CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Đối với giỏ đồ ăn trong thay, thanh đạm, đó là từ duy nhất cô có thể định nghĩa, cái này cái gọi là gì, cô có thể suy nghĩ, nhưng không thể hỏi, vừa rồi ở phòng bếp còn đặc biệt nhắc nhở cô, sau khi đi vào thì chỉ cần đặt đồ ăn xuống là được, cái khác không cần phải quan tâm.

Đương nhiên là cô vội vàng đồng ý, nói đùa, đối với cô mà nói, phủ Vệ quốc này có bao nhiều chuyện, nếu mỗi chuyện cô đều hỏi một chút, đoán chừng không được bao lâu thì cô đã phải đi gặp Diêm Vương rồi, ánh mắt khẽ lướt qua, nếu như cô không bị hoa mắt thì vừa mới có người lén lút rời đi, về phần người đó là ai, thật thứ lỗi cô là người mới tới, lờ mờ chỉ có thể phân biệt đó là một người đàn ông.

"Xin chào, nô tỳ đem đồ ăn đặt vào trên bàn!" Lúc đặt đồ ăn xuống chuẩn bị quay người rời đi, lại sợ đối phương không biết cô mang đồ ăn đến, nghĩ lại nên nhắc nhở một câu, miễn cho sau này cô làm việc không chu đáo.

Quay người rời khỏi viện, thậm chí cô không dám nhìn thêm bố cục phong cảnh bên trong, chỗ này là nơi cô quét dọn kiểu gì sau này cũng biết đến, nếu như vô ý liếc trộm bốn phía, cô đoán sẽ truyền đến tai Đại phu nhân.

"Tiểu Đậu, tiểu Đậu, ra đây..." Trên đường đi qua một khu rừng nhỏ, Như Ý mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy một người mặc quần áo phụ nữ đang ngồi xổm tìm đồ vật gì đó, lý do tại sao Như Ý nhận ra bộ quần áo kia thì đến ngay bản thân cô cũng không biết, giống như đây là ý thức bẩm sinh vậy.

Nếu như có thể lựa chọn, phải chăng cô có thể làm như mắt mù tai điếc mà không thấy, thế nhưng đây là không được lựa chọn, bởi vì vật nhỏ kia đã chạy tới dưới chân của cô.

"Ôi, bắt lấy nó, sao lại có máu thế này!” Một người phụ nữ vội vàng chạy tới, lại phát hiện chỗ tiểu Đậu chạy qua có vài vết máu, đột nhiên như người mất hồn.

Như Ý nhìn vào vật nhỏ đang hoảng loạn kia, cúi người một cái, cánh tay nhanh nhẹn bắt được con vật nhỏ này, hóa ra là một con thỏ, máu này là từ trên đùi nó chảy ra, hơn nữa nhìn có vẻ bị thương không nhẹ, nếu như tiếp tục chạy nữa thì sẽ không kiên trì được bao lâu, nếu không thì cô cũng không thể nào dễ dàng bắt nó như vậy.

"Phu nhân, con thỏ này cho ngài!" Nhìn thấy người phụ nữ hơi thất thần, vừa nhìn cô đã nhận ra ngay đây là người xuất hiện trong đại sảnh ngày hôm nó, nhưng cũng chưa tưng nói một câu nào – Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân đau lòng yêu thương nhận lấy con thỏ, nhưng lúc con thỏ nằm trong tay mình, nó dùng chân đạp xuống, máu bắn vào trên quần áo của Nhị phu nhân, cánh tay Nhị phu nhân mềm nhũn, con thỏ liền rơi khỏi tay Nhị phu nhân.

"A..." Mặt mũi hoảng sợ nhìn con thỏ sắp rơi xuống, Nhị phu nhân thậm chí còn nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh này.

Giống như mò kim đáy biển, Như Ý vậy mà có thể bắt được con thỏ sắp rơi xuống ôm vào trong tay mình, thấy máu chảy ngày càng nhiều, tính mạng con thỏ đang dần mất đi.

"Xoạt!" Tiếng xé rách quần áo vang lên, Như Ý tự xé rách ống tay áo của mình ra một mảnh vải nhỏ, động tác nhanh nhẹn, tháo vát, thậm chí còn tìm đúng vị trí, chân của con thỏ rất nhanh đã được băng bó kỹ càng, máu cũng không chảy nữa.

"Cô!..." Lúc nghe thấy riếng xé rách quần áo kia, Nhị phu nhân đã mở mắt, thấy một loại động tác của Như Ý, hơi kinh ngạc, người phụ nữ này sao có thể quyết đoán và nhanh trí như vậy, động tác cũng rất trôi chảy.

Dường như cảm giác được ánh mắt của Nhị phu nhân, trong lòng Như Ý biết chắc chắn cô sẽ bị nghi ngờ, chỉ có thể chờ Nhị phu nhân hỏi thăm, đương nhiên cô không thể tự mở miệng giải thích điều gì, như vậy rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, thật không giống phong cách làm việc của cô.

"Nhị phu nhân, con thỏ này bị thương, vừa rồi lại bị dọa cho hoảng sợ, e là cũng không chống đỡ được bao lâu, đợi chút nữa về lấy cho nó một chút thuốc trị thương mới được!” Đem con thỏ đặt vào trong tay Nhị phu nhân, Như Ý tao nhã cười một tiếng, rõ ràng trên người còn lưu lại một vài vết máu của con thỏ, ống tay áo thiếu mất một miếng vải, nhưng cô cười vẫn làm cho tất cả những khuyết điểm đó trở nên xinh đẹp.

"Không ngờ lá gan của cô lớn như vậy. Con thỏ này…” Nhị phu nhân khôi phục vẻ dịu dạng đoan trang như lúc ở đại sảnh.

Lớn gan, nói như vậy ngược lại khiến Như Ý hơi sửng sốt một chút, nhưng nhìn bộ dạng lo lắng của Nhị phu nhân, cô đoán lai lịch của con thỏ này không hề đơn giản, thế nhưng ai lại có thể to gan như vậy, ngay cả một con thỏ cũng không buông tha.

"Bẩm Nhị phu nhân, nô tỳ đến từ nông thôn, có lúc sẽ theo chú Ngưu lên núi, nhưng con vật nhỏ bị thương thế này cũng rất hay gặp, cho nên đi theo chú Ngưu học được một chút mà thôi!” Lúc nói những lời này, trong đầu Như Ý hiện lên một hình ảnh, trong đó có một người phụ nữ đang giằng co với hai con hổ, chuyện này là sao vậy? Gương mặt kia cũng không phải là của cô, chẳng nhẽ người kia có liên quan đến cô?

"Không ngờ cô lương thiện như vậy, cô tên là gì?” Nhị phu nhân nhẹ nhàng đỡ đầu con thỏ nhỏ trong tay, giống như an ủi để nó không cần phải sợ hãi, một tay luôn ở bên cạnh, giống như người mẹ vuốt ve đứa con của mình.

"Nô tỳ tên gọi Như Ý!" Cô dần dần đã quen đọc cái tên này trong miệng, cuốn ở trong miệng đến khi phát ra vẫn luôn khó đọc, không ngờ tới bây giờ nói đã quen, lại có chút tự nhiên.

"Như Ý, Như Ý, cái tên này…” Nhị phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rất quái lạ, quái đến mức Như Ý nhìn không hiểu.

"Phu nhân biết cái tên này…” Như Ý hi vọng phu nhân biết cái tên này, bất luận thế nào cô luôn cảm giác mình có cái gì đó vẫn chưa hoàn thành, những kỹ ức kia nghĩ mãi không ra, càng không có ai biết điều đó.

"Ha ha, tất nhiên là ta không biết, nhưng tên này cũng không giống tên của một nha đầu, nhưng thật ra phối hợp với khuôn mặt này rất phù hợp.” Nhị phu nhân cười một tiếng, vậy mà khiến những bông hoa xung quanh đều mất đi màu sắc, nụ cười rực rỡ có chút chói mắt.

"Ta nhớ rồi, cô về trước đi.” Nhị phu nhân nói xong liền chuẩn bị quay người rời đi.

Hướng đi đến là nơi cô vừa mới đi đưa cơm kia, điều này làm cho Như Ý hơi nghi ngờ một chút, khẽ nhìu mày một cái, cô nhìn thấy chân Nhị phu nhân đi hơi cà nhắc, là vừa rồi bắt tiểu Đậu bị ngã sao? Còn câu “ta nhớ rồi” là có ý gì? Như Ý cũng không dám suy nghĩ nhiều, chuẩn bị rời đi.

"Không được nhúc nhích..." Giọng nói của một người đàn ông vang lên khiến tất cả mọi người đang đi trên đường đều ngạc nhiên, bao gồm cả Như Ý, nhưng những nha hoàn đang ở xa như vậy cũng đều bị dọa chạy trốn, sợ con dao không có mắt.

Hiện tại chỉ còn cô đứng ở cách Nhị phu nhân một khoảng, cứ như vậy nhìn Nhị phu nhân bị kẻ xấu bắt cóc, lúc cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để xử lý, ở phía xa đã có tiếng huyên náo vang lên, xem ra người này bắt Nhị phu nhân làm con tin.

"Không được nhúc nhích, lộn xộn nữa ta sẽ giết ngươi!" Người áo đen khuôn mặt lạnh lẽo, lời nói lạnh lùng vô tình.

"Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì, Vệ phủ này đâu là nơi mà ngươi có thể xông vào?” Nhị phu nhân mặc dù toàn thân đang run rẩy nhưng vì sao Như Ý lại cảm thấy sự run rẩy đó không giống như là vì sợ hãi mà phát ra, lại giống như đang cố ý.

Lúc này cô đứng phía trước Nhị phu nhân, không hề làm gì, nếu như Nhị phu nhân có sơ xuất gì, mình cũng không thoát khỏi có liên quan, nhưng nếu như cô cứu được bà thì mình cũng có thể bị mất mạng, nhưng điều khác biệt duy nhất chính là mình đi cứu Nhị phu nhân cũng có thể khiến thím Ngưu nhận được sự đãi ngộ khác, dù sao chuyện này cũng không nhỏ, bọn họ sẽ xử lý thích hợp.

"Ông đây dám xông vào, nếu bà tiếp tục lải nhai, ông đây liền để bà đi gặp Diêm Vương.” Nghe Nhị phu nhân nói xong, ngày càng có nhiều âm thanh vang lên, người áo đen có chút bực dọc.

"Khoan đã!" Như Ý khẽ kêu một tiếng tới gần người áo đen.

Những nha hoàn ở xung quanh vẫn ngây người ở đó.

Ngay cả người áo đen kia cũng sửng sốt một chút: "Ha ha, tiểu cô nương, cô đến đây xem náo nhiệt làm gì?” Người áo đen nhìn vào người Như Ý, không khỏi bật cười.

"Ngươi không phải muốn an toàn rời khỏi nơi này sao? Ta có thể thay thế bà ta!” Như Ý kiên định nói, trên người tỏa ra khí thế khiến người áo đen kia kinh sợ.

Nhưng nhìn quần áo trên người Như Ý, biểu lộ kinh ngạc vừa rồi của người áo đen đã thu hồi lại, có chút phẫn nộ đùa cợt: "Dựa vào cô, chỗ chỗ nào đáng giá đổi lấy bà ta?”

Lời này không sai, nhìn vào bộ quần áo này của Như Ý là biết cô không phải là chủ nhân ở đây.

"Vì sao không đáng? Sắc đẹp của bản phu nhân kém cỏi như vậy sao?” Như Ý bình tĩnh trả lởi, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại, giống như những lời nói này của bản thân đều là sự thật.

Vừa nói là bản phu nhân, lại nhìn sắc đẹp này ngược lại làm cho tên áo đen hơi nghi ngờ một chút, người phụ nữ này chẳng lẽ thật sự là chủ nhân ở đây, mà người trong tay mình lại không phải.

"Cô đừng có lừa gạt ta, nhìn cô mặc quần áo như vậy, chỗ nào giống thứ đồ chủ nhân có thể mặc.” Người áo đen mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng rõ ràng là thiếu tự tin, thậm chí cô có thể nhìn thấy bên trong ánh mắt kia có chút nghi ngờ.

Nhưng điều khiến Như Ý cảm thấy kỳ lạ đó chính là biểu cảm của Nhị phu nhân, có chút không vui, thậm chí hơi lo lắng, là lo lắng cho cô sao?

"Ta thích thì sao nào? Chẳng lẽ ngươi không biết khi mặc bộ quần áo này có thể cảm nhận được nhiều thứ sao?” Về phần cảm nhận thứ gì đương nhiên không cần phải nói, đây cũng là kỹ xảo khi nói chuyện.

Có lúc khi một người lo lắng thì tư tưởng sẽ không đánh mà cong, nếu không người người áo đen này cẩn thận suy nghĩ một chút thì sẽ biết ngay lời nói này mặc dù hợp lý, nhưng làm gì có chủ nhân nào lại đứng ra thay cho nha hoàn của mình, có lẽ tên này cũng là một người nhân từ, chỉ là vì mục đích nào đó mới phải vào phủ đệ nguy hiểm này.

Thấy người áo đen buông lỏng cảnh giác, Như Y bước một bước đi qua, nhẹ nhàng đẩy Nhị phu nhân ra, người áo đen kịp phản ứng liền túm lấy cổ Như Ý.

"Nhanh lên, người ở bên kia!" Chỉ nghe thấy một giọng nói truyền thẳng vào tai mọi người.

Trong lòng Như Ý thầm mắng, giọng nói này vừa đến người áo đen không vội mới là lạ, như vậy cô còn đường sống hay không mới là vấn đề.

"Chết tiệt, nhanh gọi những người kia dừng lại, cùng ta rời đi!" Người áo đen gào một tiếng, trực tiếp lui về sau đi.

"Nương, người sao rồi?" Một thanh niên anh tuấn lao đến, vội vàng ôm Nhị phu nhân vẫn còn đang hỗn loạn vào trong ngực.

"Cô dám nói dối!” Người áo đen mắng xong liền muốn ra tay.

Trên mặt Như Ý chợt lóe lên chút thất vọng, có điều xoay người một cái, một tay chống về phía sau chỉ nghe thấy tiếng người áo đen kêu lên.

"Sưu!" Mũi tên bắn vào bụng người áo đen khiến hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó một đoàn binh sĩ tiến đến.

Một người đàn ông có vẻ trưởng thành hơn đang cầm cây cung trong tay đứng ở đó, con mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Như Ý.

"Cô không sao chứ?”

"Nô tỳ không sao!" Như Ý cúi đầu xuống, cố ý run run thân thể.

"Ừm, thưởng!" Kẻ có tiền thật sự là sảng khoái, một cái mạng nhận được một phần thưởng, trị giá cũng chẳng bao nhiêu, có điều người đàn ông này thật sự rất lạnh lùng. Chỉ một cái liếc mắt, binh sĩ vội vàng kéo người đàn ông xuống.

Xung quanh người đàn ông trưởng thành kia tản ra hơi lạnh, giống như nói ngươi đừng rảnh rỗi mà tiến lại gần, quay người cũng không có ý định dừng lại, lập tức rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi