CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Bạo quân nói: “Làm thế nào mà ngươi biết được?’

Thoáng lưỡng lự...

Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói: “Bởi vì... tại hạ cũng như vậy!”

“Ngươi... không biết liêm sỉ, ngươi dám công khai bỡn cợt với Vương Phi của trẫm?”

Bạo quân tỏ ra tức giận!

Không!

Là ghen thì đúng hơn!

Tên này dám thản nhiên bày tỏ tình cảm sâu đậm của hắn đối với Như Ý trước mặt Bạo quân?

Đúng thật là quá to gan!

Thật là làm càn!

Phút chốc ánh mắt của Bạo quân sắc lạnh đến rợn người.

Nhưng có vẻ như Mộ Dung Tinh Thần không hề quan tâm đến, hắn bình thản nói: “Chỉ là tại hạ có điều không hiểu, ngươi yêu Như Ý nhiều đến như vậy, vì sao lại muốn làm tổn thương nàng?”

Bạo quân nhìn dáng vẻ tuấn tú của tình địch, đôi mắt nhíu lại…

Tên này...

Rốt cuộc thì hắn là người hay là quỷ?

Vì sao dáng vẻ lương thiện với nụ cười thân thiện đó lại có thể khiến cho người khác cảm giác xao động và bất an đến như vậy?

Đây chẳng lẽ chính là mối nghi ngại thường có giữa tình địch với nhau sao?

Bạo quân lạnh lùng nói: “Ngươi muốn biết bí mật của Trẫm sao? Được! Chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện của Trẫm, thì Trẫm sẽ nói điều ngươi muốn biết!”

Mộ Dung Tinh Thần hỏi lại: “Điều kiện gì?”

Bạo quân nói: “Thừa nhận ngươi chính là người đã cứu Như Ý!”

Mộ Dung Tinh Thần nói: “Như vậy là nói dối!”

Bạo quân lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi cũng không phủ nhận sao? Điều này chứng tỏ trong lòng ngươi cũng có ý đó, cho nên đừng tỏ ra thanh cao nữa!”

Gương mặt của Mộ Dung Tinh Thần tỏ ra bất lực với nụ cười bất đắc dĩ: “Tại hạ công nhận bản thân mình cũng có chút tâm tư.”

Bạo quân lạnh lùng nói tiếp: “Trẫm nói thẳng cho ngươi biết vậy! Trẫm chỉ còn sống được một năm nữa thôi! Nguyên do thì ngươi không cần biết, và Trẫm cũng không muốn Như Ý biết được sự thật này!”

Vừa nghe xong Mộ Dung Tinh Thần giật mình kinh ngạc: “Cái gì? Ngươi… ngươi chỉ còn sống được một năm?”

“Chính xác mà nói thì chưa đến mười một tháng.”

“Sao… sao lại có thể như vậy được?”

“Điều duy nhất Trẫm có thể nói cho ngươi biết chỉ có vậy thôi!”

Dáng vẻ lạnh lùng của bạo quân rất nghiêm túc, không hề có vẻ như đang nói dối.

Kiếm trong tay Mộ Dung Tinh Thần có chút run, ánh mắt kinh hãi liếc thoáng qua gã bạo quân lạnh lùng trước mặt…

“Ngươi... Ngươi... vì không muốn Như Ý đau buồn, cho nên cố tỏ ra mình vô tình, muốn để Như Ý xa rời người sao? Vậy nên rõ ràng là ngươi đã cứu Như Ý, nhưng lại không dám nhận, đúng không?”

“Nếu ngươi đã hiểu thì Trẫm cũng không cần nói thêm nữa! Còn những chuyện khác thì ngươi cứ tự lượng chừng mà xử lý!”

Nói xong bạo quân đột nhiên triển khai thân pháp, giống như con chim hưu lưu trong bóng đêm vuột bay mất…

“Đợi đã!”

Mộ Dung Tinh Thần muốn gọi lại.

Nhưng mà đã không kịp, hắn đã biến mất không dấu vết…

Hắn biến mất với tốc độ cực nhanh, nhanh như sao băng vuột qua.

Thiên tài tuyệt thế như vậy, lại còn là vua của một nước, sao lại có thể chỉ còn sống chưa đến một năm?

Vì vậy nên mới phải ép buộc bản thân mình giao người mình yêu nhất cho người khác?

“Trong lòng hắn …”

“Chắc sẽ cảm thấy rất bi thương và cô độc chăng?”

Mộ Dung Tinh Thần nhìn theo bóng đen vuột qua nơi chân trời, bất chợt trong lòng dâng lên cảm xúc đau thương, giống như bản thân hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của bạo quân.

Mộ Dung Tinh Thần cũng không trở lại tổng đường của Bang Thanh Long nữa.

Vì hắn không biết phải đối mặt với Như Ý như thế nào.

Hắn rất muốn gặp Như Ý, hoặc ít ra thì cũng muốn biết Như Ý có an toàn không.

Nhưng mà hắn càng không muốn nói dối.

Vì vậy nên thà không đi đến đó nữa.

Dù sao thì hắn cũng biết ở đó có tứ đại Mạc Khách âm thầm bảo hộ, cuộc sống ngoài cung của Như Ý chắc cũng sẽ không có gì nguy hiểm.

Còn ở trong hoàng cung thì có tên si tình không dứt đó... Sự an toàn của Như Ý càng không cần phải lo lắng.

Đồng thời Mộ Dung Tinh Thần cũng biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi.

Hắn không nên đi gặp Như Ý nữa.

Sáng sớm.

Khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi qua khe cửa, Như Ý mở mắt tỉnh dậy...

Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon và thoải mái đến vậy.

“Tiểu Bạch.”

“Lúc nữa ta phải về hoàng cung rồi.”

“Hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài chơi một lúc.”

Vốn dĩ ban đầu Như Ý chỉ định ở ngoài cung một đêm, rồi sẽ quay về cung trong đêm đó.

Nhưng vì trạng thái của Tiểu Bạch không tốt lắm, nó yếu đi rất nhiều, cũng không chịu ăn, cho nên cơ thể ốm gần như còn da bọc xương.

Vì vậy nên Như Ý mới định bụng ở lại thêm vài ba ngày với Tiểu Bạch.

Hơn nữa hôm qua gặp sát thủ...

Như Ý nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên do, lai lịch và ai là người sai khiến tên sát thủ đó…

Nhưng lúc này cô cũng chẳng buồn suy nghĩ.

Dù sao thì...

Cái cô cần lúc này là nghỉ ngơi!

Chờ khi thể lực khôi phục lại rồi mới có thể ứng phó với địch.

Nên lúc này cô không muốn suy nghĩ nhiều.

Sáng sớm tỉnh dậy, cô dự tính hôm nay sẽ chơi với Tiểu Bạch cả ngày.

Nhưng vấn đề là khi cô vừa xuống giường đã phát hiện Tiểu Bạch không có ở đó.

“Tiểu Bạch...”

Như Ý lớn tiếng gọi Tiểu Bạch.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Bạch đâu?

Con nhóc này đi đâu rồi đây? Sao không chịu ngồi yên chút nào vậy?

Như Ý lo lắng Tiểu Bạch đang bị bệnh sẽ gặp rắc rối gì, liền chuẩn bị đi tìm, nhưng vừa lúc cô chuẩn bị đi thì phát hiện hạch quả trên bàn đã bị ăn sạch, chỉ còn lại đống vỏ khô…

“Tiểu Bạch chịu ăn rồi?”

“Có vẻ như thuốc của đại phu có hiệu quả rồi.”

“Tiểu Bạch muốn ăn trở lại rồi.”

Nhìn thấy đống vỏ của hạch quả trên bàn, trong lòng Như Ý mừng thầm, cuối cùng thì Tiểu Bạch cũng khỏe lại rồi!

Nhưng mà...

Rốt cuộc thì Tiểu Bạch đi đâu rồi vậy?

Mới sáng sớm mà đã chơi trò mất tích rồi.

“Sư phụ, con biết Tiểu Bạch ở đâu!” Bất ngờ Tống Thanh đẩy cửa bước vào nói!

“Sư phụ, xin lỗi, vừa rồi con ở bên ngoài nghe được sư phụ gọi tìm Tiểu Bạch, cho nên con đi vào luôn.” Có vẻ như Tống Thanh cảm thấy ngại vì tự ý đi vào làm phiền Như Ý, mà cô thì đang bị thương, hắn hoàn toàn không có ý muốn quấy rầy sư phụ đang nghỉ ngỏi.

Như Ý trả lời: “Không sao, Tiểu Bạch ở đâu?”

Tống Thanh liền nói: “Tiểu Bạch có bạn mới rồi.”

Như Ý tò mò hỏi: “Bạn mới? Tiểu Bạch trước giờ vốn không hợp chỗ đông người mà, vả lại luôn cảnh giác cao độ với người lạ, làm sao mà con nhóc này có thể quen bạn mới được?”

Tống Thanh cười thần bí: “Sư phụ đi theo con sẽ biết!”

“Đi đâu?”

“Hậu viên.”

“Dẫn đường đi.”

Như Ý đi theo phía sau Tống Thanh, bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng đến hậu viên.

Cây ngô đồng ở hậu viên đã bắt đầu rơi lá…

Thời tiết dần chuyển lạnh lúc nào không hay.

Như Ý nói nhỏ trong lòng: “Nếu như đang ở trái đất thì chắc chuẩn bị đến mùa thu rồi chăng.”

“Tết trung thu cũng sắp đến rồi?”

Như Ý bất chợt nhớ đến câu thơ đã được nghe từ lâu:

“Nhân tại dị hương vi dị khách, mỗi độ giai tiết bội tư thân, diêu trí huynh đệ đăng cao xứ, biến sáp phù du thiểu nhất nhân.”

Đây là bài thơ do du tử phiêu bạc tưởng niệm quê nhà mà sáng tác.

Như Ý tuy thân thế cô độc, ở trái đất hầu như không có bạn bè hay người thân gì có thể khiến cho cô lưu niệm…

Nhưng mà...

Dù sao thì đó mới là thế giới nơi cô thuộc về!

Nơi này...

Ở lâu đến mấy đi nữa thì cũng cảm thấy xa lạ…

Dù sao thì cũng không phải là thế giới của cô, cô vĩnh viễn không thể có được cảm giác đây là nhà.

Có lẽ...

Cũng là lúc nên về nhà rồi chăng.

Chỉ là...

“Nơi đâu mới là nhà của mình đây?”

Nỗi bi thương bất chợt dâng lên trong lòng Như Ý…

Không hiểu vì sao, khi cô biết mình chuẩn bị rời đi, trong lòng lại cảm thấy có chút thương cảm dâng lên.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình có thể thong thả rời đi.

Không có vướng bận.

Tình yêu bất quá chỉ là thứ phù du mà thôi…

Cô quyết định sẽ mang Tiểu Bạch đi theo…

Ngoại trừ Tiểu Bạch, cô cũng không còn gì đáng để lưu luyến.

Nhưng mà...

Không biết vì sao, trong lòng cô luôn có cảm giác rất kỳ lạ.

Tâm trạng cũng không còn bình thản như ngày thường…

Tựa hồ cô bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm như những cô gái bình thường…

“Tiểu Bạch!”

Tống Thanh bỗng nhiên lên tiếng gọi.

Như Ý định thần trở lại và nhìn thấy Tiểu Bạch đang chơi đùa trên bãi cỏ trong vườn, Tiểu Bạch đang đuổi theo…

Thứ mà nó đang đuổi theo là quả ‘trứng’!

Thì ra bạn mới của nó là quả trứng à!

Sao lại có quả trứng lớn như vậy?

Như Ý quan sát kỹ mới phát hiện đây là quả trứng hóa thạch do cô mang tới!

Như Ý không biết mấy ngàn vạn năm trước ở thế giới này có khủng long hay không.

Chứ còn quả trứng này đúng thật là trứng hóa thạch chứ không sai được.

“Tiểu Bạch! Trứng hoá thạch mắc lắm đó, sao ngươi có thể chơi như vậy được?” Như Ý nói với giọng điệu hơi có chút trách móc.

“Quả Quả.”

Tiểu Bạch xoay lại nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của Như Ý liền tỏ ra ngoan ngoãn không dám động đậy.

Như Ý nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nó rồi cười nói: “Thôi bỏ đi! Cho người chơi nè! Dù gì thì trứng hóa thạch ở thế giới này cũng không đáng giá gì! Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thì mấy nhà khoa học mà biết ngươi đối xử với quả trứng hóa thạch trị giá ngang bằng với thành phố này, chắc chắn sẽ tức đến bốc khói cho xem! Ngươi thích như vậy thì ta tặng làm món đồ chơi đặc biệt cho ngươi vậy!”

“Quả Quả!”

Tiểu Bạch vui thích nhảy cẫng lên, rồi ôm ấy Như Ý hôn lấy hôn để…

Tống Thanh thấy vậy cười lớn: “Sư phụ! Tiểu Bạch uống hết hai liều thuốc, không chỉ khẩu vị tốt hơn, mà tinh thần cũng khá hơn nhiều! Giờ đã trở lại là Tiểu Bạch nghịch ngợm vui vẻ của thường ngày rồi!”

Như Ý cũng cười theo: “Tiểu Bạch! Đây là trứng hóa thạch chứ không phải là trứng thật, ngươi không được ăn đâu đó nha, cũng không thể ấp ra được khủng long con đâu, ngươi thích chơi thì tự chơi nha, ta và Tống Thanh nói chuyện chút.”

“Quả Quả.”

Tiểu Bạch lại nhảy cao rồi chụp lấy quả trứng chơi.

Hiển nhiên...

Nó rất thích quả trứng kỳ lạ này.

Như Ý cũng nở nụ cười: cuối cùng thì Tiểu Bạch cũng khỏe lại rồi.

Tống Thanh nhìn thấy sư phụ vui, trong lòng cũng cảm thấy phấn khởi: “Sư phụ! Hay là để con mời đại phu đến xem cho sư phụ?”

Như Ý nói: “Không cần đâu! Miệng vết thương xử lý tốt rồi sẽ không sao nữa, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đáng lo. Nội thương thì cũng sẽ từ từ khỏe lại. Tuy là nội lực của ta không biết vì sao lại không đề tụ được, nhưng nó vẫn còn trong cơ thể của ta, cho nên tự nó có thể chữa thương được.”

Tống Thanh kinh ngạc nói: “Thần kỳ vậy sao? Sư phụ có biết vì sao nội lực của người lại trở thành như vậy không?”

Như Ý lắc đầu: “Ta cũng nghĩ không ra. Thôi bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa. Tống Thanh, thật ra lâu rồi hai ta cũng không ngồi lại trò chuyện rồi!”

Tống Thanh nói: “Sư phụ, sư phụ có chuyện muốn nói với con?”

Như Ý gật gật đầu.

Tống Thanh bỗng nhiên cảm thấy thần sắc và tinh thần của Như Ý hôm nay hơi khác so với ngày thường, giống như có rất nhiều tâm sự vậy…

“Sư phụ, sư phụ nói đi, Tống Thanh nghe đây.” Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi nghe.

Như Ý cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, đành thuận miệng hỏi: “Võ công của con luyện đến đâu rồi?”

Tống Thanh nói: “Sư đệ dạy bọn con võ công rất có ích, dễ luyện mà uy lực rất lớn.”

Như Ý nói: “Con nhất định phải kiên trì không ngừng luyện tập. Con bắt đầu luyện võ chậm hơn người khác, căn cơ nội lực lại kém, nên con phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi