CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Hôm nay, Lý ma ma không làm khó ngươi cái gì chứ? Ngươi phải chăm chỉ làm việc nha, các vị chủ nhân đều rất lương thiện…” Mặc dù biết Như Ý rất thông minh và khéo léo nhưng thím Ngưu vẫn luôn lo lắng điều này điều kia.

"Biết rồi! Ta sẽ ngoan ngoãn và nghe lời, vừa rồi ta còn nhìn thấy Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư nha, các cô ấy đều là những người tốt!” Tìm không được từ nào hay để miêu tả, thím Ngưu là một người nhà quê, một nông dân thuần phác, đối với chuyện vừa rồi bà gặp phải tất nhiên sẽ không hiểu mối quan hệ trong đó, cô đã giảm bớt đi vài việc trong đó, nói qua loa để cho thím Ngưu yên tâm.

"Vậy là tốt rồi, ha ha! Quần áo này để ta giặt đi, nếu cô đã tới đây thì ngoan ngoãn làm việc, cô đi tìm quản gia sắp xếp chỗ ở đi.” Thím Ngưu một lần nữa kéo chỗ quần áo trong tay Như Ý, tiếp tục giặt, cúi đầu vừa nói vừa tận lực làm việc.

"Ta tới đây chính là muốn hỏi thím làm sao để tìm được quản gia, Nhị tiểu thư nói ta đi thay một bộ quần áo khác.” Cô không thể tự mình nói như vậy, mặc dù mọi người đều biết thím Ngưu nhà rất nghèo, nhưng nếu như nói ra thím Ngưu vẫn sẽ tự trách mình, cô cố gắng tránh nói ra như vậy.

"Ừ, việc này, như vậy đi, để ta dẫn cô đi.” Nghe Như Ý nói như vậy, thím Ngưu đứng dậy, lau tay vào người sau đó kéo cô đi về phía một con đường.

Trong lúc đi, Như Ý cũng không nói chuyện, chỉ là cố gắng nhớ kỹ tất cả sự vật trên đường đã đi qua, thậm chí bao gồm cả các loại hoa cỏ, cái gì có thể nhớ kỹ cô tuyệt không bỏ qua.

"Lý quản gia, nô tỳ lại đến làm phiền ngài, thật ngại quá.”

Sau khoảng bảy đến tám khúc ngoặt, thím Ngưu cuối cùng cũng đưa Như Ý vào một gian phòng, căn phòng này mặc dù không xa hoa như phòng của Nhị tiểu như, nhưng lại không phất đi vẻ phú quý, đoán chừng vị quản gia này rất được các vị chủ nhân coi trọng, dù sao đã có thể ngồi vào được vị trí này thì đều không phải là người bình thường.

Dù cô không ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn thấy thím Ngưu móc từ trong túi ra thứ gì đó nhét vào trong tay Lý quản gia, mặc dù rất nhanh và rất bí mật nhưng mỗi một động tác cũng không lọt qua được con mắt của cô.

"Ra mắt Lý quản gia!" Mặc dù không thích việc thường xuyên phải quỳ lạy nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ là có đôi khi cô tự hỏi vì sao cô không thành thạo động tác này giống như những việc khác mình đã làm, thậm chí còn có chút bài xích.

"Ừ, ngẩng đầu lên để cho ta xem!" Quản gia nhận đồ vật mà thím Ngưu đưa, khuôn mặt vừa rồi còn bình thường đã có chút ý cười, sắc mặc này thay đổi rất nhanh.

Nghe theo lời ông ta, Như Ý ngẩng đầu lên, thần sắc lạnh nhạt nhưng không kiểu căng, giống như khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia đối với cô mà nói cũng không có bất cứ cái gì đáng tự hào.

Nhìn vào khuôn mặt này, nụ cười trên mặt quản gia có chút cứng ngắc, dung mạo này nếu so sánh với chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thì ngược lại có chút thô bỉ, chỉ có thể dùng một chữ đẹp để miêu tả, nhưng đẹp đến mức nào thì ông ta lại không tìm được từ ngữ nào tốt hơn để miêu tả.

Nhưng cái làm ông ta càng thêm kinh ngạc đó chính là vẻ mặt, không kiêu ngạo, không tự ti, lại không có dáng vẻ làm bộ làm tịch, hơn nữa dung mạo và khí chất như vậy thật không phải đơn giản, nghĩ nghĩ một lúc trong mắt hắn hiện lên một tia tán thưởng.

"Cái này tính nết cũng không tệ, có điều cũng không chỉ có tính nết tốt là có thể, bình thường làm việc cũng phải khôn lanh một chút, ngươi tên là gì?" Lý quản gia đánh giá một chút sau đó rốt cuộc cũng đi vào chủ đề chính.

"Nô tỳ gọi Như... Ý!" Đối với tên của mình, chẳng biết tại sao mỗi lần cô nhả ra cũng sẽ bị quấn ở trong miệng, lúc nói ra có vẻ rất khó khăn, khó khăn đến mức cô không muốn nhắc tới.

Nghe được cái tên này, Lý quản gia ngây người một lúc, rất nhanh lại khôi phục như thường: "Ừm!? Thật là một cái tên hay.” Như đang suy nghĩ điều gì đó, Lý quản gia cúi đầu suy tư, cảm thấy rất thú vị.

"Cám ơn lời khen ngợi của ngài.” Cái tên này là ký ức duy nhất của cô, cô giữ lại cũng tốt, có lẽ sẽ không bị cướp đi giống như những ký ức kia.

"Như vậy đi, hôm nay trong đại sảnh đúng lúc có ít người làm, thím Ngưu, bà đưa cô ta đi đến phòng thu chi nhận bộ quần áo sau đó đi đến đại sảnh hỗ trợ!” Nói xong cũng không quan tâm đến hai người vẫn còn đang đứng đấy, ông ta trở lại chỗ ngồi của mình vội vàng làm việc gì đó.

Như Ý mơ hồi nhìn thấy mỗi chữ Tiêu, những cái khác bị cánh tay quan gia chặn lại nhìn không thấy.

Ngược lại là thím Ngưu sau khi nghe Lý quản gia sắp xếp như vậy thì khuôn mặt nhỏ cười đến mức không ngậm được miệng, năm lần bảy lượt lôi kéo Như Ý nói lời cám ơn.

Đương nhiên khi tiến vào đại sảnh, cô mới ý thức được công việc này tất nhiên là rất tốt nhưng cũng không phải dễ dàng làm được.

"Ôi, các ngươi đem cái kia để ở chỗ này!" Một cô gái trẻ đang dặn dò tất cả các công việc của mọi người, có điều sắc mặt của cô lại rất bình tĩnh và ung dung, không hề bối rối và náo loạn, tất cả các công việc cô ta đều sắp xếp rất ngay ngắn trật tự.

"Người kia là nha hoàn có uy tín nhất ở đây, là người luôn ở bên cạnh Đại phu nhân, tên là tiểu Thảo, cô có thể gọi cô ấy là tiểu Thảo tỷ!" Dẫn Như Ý tiến vào đại sảnh, một nha đầu thấp giọng thì thầm bên tai cô vài câu.

Người ta nói có tiền có thể ma xui quỷ khiến, quả nhiên không sai, trên đường đến đại sảnh, Như Ý đem một cái khuyên tai trên tay mình đưa cho người kia, trên khuôn mặt lạnh tanh của cô bé kia lập tức phấn chấn, đối với cô cũng trở nên dịu dàng và hiền lành hơn rất nhiều, thậm chí còn đối với cô lễ phép và lịch sự hơn, trên dường đi còn cung cấp thêm cho cô một vài thứ liên quan tới Vệ phủ.

"Ừ, cám ơn!” Xem ra Đại phu nhân ở trong phủ này có địa vị rất cao, nếu không nha hoàn này cũng sẽ không có trọng lượng như vậy, chỉ có điều nhìn sắc mặt thiểu Thảo sắp xếp mọi chuyện ngay ngắn trật tự như vậy cũng không phải người bình thường có thể vượt qua, chủ nhân như thế nào thì tự nhiên sẽ có nha hoàn như vậy.

"Cô, mới tới sao, đừng có đứng như khúc gỗ như vậy, tới dây đem bình hoa chuyển xuống!” Tiểu Thảo đối với bất kỳ ai trong phủ đều nắm được, một gương mặt lạ hoắc hơn nữa lại là một khuôn mặt xinh đẹp, dĩ nhiên cô rất rõ ràng.

"Vâng! Nô tỳ đến ngay!” Như Ý không dám chậm trễ, tiểu Thảo này cũng không phải một quả hồng mềm, giọng nói chuyện cũng rất cao ngạo.

"Cẩn thận!" Cô còn chưa đi tiến, một nhà hoàn khác đã xoay người một cái, cái bình đặt ở bên cạnh bị va đập, thấy cái bình sắp rơi xuống, khiến Như Ý giật mình, ngay cả suy nghĩ cũng chưa kịp phản ứng lại, thân thể của cô di chuyển nửa thước, trong nháy mắt đưa tay đỡ chiếc bình sắp rơi xuống kia.

"Hô hô, may quá, may quá!” Nha đầu kia cũng bị dọa cho hoảng hốt, nhìn cái bình vẫn còn trên tay Như Ý, khẽ thở dài một hơi.

"Cái gì may quá?" Nha đầu kia tự cho là không có chuyện gì xoa xoa lồng ngực, có điều trước khi hơi thở kịp ổn định đã bị nghẹt trong cổ họng, mọi chuyện đều rơi vào trong mắt tiểu Thảo.

"Cô muốn nói là đụng vào cái bình nhưng vẫn ổn sao? Nói cho cô biết, tiểu Vũ, cái bình kia cô có biết giá trị bao nhiêu không? Những thứ đồ vật trong này đều là vô giá, nếu như cô không cẩn thận, bể nát cô có bồi thường nổi không? Hơn nữa tạm thời không nói cái này, cái bình vừa rồi là Đại phu nhân mua ở tiệm đồ cổ về theo sở thích của Lão gia, cô có bồi thường nổi tâm ý của phu nhân không? Thật sự không biết là ai dạy cô!" Tiểu Thảo đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nha hoàn bên cạnh mặc dù không mở miệng nhưng động tác trên tay ngừng lại, các cô ai cũng biết tiểu Vũ là người bên cạnh Nhị phu nhân, ngày thường Nhị phu nhân rất yêu thích cô.

"Nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý!" Mặc dù ánh mắt của cô rất bất mãn nhưng trong lúc này mình là người có lỗi, nếu như cô còn lần nữa như vậy sẽ làm cho Nhị phu nhân khó xử.

"Không phải cô cố ý? Vậy là cô cố tình sao?” Bước lại gần một bước, tiểu Thảo không có ý định bỏ qua.

"Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi làm việc?" Quay người hướng về phía những người đang thất thần kia mắng một câu, ánh mắt vô tình nhìn thấy người vừa mới tới kia, cũng chính là Như Ý, hơi giật mình, chỉ thấy dường như Như Ý không nghe thấy tất cả những động tĩnh bên này, chỉ ngồi làm công việc của mình, cũng không hề đứng xem.

"Bên trong ầm ĩ cái gì vậy?"

Một tiếng nói này rơi xuống, trong đại sảnh tất cả mọi người đều vội quỳ xuống.

"Bái kiến Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư, Băng tiểu thư..."

Đến lúc này, đến không phải một người mà là một nhóm người.

"Đều đứng lên đi!" Lúc này cũng chỉ có Đại phu nhân là người có tư cách nhất nói những lời này, dù thế nào bà cũng là vợ cả.

"Tiểu Thảo, đây là có chuyện gì?" Quét mắt nhìn tất cả mọi người, Đại phu nhân đi đến ghế chủ nhà ngồi xuống, uy nghiêm hỏi.

Người phụ nữ đứng đầu gia đình quả nhiên khác biệt, Như Ý trốn trong đám người, bị lời nói khí phách này lây sang, ánh mắt đảo đến phía hai vị phu nhân vừa tiến vào, không khỏi cảm khái phúc khí của Vệ Quốc Công quả nhiên không cạn, hai vị phu nhân có mấy cô con gái, bộ dáng vẫn còn rất thướt tha, nhìn qua thôi cũng biết nhan sắc đẹp đến mức nào, và thế hệ sau cho dù chưa nảy nở cũng có thể nhận thấy sau này còn đẹp hơn rất nhiều.

"Bẩm Đại phu nhân, là nô tỳ dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn, vừa rồi tiểu Vũ suýt chút nữa đã làm bình hoa ngài chọn rơi xuống đất.”

Nghe xong lời của tiểu Thảo, sắc mặt tiểu Vũ thay đổi, mình bị phạt thì là chuyện nhỏ, thế nhưng Nhị phu nhân…Rõ ràng câu nói ‘dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn’ của tiểu Thảo vẻ ngoài là đang tự trách bản thân, nhưng thật sự là đang nói Nhị phu nhân, dù sao tiểu Vũ cũng là người của Nhị phu nhân.

"Hả? Tại sao lại không cẩn thận như vậy, lần sau phải chú ý một chút. Có điều không phải mỗi lần đều phạm sau lầm như giống như vậy, dù Vệ phủ có lớn hơn nữa thì gia sản cũng không chịu được dạng tiêu pha phung phí như vây. Phải biết rằng lão gia vốn là người trong sạch, bình hoa này ta biết lão gia rất muốn có, nhưng lại không nỡ lòng mua nó, nên ta đặc biệt mua cho ông ấy, tiểu Thảo, không phải cô thấy nhận được sự sủng ái của ta nên không cần cẩn thận, tự mình lui xuống chịu phạt!”

Nói xong, Đại phu nhân còn có vô ý quét mắt nhìn đám người phía dưới, đương nhiên ánh mắt rơi vào trên người Nhị phu ngân ở bên cạnh, không phải người ngu đều hiểu được những lời vừa rồi là nhằm vào ai.

Sau đó, mọi người im lặng làm việc của mình, Như Ý cũng không dám chậm chạp, cô càng cần phải cẩn thận hơn.

Rốt cục hoàn thành công việc trên tay, bầu không khí bên trong quả thực khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt, làm xong việc cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây ra bên ngoài hít thở không khí.

"Cô đi theo ta!" Giọng nói của Tiểu Thảo đột nhiên từ phía sau lưng cô truyền đến, trực tiếp xáo trộn tính toán của cô, trong lòng đang tính toán không biết vì chuyện gì mà tiểu Thảo chú ý tới mình, nhưng cô vẫn im lặng đi theo sau tiểu Thảo, cẩn thận quan sát nét mặt của cô ta.

"Được rồi, ở đây đi.” Đi vào một khoảng sân yên tĩnh, tiểu Thảo dừng lại.

Ngay sau đó quay người chính là một chưởng ập tới, một ngọn gió lướt qua, Như Ý cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua cào vào mặt khiến cô cảm thấy hơi đau nhức nhưng ngược lại cô cũng không có thêm động tác gì, ngoại trừ việc phản ứng theo bản năng, động tác kia cũng không thể so sánh với tốc độ của tiểu Thảo.

"Cô không biết võ công?" Tiểu Thảo nhíu mày, có chút nghi ngờ phán đoán của mình, nắm lấy cổ tay Như Ý đưa tay của mình đặt lên trên gân cổ tay của cô.

"Quả nhiên là không phải, là ta tự mình đa nghi.” Thả cánh tay đã bị mình bóp đến mức đỏ bừng xuống, tiểu Thảo nhíu chặt lông mày vẫn chưa giãn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi