CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác Công Quý nói: “Làm trò làm quái, đại ca nói đúng, đạo chích chỉ toàn dùng trò đánh lạc hướng, không đáng gì.”

Trác lão gia đột nhiên hỏi: “Với võ công của lão Tam thì có mấy người đạo chích có thể trộm đồ từ trên người hắn mà không hề phát giác?”

Ba huynh đệ Trác gia lập tức biến sắc!

Không sai, Trác Công Vinh võ công tuy rằng không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng với công lực của hắn, đừng nói là tên đạo chích thông thường, ngay cả tên có võ công vượt trội hơn hắn thì cũng không thể nào mà từ người hắn trộm đồ mà hắn không hề phát giác.

Trác lão gia tuy rất tinh mắt, kiến thức hiểu biết cũng lợi hại hơn rất nhiều so với mấy đứa con, nhưng ông cũng không nhìn rõ được đường võ của cô, ông chỉ thấy chiêu thức có hơi kỳ lạ, nhưng lại không cảm thấy nó có chỗ nào lợi hại.

Rất nhanh, mọi người lại tập trung vào đề tài làm sao xử lý Đường Bắc gia. Phủ Trác Vương tuy không ngại gia tộc Đường Bắc, nhưng ông cũng không muốn vì việc cỏn con này mà trở mặt nhau.

Cuối cùng các vị trưởng bối cũng đưa ra quyết định: Để có lý do nói chuyện với Đường Bắc gia, dĩ hòa vi quý, phủ Trác Vương sẽ đưa ra một công hàm chính thức!

Nội dung công hàm là trục xuất Trác Lỗi ra khỏi phủ Trác Vương, phế bỏ thân phận Tứ thiếu gia Trác gia!

Bản trừng phạt này đối với Trác Lỗi mà nói thì đúng là quá nặng, quá không công bằng.

Nhưng đối với phủ Trác Vương thì đây là lựa chọn tốt nhất.

Hy sinh Trác Lỗi để bình ổn cơn thịnh nộ của Đường Bắc gia, để duy trì mối quan hệ hòa thuận dù chỉ là bề mặt của hai bên.

Đây chính là vận mệnh của Trác Lỗi.

Và cũng là vận mệnh của phủ Trác Vương.

Nếu Trác gia không ai có thể chống đỡ cây đại thụ này khi ông trăm tuổi, thì lúc đó không chỉ hy sinh một Trác Lỗi, mà sẽ là nguyên cả tộc phủ Trác Vương.

Trác lão gia đang miên man với suy nghĩ bi thương bất lực trong đầu, sau khi con cháu rời đi, ông mới đột nhiên phát hiện quyển đã không còn…

Vừa mới nãy ông vẫn còn đang cầm trên tay đọc mà.

Nháy mắt đã không thấy tăm hơi?

Rốt cuộc quyển sách đã đi đâu?

Chẳng lẽ do ma làm?

Hay là…

Trác lão gia đột nhiên nhớ tới chuyện túi tiền của lão Tam, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia hy vọng, nhưng lại lo ngại đó chỉ là hy vọng xa vời.

Rồi bỗng nhiên nỗi thất vọng dâng lên trong lòng.

Nếu cuốn sách thật sự do Tiểu Cửu lấy trộm thì cũng vô dụng, cô không biết chữ, là tên mù chữ, vậy thì làm sao mà đọc hiểu loại cổ văn mà đến cả phu tử học giả có học vấn cao nhất của Thiên Tống Vương Triều cũng đọc không hiểu được?

Sau khi Trác Lỗi bị đuổi ra phủ Trác Vương, cuộc sống của Như Ý ở phủ càng tệ hơn.

Không có người đưa cơm.

Cũng không có ai cách mỗi ngày lại đến quét dọn đình viện và phòng ở.

Thậm chí ngay cả than củi trong hỏa lò đốt hết cũng không ai thêm vào cho cô.

Cuối cùng thì Như Ý đã nếm trải được sự nồng nhiệt và lạnh nhạt của tình người! Trước đây tuy cô cũng bị cười nhạo là phế nhân, nhưng vì có Tứ ca chiếu cố nên ít ra cuộc sống của cô vẫn yên ổn.

Sau khi Tứ ca bị đuổi đi, cả phủ Trác Vương chỉ có mỗi Kiều phu nhân là thường xuyên đến thăm và chăm sóc Như Ý, giúp cô giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn phòng.

Đôi khi Kiều phu nhân có việc bận, qua muộn thì sẽ ngủ lại ở phòng bên cạnh, rồi sáng hôm sau, làm đồ ăn sáng xong mới rời đi.

Trong một đêm mưa to gió lớn, cuồng phong gào thét trong đêm tối, Như Ý đột nhiên bừng tỉnh, cả người cô run rẩy, cô liền kéo chăn đắp kín người, lúc này cô mới phát hiện là cô đang đắp hai lớp chăn.

Thông thường chỉ có một cái chăn, sao đột nhiên lại có thêm một cái nữa?

“Xoẹt!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi