: "Không! Ngài quá lo lắng rồi! Phủ Trác Vương phụ tá giang sơn đã mấy trăm năm, nhân tài xuất hiện lớp lớp, hơn một trăm năm trước Trác Thiên Hành đã lập được công trạng lừng lẫy, hôm nay có ngài đức cao vọng trọng uy chấn thiên hạ, phủ Trác Vương cả nhà trung liệt, có công lớn với triều đình... Nếu Trẫm muốn tiêu diệt Phủ Trác Vương, vậy chẳng phải Trẫm là một hôn quân sao?"

"Thì ra là thế."

Trác lão gia khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc ông đã chứng thực nghi ngờ trong lòng.

Hoàng đế...

Quả nhiên không phải một hôn quân.

Ít nhất vẫn chưa ngu ngốc đến mức muốn giết hại thần tử trung thành với mình.

Rốt cuộc Trác lão gia đã biết, Hoàng đế giam phủ Trác Vương lại, là có nguyên nhân.

Nhưng ông làm sao cũng không nghĩ ra đó là nguyên nhân gì.

"Hoàng Thượng. Lão thần rất hoang mang, vì sao Hoàng Thượng lại nhốt phủ Trác Vương vào thiên lao? Trong một đêm, thế lực Phủ Trác Vương bị hủy diệt, đối với Hoàng Thượng mà nói, chắc chắn không phải chuyện tốt. Lão thần dám lấy đầu ra đảm bảo, phủ Trác Vương tuyệt đối sẽ không mưu phản."

Trác lão gia thẳng thắn hỏi.

"Trẫm hiểu. Ai trung thành với Trẫm, trong lòng Trẫm đều rõ. Nếu phủ Trác Vương có một chút lòng mưu phản thì thiên lao nhỏ bé này đã không thể giam được mấy trăm cao thủ của phủ Trác Vương rồi."

"Hoàng Thượng, xin thứ cho lão thần cả gan, rốt cuộc trong lòng Hoàng Thượng đang nghĩ gì?" Trác lão gia rất tò mò, hỏi.

"Trẫm cũng không làm tan rã thế lực phủ Trác Vương. Tất cả quân đội, binh quyền, đội thân binh của phủ Trác Vương, Trẫm đều giữ lại cho các ngươi."

"Giữ lại?"

"Đúng! Đợi một năm nữa, không cần một năm, có lẽ chín tháng, có lẽ tám tháng... Đến lúc đó phủ Trác Vương có thể đứng lên lần nữa, tiếp tục lãnh đạo giang sơn, tạo ra huy hoàng!"

"Ý Hoàng thượng là...?"

"Trẫm muốn phủ Trác Vương các ngươi tiếp tục ở trong thiên lao, tám tháng hoặc chín tháng. E là ngài và các tướng sĩ phủ Trác Vương phải vất vả rồi."

"Nếu Hoàng Thượng có thâm ý khác, lão thần cũng không cảm thấy oan ức, nhưng lão thần thật không hiểu, Hoàng Thượng làm như thế, rốt cuộc là có dụng ý gì."

"Trẫm đã nói, hôm nay Trẫm đến là để tâm sự với ngài. Thật ra, từ sau khi Trẫm lên ngôi, ngài đã lui khỏi vị trí phía sau màn, hiếm khi ra vào triều đình, Trẫm và ngài có rất ít cơ hội giao lưu. Nhưng Trẫm nhất định sẽ không quên tài năng và mưu lược của ngài, ngài có công lao với triều đình, giang sơn."

"Lão thần biết Hoàng Thượng tài trí mưu lược kiệt xuất, lão cũng cảm thấy được an ủi."

"Thật ra Trẫm có một việc rất muốn nói với ngài. Lần trước việc ngài hộ tống Trẫm đi tìm Tường vi đen, Trẫm luôn muốn nói một tiếng cám ơn và xin lỗi ngài. Nếu không phải vì vậy, ngài cũng sẽ không bị thương."

"Hoàng Thượng cứ yên tâm, chút nội thương nhỏ đó không làm khó được bộ xương già này."

"Ngài công lực thâm hậu, thân thể cường tráng, đây là phúc của giang sơn xã tắc, của nhân dân trăm họ."

"Hoàng Thượng quá khen. Thần chỉ là một lão già sắp về với đất mà thôi."

"Không!"

"Hoàng Thượng..."

"Ngài hãy nghe Trẫm nói hết. Đây là lần đầu tiên quân thần chúng ta có cơ hội tâm sự như thế này, có lẽ cũng là lần cuối cùng, nên xin ngài hãy nghiêm túc nghe Trẫm nói."

"Được. Lão thần rửa tai lắng nghe."

Trác lão gia hơi gật đầu, rất nghiêm túc lắng nghe...

Bạo quân không hề do dự, đi thẳng vào chủ đề: "Trác lão gia. Công lao của ngài và toàn bộ phủ Trác Vương đối với triều đình, là thứ mà không có bất kỳ kẻ nào trên đời này có thể thay thế được. Tương lai có một ngày, phủ Trác Vương sẽ càng phát huy tác dụng phụ tá."

Trác lão gia nói: "Bây giờ Hoàng Thượng đang lúc tráng niên, lại tiêu diệt được thế lực gia tộc Đường Bắc, đây là lúc thế lực triều đình đi vào ổn định, tương lai Hoàng Thượng nhất định còn nhiều đất dụng võ, e là một lão già như lão thần không có tác dụng gì với Hoàng Thượng."

Bạo quân nói: "Xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi, mấy tháng nữa, tất cả mọi người phủ Trác Vương sẽ được phóng thích vô điều kiện. Tất cả quyền lực, địa vị, binh quyền của phủ Trác Vương đều sẽ trở về. Phủ Trác Vương sẽ chỉ càng phồn vinh hưng thịnh hơn trước kia."

Trác lão gia lắc đầu, nói: "Hoàng Thượng! Lão thần thực sự không hiểu ý của Hoàng Thượng.., có lẽ lão thần già thật rồi, Hoàng Thượng nói lâu như vậy nhưng một câu thần cũng không hiểu!"

Bạo quân nói: "Trác lão gia, có lẽ ngài đã biết Như Ý mang thai nhỉ?"

Trác lão gia nói: "Từ sau khi vào thiên lao, lão thần đã không có cơ hội nhìn thấy tiểu Cửu, nhưng lão thần tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con nàng."

Bạo quân nói: "Ngài hãy yên tâm, Trẫm nhất định sẽ đối xử tử tế với Như Ý và đứa trẻ trong bụng nàng. Bởi vì..."

Hắn dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tái nhợt...

Dường như đáy mắt có một luồng khí dao động vĩnh viễn không thể ngưng tụ lại...

"Bởi vì cái gì?"

Trác lão gia rất tò mò.

Bạo quân nói: "Bởi vì đứa trẻ trong bụng Như Ý, sau khi được sinh ra sẽ kế thừa cơ nghiệp, trở thành Hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Vương triều Thiên Tống. Đây… là bí mật vô cùng lớn. Lão Trác, ngài nhất định phải giữ bí mật."

Nghe xong, Trác lão gia cảm thấy vô cùng chấn động: "Hoàng Thượng? Ý của... ngài là, đứa bé sau khi sinh ra sẽ kế thừa hoàng vị?"

Bạo quân gật đầu.

Trác lão gia kinh sợ nói: "Nhưng Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, ngài đang lúc tráng niên... "

"Tráng niên?"

"Vâng! Hoàng Thượng mới hơn hai mươi tuổi, mà lại muốn tặng hoàng vị cho một đứa trẻ?"

"Trác lão gia không cần phải quan tâm là tại sao, tóm lại, Trẫm hi vọng sau này lão gia tử có thể dẫn đầu phủ Trác Vương phụ tá tốt cho tân hoàng đế, xây dựng thời đại thái bình. Dù sao, tiểu Hoàng tử trong bụng Như Ý cũng là huyết mạch phủ Trác Vương."

"Lão thần đã hiểu."

Trác lão gia gật đầu.

"Thì ra Hoàng Thượng vội vàng tiêu diệt phủ Thừa Tướng, củng cố hoàng quyền là vì trải đường cho tiểu Hoàng tử đăng cơ."

"Đúng. Phủ Thừa Tướng luôn dã tâm bừng bừng, từ nhiều năm nay ngay cả Trẫm cũng không để vào mắt, nếu có một ngày hoàng vị giao cho tiểu Hoàng tử vừa mới ra đời, phủ Thừa Tướng chắc chắn sẽ nắm hết quyền hành, âm mưu tạo phản. Trẫm tuyệt đối không thể để con trai Trẫm thành một Hoàng đế bù nhìn, thậm chí vừa ngồi lên hoàng vị đã bị người giết chết."

"Hoàng Thượng dụng tâm lương khổ, khiến lão thần bội phục."

"Trẫm muốn giao cho con trai một giang sơn thanh bình. Trẫm muốn khắp thiên hạ thần phục dưới chân nó, để nó trở thành minh quân một đời. Nó sẽ thay Trẫm hoàn thành việc mà Trẫm không thể hoàn thành, xây dựng thời đại thái bình."

"Hoàng Thượng..."

"Trác lão gia! Tâm nguyện này của Trẫm có thể hoàn thành hay không đều dựa vào phủ Trác Vương các ngươi. Hoàng đế tương lai cũng là huyết mạch nhà họ Trác, Phủ Trác Vương thân là hoàng thân quốc thích, xưa nay lại có uy vọng, có Phủ Trác Vương làm chỗ dựa, giang sơn của tiểu Hoàng tử mới có thể vững như Thái Sơn. Nên Trẫm mới phải tiêu diệt phủ Thừa Tướng, giữ lại thực lực phủ Trác Vương."

"Thì ra Hoàng Thượng là vì bảo vệ nhà họ Trác? Nhưng tại sao Hoàng Thượng..."

"Ngài muốn hỏi, tại sao Trẫm phải dùng thủ đoạn cực đoan như vậy bảo hộ Phủ Trác Vương?"

"Đúng."

"Trác lão gia, việc này có liên quan tới bí mật của sư phụ ta, Trẫm không thể nói cho ngài quá nhiều. Tóm lại, Phủ Trác Vương hãy cứ ngoan ngoãn ở trong thiên lao, chờ mấy tháng nữa, tự nhiên Trẫm sẽ thả các ngươi ra, khôi phục danh dự và địa vị phủ Trác Vương. Đến lúc đó, tân hoàng đế đăng cơ, Phủ Trác Vương chính là lực lượng phụ tá lớn nhất."

Ánh mắt Bạo quân lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, dường như hắn thấy được cảnh tượng hùng tráng sau này khi con trai được sinh ra ngồi lên hoàng vị, tiếp nhận hàng nghìn người quỳ lạy.

Trong lòng Trác lão gia vẫn có một nghi vấn quan trọng nhất: "Hoàng Thượng. Ngài còn đang tráng niên, vì sao... phải gấp gáp nhường ngôi cho tiểu Hoàng tử?"

"Cái này..."

Bạo quân do dự một hồi, nói: "Không dối ngài, Trẫm chỉ còn sống được một năm nữa."

Trác lão gia hết sức kinh ngạc, nhìn sắc mặt bạo quân một chút, ngoài sự lạnh lùng còn có vẻ tái nhợt...

"Khí sắc Hoàng thượng..."

Trác lão gia rất tò mò, nói: "Hoàng Thượng, chắc là ngài đã tu luyện ma công rồi xảy ra vấn đề?"

Bạo quân gật đầu: "Trác lão gia quả nhiên tinh tường. Trẫm có thể lừa gạt được người trong thiên hạ, nhưng không thể giấu diếm trước Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngài"

Trác lão gia nói: "Nói như vậy, lão thần đoán đúng rồi?"

Bạo quân lại gật đầu.

Trác lão gia nói: "Ma công của Hoàng thượng xảy ra vấn đề?"

Bạo quân nói: "Vấn đề rất nghiêm trọng."

Trác lão gia nói: "Nếu Hoàng Thượng không ngại hãy nói ra cho thần nghe một chút, có lẽ lão thần có thể có biện pháp giúp ngài. Đương nhiên, nếu Hoàng Thượng tin lão thần."

Ý của Trác lão gia rất rõ ràng.

Ma công của Hoàng ngài xảy ra vấn đề.

Lão già như ta đây, dù già rồi, nhưng dù sao cũng là kiếm khách đệ nhất thiên hạ.

Nếu ngài tin tưởng nhà họ Trác chúng ta, thì hãy nói ra vấn đề của ngài.

Mọi người cùng phân tích...

Nói không chừng lão già ta có thể giúp ngài giải quyết vấn đề.

Bạo quân cười khổ, nói: "Ý tốt của ngài Trẫm chân thành ghi nhớ. Trẫm tuyệt đối tin ngài, nhưng vấn đề của Trẫm không ai giúp được. Ngay cả sư phụ Trẫm... cũng bất lực. Ngài hãy tin Trẫm, Trẫm tuyệt đối không có ý gì khác, Trác lão gia, ngài chắc chắn không thể tưởng tượng nổi tình cảnh của Trẫm."

Trác lão gia hiếu kì hỏi: "Sư phụ? Hoàng Thượng, rốt cuộc sư phụ ngài là cao nhân phương nào? Lão thần chưa từng nghe đến, trong võ lâm có một cao nhân thần bí như vậy tồn tại."

Bạo quân nói: "Trác lão gia không cần nghi ngờ, sư phụ Trẫm, trước nay không phải người trong võ lâm. Chắc chắn ngài cũng chưa từng nghe đến ông ấy. Nhưng... đừng nói chuyện này nữa. Tóm lại, vấn đề của Trẫm không ai giúp được. Trẫm chỉ hi vọng ngài có thể đồng ý với Trẫm một chuyện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi