CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Nhưng, đến nhị phu nhân sau khi hồi phục lại như bình thường vẫn không quên sự tồn tại của Như Ý.

“Người không sao chứ?” Trong giọng nói dịu dàng mang theo sự quan tâm, nếu như không cẩn thận, có lẽ không có ai phát hiện ra.

“Phù!” Như Ý lập tức quỳ xuống con đường đá: “Xin nhị phu nhân tha tội, thực ra lúc nãy là một tình huống khẩn cấp, nên nô tì mới phải giả mạo, còn xin phu nhân tha lỗi cho sự chua ngoa nhất thời của nô tì!” Cô biết nếu như lúc này không nói có lẽ trong tương lai sẽ để lại ấn tượng xấu cho mọi người, đây là dung mạo ban đầu của cô, nếu như thật sự có người muốn làm ầm lên, vậy thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

“Nhanh đứng lên đi, ngươi đã cầu xin ta nếu như ta còn muốn lấy ơn báo oán, vậy không phải nói bổn phu nhân không thấu tình đạt lý sao, nhanh quay về nghỉ ngơi đi!” Khẽ vỗ bàn tay lạnh băng của Như Ý, nhị phu nhân nghĩ là Như Ý vừa mới bị dọa sợ, mỉm cười ôn hòa, dắt theo thú cưng của mình, con thỏ kia đã yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng phu nhân, không có bất kỳ động tác nào.

Như Ý chắc chắn lúc nãy, cô có nhìn thấy những vệt máu rớm ra từ bản chân của phu nhân, sợ là tất cả mọi người đều nghĩ là do tên sát thủ áo đen kia, chỉ có Như Ý biết là không phải, bởi vì cô là người chứng kiến toàn bộ quá trình, những vệt máu kia là từ từ rớm ra, rõ ràng bên trong chắc chắn là bị buộc lại, nhưng bởi vì hàng loạt sự việc lúc nãy mới khiến vết thương lại bị rách ra, hoặc có thể nói những sự việc xảy ra lúc nãy chỉ là giả.

“Wow, thật nhiều đồ!” Như Ý vừa mới vào phòng liền nhìn thấy Tiếu Thúy nhảy lên nhảy xuống giống như một con khỉ, thậm chí cô còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị tiểu Thúy kéo qua.

“Như Ý, cô thật lợi hại nha! Được thưởng nhiều như vậy?”

Thấy tiểu nha đầu không tim không phổi ngưỡng mộ cô, người như vậy mới thật sự là có một cuộc sống tốt.

“Nếu như ta nói những thứ này là dùng mạng để đổi lấy, cô còn cảm thấy những thứ này có giá trị không?” Đi đến cửa, tình cờ nhìn ra bên ngoài cửa, Như Ý đóng cửa lại trở về chỗ của mình nói.

“Cái gì? Dùng mạng để đổi? Cô ăn cắp hay ăn cướp vậy? Nhưng lúc nãy rõ ràng quản gia đã nói là thưởng cho cô mà?” Tiểu Thúy không hiểu gì nhìn Như Ý, tỏ ý không thể giải thích được lý do này.

Như Ý cảm thấy bản thân nói quá nhiều rồi, một người đơn thuần như vậy, làm sao có thể hiểu được chứ, cho dù hiểu, nếu như những lời nói của mình bị tiểu nha đầu này nói với bên ngoài, vậy thì bản thân cũng xác định không có quả ngon để ăn, xem ra sau này cô phải đặc biệt chú ý khi nói chuyện với tiểu Thúy.

“Cốc, cốc, cốc! Xin hỏi Như Ý có ở đó không?” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, còn có chút mất kiên nhẫn.

Vừa nghe thấy giọng nói này, tiểu Thúy có chút bênh vực kẻ yếu, phải biết bây giờ hình ảnh Như Ý trong lòng cô ấy đã lên một tầng mới, điều này cũng có nghĩa là vị trí của Như Ý trong phủ cũng tăng lên.

“Là ai vậy, sao lại mất lịch sự như vậy chứ?” Thực ra mặc dù giọng nói của đối phương không phải là tốt, nhưng nếu nói lịch sự thì vẫn có, nhưng vẫn làm tiểu Thúy bất mãn.

“Ngươi!” Cửa vừa được mở ra, bị tiểu Thúy nói như vậy, người kia vốn có chút bất mãn, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy tiểu Thúy, sự tức giận trên khuôn mặt lúc nãy lập tức trở nên rạng rỡ: “Là tiểu Thúy à, nhị phu nhân dặn dò nô tì đưa quả óc chó đến cho Như Ý cô nương.” Vừa nói vừa lấy đồ trong giỏi đưa qua.

Vừa nghe thấy quả óc chó, tiểu Thúy lóe lên sự ngạc nhiên, nhanh chóng thu lại, đưa cho Như Ý.

Trong phòng còn một người khác, người kia đoán là Như Ý, trên mặt có chút khó coi, điều này khiến Như Ý có chút nghi hoặc, mình trêu trọc người này lúc này, tạm thời không nói là đã từng trêu trọc, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp nữa.

“Cảm ơn cô nương, cũng xin cô nương quay về nói với nhị phu nhân một tiếng cảm ơn, cảm ơn sự quan tâm của nhị phu nhân với Như Ý.” Người hơi cúi xuống lại bị tiểu Thúy kéo lại.

Như Ý ngẩng đầu lên nhìn tiểu Thúy, không biết tại sao, chỉ nhìn tiểu Thúy lắc đầu.

“Đây là đương nhiên, nhị phu nhân nhớ đến cô chính là sự may mắn của cô, còn thứ này, cô càng nên đội ơn, phải biết đây là hoàng thượng nhớ tới công trạng của lão gia, nghĩ đến phẩm hạnh của lão gia, đặc biệt ban tặng cho lão gia, cuối cùng lão gia lại đưa cho nhị phu nhân, bình thường nhị phu nhân cũng không dám ăn, hôm nay lại đưa cho cô nhiều như vậy, cô nói cô có nên cảm ơn không!” Khịt mũi khinh thường, những lời nói của người phụ nữ kia có chút căm phẫn.

Như Ý nghe những lời nói đó, khuôn mặt nở một nụ cười biết ơn, nhị phu nhân này sao lại đột nhiên hào phóng như vậy, cho dù mình đã cứu bà ấy, nhưng cũng không nên thưởng một món quà lớn như vậy.

“Cái này! Món quà này của nhị phu nhân lớn như vậy, thực sự nô tì….” Như Ý có chút bối rối, nhận cũng không được, không nhận cũng không được, hơn nữa cô cũng thường nghe tiểu Thúy nói, hình như nhị phu nhân này và đại phu nhân không hợp nhau, nếu như nhận, vậy có phải coi như là nương nhờ vào nhị phu nhân không.

“Aiya, hiếm nhị phu nhân lại hào phòng như vậy, cô nhận đi!” Tiểu Thúy ranh mãnh nhận lấy đồ, sau đó nói một tiếng cảm ơn rồi kéo Như Ý đi vào trong phòng.

Lúc nhìn thấy quả óc chó, Như Ý lại rơi vào im lặng, cô luôn có một loại cảm giác không thể giải thích được, ánh mắt ôn hòa khó hiểu kia, thậm chí có chút mê mẩn, chả lẽ những quả óc chó này có quan hệ với cô.

Quả óc chó?

Là cái gì?

Quả óc chó này rốt cuộc có cái gì đặc biệt?

Tại sao lại có một loại cảm giác quen thuộc rõ ràng như vậy? Không, không phải là quen thuộc, là…một loại cảm giác không thể nói rõ được.

Suy nghĩ của Như Ý, dường như bị một thứ vô hình nào đó lôi kéo….

Chỉ là…,

Làm thế nào cô cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc quả óc chó này có quan hệ gì với cô?

Như Ý lấy một quả óc chó đặt trong lòng bàn tay, khẽ chạm vào, nhìn vào, không làm gì cả, đôi mắt cũng trở nên có chút trống rỗng.

Tiểu Thúy vừa nhìn thấy tình hình này, trong mắt lóe lên một cái gì đó: “Này, cô chưa nhìn thấy quả óc chó sao? Nhưng cũng không cần có biểu cảm như vậy chứ.” Khẽ đẩy người đứng bên cạnh, cô ấy thực sự không nghĩ ra được một người nhìn thấy quả óc chó lại có biểu cảm như vậy, mặc dù thứ này quả thật rất quý giá, nhưng cũng không đến mức như thế chứ.

“Thứ này được trồng ở đâu?” Như Ý đột nhiên hỏi một câu như vậy, ngay cả cô cũng chưa ý thức được đã hỏi, sau khi hỏi lại cảm thấy thật dư thừa, biết rồi thì thế nào, vẫn là không nhớ được.

“Thứ này hả? Nghe nói là ở phương Bắc!” Đối với chuyện Như Ý có thể nói chuyện, tiểu Thúy vẫn rất vui vẻ, mặc dù bình thường tình cách của Như Ý rất nhạt nhẽo, nhưng nói thế nào mỗi lần cô vẫn rất nghiêm túc trả lời những câu hỏi của cô, nên đối với vấn đề này tiểu Thúy cũng rất vui vẻ trả lời.

“Phương Bắc?” Lặp lại hai từ phương bắc, ánh mắt của Như Ý đột nhiên nhìn về vị trí của phương Bắc, lại là phương Bắc, lần nào nhìn về phương Bắc cô luôn rơi vào một loại suy nghĩ trống rỗng, không có lý do, dường như chỉ là thói quen, bây giờ lại nói những thứ này ở phương Bắc, lẽ nào phương Bắc thật sự là nơi cô đã từng ở sao?

Có lẽ.

Mãi mãi đều không biết được sự thật.

“Như Ý, cô nên vui mới phải, sao vẫn là cái biểu cảm như vậy, thật mất hứng mà!” Tiểu Thúy vẫy tay, vẫn không triệu hồi được hồn của Như Ý, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì, đập quả óc chó ra để ăn.

Quả óc chó?

Phương Bắc?

Nghe nói phương Bắc là một nơi được gọi là Vương triều Thiên Tống….

Lẽ nào mình đã từng đi qua, sẽ ở đó sao?

Khuôn mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp của Như Ý trở nên trống rỗng và mơ màng….

Một ngày cứ yên tĩnh như vậy, từ từ trôi qua, Như Ý cũng yên tổn từ mùa hè đến mùa đông, mùa đông lạnh như vậy, cô liền nhớ đến dì Ngưu, so với dì Ngưu thì cuộc sống của cô tốt hơn rất nhiều, nghe nói bây giờ sức khỏe của chú Ngưu cũng tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng muốn làm những việc nặng một chút vẫn có chút khó thở, các khoản chi tiêu trong nhà vẫn rơi trên người dì Ngưu.

Thời tiết mùa đông rất lạnh, còn có nước, nghĩ đến không biết dì Ngưu có thể chống đỡ được không. Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn so với những năm trước.

“Tiểu Thúy, tôi ra ngoài một chuyến, buổi tối cô ăn cơm một mình nhé!” Khoảng thời gian này tiểu Thúy đã chăm sóc cô rất nhiều, Như Ý cảm thấy mình đã trở thành một muội muội, nghe tiểu Thúy nói cô ấy bị bán vào Vệ phủ từ nhỏ, nên mặc dù tính tình thất thường, nhưng vì cô ấy đã sống ở đây rất lâu nên mọi người đối xử với cô ấy vẫn rất khách khí.

“Ừ, đi đi, tôi đoán cô lại đi thăm dì Ngưu phải không!” Tiểu Thúy thờ ơ như không nói, giống như với sự hiểu biết của cô về Như Ý, đây là chuyện duy nhất Như Ý sẽ nói.

Khẽ cười, Như Ý chuẩn bị một chút đồ ăn, còn lấy ra một ít bạc mà cô tích lũy được đi ra khỏi cửa.

Vừa mở cửa, một cơn gió lạnh đã thổi thẳng vào cổ cô, khiến cô có chút rùng mình, hôm nay thật lạnh!

Nắm chặt quần áo trên người, sau khi đóng cửa lại Như Ý đi thẳng đến chỗ ở của dì Ngưu.

Thật ra cuộc sống của cô không có thay đổi gì, một điểm duy nhất chính là sau lần cứu nhị phu nhân, những người kia không những không cảm thấy cô tài giỏi, ngược lại còn có chút xem thường cô.

Có người ở sau lưng nói cô là thích khoe khoang, có người thực sự coi hành động của cô là cố ý, rõ ràng lúc đó người giúp đỡ đã đến rồi, nhưng cô vẫn khoe khoang, thậm chí có người nói cô cùng một nhóm với người đàn ông mặc đồ đen kia.

Đối với những chuyện này, Như Ý cũng chỉ im lặng mỉm cười, bởi vì cô không có sự lựa chọn nào khác mới làm như vậy, thật ra cô rất bất lực.

“Chao ôi, dì Ngưu, cô thật may mắn nha, cô xem cô con gái cô nhặt được này tốt hơn nhiều cô con gái ruột kia!” Có lẽ là Như Ý thường đến đây, nên những người ở đây hầu như ai cũng biết cô.

“Chào mọi người, ở đây có một chút đồ còn nóng, mọi người ngồi xuống cùng ăn đi!” Như Ý lấy bánh nướng trong giỏ ra.

Mọi người cũng không khách khí, cũng rất thân thiết với Như Ý, chỉ là thấy vẻ ngoài của Như Ý có chút khác.

“Như Ý, cô cũng không còn nhỏ nữa phải không?” Không biết ai lại hỏi như vậy, khiến cho mọi người cảm thấy rất hứng thú.

“Đúng vậy, giống tính khí, tướng mạo này của Như Ý, tôi nói dì Ngưu à, mấy người thật sự cam lòng trói buộc cô ấy sao!” Một người khác cũng trêu đùa.

Vấn đề này, Như Ý chưa từng nghĩ qua, cô không có quá khứ, thậm chí cuộc sống bây giờ, cô cũng không biết được gọi là gì bình thường, vô vị như nước!

“Dì Ngưu, Như Ý không vội!” Thấy dì Ngưu giống như đang suy nghĩ điều gì, Như Ý sợ bà ấy nghe lời của mọi người, vội vàng nói.

“Đứa bé này, nhìn con lo lắng này, bình thường im lặng như vậy, nhắc đến chuyện này đáng sợ như kêu con lên núi đao xuống biển lửa sao!” Dì Ngưu khẽ vỗ tay Như Ý, mỉm cười trêu chọc.

Câu nói này khiến mọi người rất buồn cười, đều là những người dân bình thường, cũng không có suy nghĩ gì, thấy dì Ngưu chuyển đến đâu mọi người liền chuyển đến đó, Như Ý ngồi cùng với mọi người, ở bên cạnh nghe mọi người nói chuyện, chẳng qua là ai tốt hơn ai, nhà ai lại lấy vợ nhỏ, ngồi một lúc, Như Ý đi ra ngoài.

Ra đến sân nơi dì Ngưu làm việc, Như Ý nhìn thấy tuyết bay khắp trời, một mảng trắng xóa, ngay cả cây cũng bị tuyết phủ lên, chỉ cần nhìn như vậy, xem ra trận tuyết này có chút lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi