CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Tiểu Thúy, tôi có chút sợ….” Như Ý vẫn không thể kiềm chế được muốn thử xem rốt cuộc tiểu Thúy đứng về bên nào, từ sự phân tích lúc này của cô, tình thế ở Vệ phủ chủ yếu là giữa đại phu nhân và nhị phu nhân, cô có chút tò mò, tình cách của nhị phu nhân rất khác với cô tưởng tượng.

“Haha, không có gì phải sợ! Như Ý, đại phu nhân cũng yêu câu tôi đi cùng cô, tôi thật sự được hưởng ánh sáng của cô mà!” Vừa nói đến đây tiểu Thúy lại không thể chịu được nữa, quay cuồng ngồi dậy, sau đó liền kiểm tra toàn bộ.

Đứng bên cạnh nhìn chuyển động trên tay của tiểu Thúy, Như Ý lặng lẽ đợi.

“Chà, hộp bảo bối của tôi!” Tiểu Thúy thần bí lật đồ của mình ra đặt trước mặt Như Ý, dáng vẻ dương dương tự đắc, có chút khoe khoang thích thú.

Nhìn vẻ mặt của tiểu Thúy, Như Ý chỉ có thể bất lực lắc đầu, tiểu nha đầu luôn hưng phấn như vậy.

“Nhìn đi, cái này cho cô, thứ này tôi giữ lại, đến lúc cần đến hỏi tôi là được!” Tiểu Thúy vừa mở tủ bảo bối kia ra, liền khiến Như Ý có chút tò mò, bên trong là một bộ trang sức rất đầy đủ, hơn nữa có thể thấy giá trị không nhỏ,

“Không vần dùng ánh mắt đó nhìn tôi, thứ này là tôi vất vả kiếm được, tôi biết bình thường cô kiếm được một ít tiền đều đưa về cho dì Ngưu của cô, trên người chắc chắn không có gì, bây giờ ở bên cạnh đại phu nhân không giống ở những nơi khác, nếu như trong tay không có gì, đến lúc đó làm chuyện gì cũng sẽ bị làm khó.” Tiểu Thúy liền trở nên có chút sâu sắc, nói ra những trái nghiệm thực tế ở đây.

Thấy tiểu Thúy nghiêm túc như vậy, trong lòng Như Ý lại cảm thấy vừa xót xa vừa thương, cô không biết tại sao, cô luôn cảm thấy tính cách của mình lãnh đạm, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ là không ngờ lại bị tiểu nha đầu này cảm hóa, Như Ý thầm nói ở trong lòng, cô phải bảo vệ tiểu Thúy.

“Tiểu Thúy, cảm ơn cô, đột nhiên cảm thấy cô trưởng thành rồi!” Ôm lấy tiểu Thúy, đột nhiên cô cảm thấy sự tồn tại của mình là một điều có ý nghĩa, ngay cả khi cô không có ký ức, cô vẫn có hiện tại, còn có tương lai.

“Hóa ra cô vẫn coi tôi là một đứa trẻ, tôi không đồng ý….” Nói xong tiểu Thúy bắt đầu trêu đùa với Như Ý, mặc dù tính cách của Như Ý rất lãnh đạm, nhưng với sự tấn công như vậy, bị tiểu Thúy cù cười haha.

Hôm sau.

Như Ý không có cái gì để thu dọn, theo nhũ mẫu cùng với tiểu Thủy chuyển đến nơi ở mới, quay đầu nhìn lại nơi mà ngày nào mình cũng đi lấy cơm, cô có chút không nỡ. Nhưng cô biết những thứ này đã không còn quan trọng nữa, hộp trang sức tiểu Thúy đưa cho cô, cô không nhận, nhưng lại không lay chuyển được tiểu Thúy, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ bỏ vào trong túi của cô ấy.

Nơi ở lần này là sân đặc biệt, điểm khác biệt duy nhất chính là trong phòng bên cạnh đều là những a hoàn, giống với thân phận của bọn họ, đều là hầu hạ đại phu nhân, nhưng những người kia rõ ràng kiêu ngạo hơn họ rất nhiều.

Giống như bây giờ.

“Này, các người là người mới sao!” Một nha hoàn trông có vẻ lớn tuổi chỉ thẳng vào Như Ý, khuôn mặt khó chịu, giống như Như Ý có thâm thù đại hận gì với cô ta.

“Vâng!” Khẽ đỡ người, Như Ý cúi đầu trả lời, mà tay trái khẽ kéo tiểu Thúy đứng bên cạnh, cô không muốn vừa vào đã làm ra những chuyện không đúng.

Tiểu Thúy giật mình cảm nhận được sự đụng chạm của Như Ý, vốn muốn nối giận với bọn họ, nhưng lại miễn cường đè xuống: “Bẩm tỷ tỷ, chúng tôi là người mới!” Chỉ là làm lễ tượng trưng mà thôi, lời nói ra lại không có chút tôn trọng nào.

Vừa nhìn thấy hai người tính tình yếu đuối, người phụ nữ kia cười càng điên cuồng hơn: “Lẽ nào là người mới không biết quy tắc sao? Có lẽ vẫn cần phải chúng ta dạy ngươi?”

Người phụ nữ kia trừng mắt, châm ngòi ngọn lửa của tiểu Thúy.

“Ngươi…đại phu nhân phân phó chúng ta qua đây không phải, muốn giáo huấn cũng không phải là ngươi, là đại phu nhân mới phải, ngươi là cái gì!”

“Tiểu Thúy!” Khẽ kéo tiểu Thúy, Như Ý thậm chí có chút bối rồi, tiểu Thúy này rõ ràng còn nói phải học cách dùng đồ để dọn đường, sao lại vô lý gây chuyện thế này.

“Haha, tỷ tỷ nói phải, tiểu nha đầu này khiến tỷ tỷ chê cười rồi, tỷ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tính tình tiểu Thúy nóng nảy nhưng trong lòng lại rất tốt, cô ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong tỷ tỷ bỏ qua cho.” Như Ý bước lên phía trước kéo tiểu Thúy về phía sau, chắn trước mặt tiểu Thúy, nở nụ cười, lấy ra một thú gì đó đưa qua.

Người phụ nữ kia vừa nhận đò Như Ý đưa tới, khuôn mặt dịu đi rất nhiều, lại quay sang nhìn tiểu Thúy có chút không nén được giận, ho một tiếng: “Cái này….”

“Các người không đi làm việc sao, ở đây lừa gạt cái gì?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều quỳ xuống: “Nhũ mẫu!”

“Ừ! Như Ý, tiểu Thúy, đại phu nhân cho mời!”

“Như Ý, cô không tức giận sao!” Đi sau nhũ mẫu, tiểu Thúy thấy Như Ý đi rất nhanh, nhớ lại chuyện lúc nãy, đúng là bản thân có chút vội vàng, nhưng cô ấy vẫn luôn kìm nén tức giận mà, nhưng lại sợ Như Ý tức giận với mình, đi nhanh hơn đuổi theo bước chân của Như Ý, đáng thương kéo bàn tay lạnh lẽo của Như Ý, khẽ giọng hỏi.

Cảm nhận được bước chân của nhũ mẫu chậm hơn, Như Ý không có ý dừng lại, người này nói rất nhiều, cô không thể nói, chỉ quay đầu lại lắc đầu với tiểu Thúy, tiếp tục đi theo nhũ mẫu.

“Tiểu Thúy, sau này ngươi phải học hỏi Như Ý nhiều hơn, cái tính khí này của ngươi….” Đại phu nhân ngừng một lúc, nhìn biểu cảm của hai người đang quỳ ở bên dưới, nói tiếp: “Sau này đừng dễ kích động như vậy, có một số chuyện kìm nén mặc dù không tốt, nhưng luôn cần có một khoảng thời gian để tiêu hóa, nếu như không thể tiêu hóa được thì từ từ thở ra!”

Câu nói này của đại phu nhân giống như nói cho tiểu Thúy nghe, nhưng Như Ý lại mơ hồ cảm nhận được ánh mắt kia rơi trên người mình, có lẽ đã hiểu ý này, cũng có chút oan ức nhưng phải chịu đựng, nhưng có chút oán hận không thể không báo, là thời cơ chưa đến, nhưng tại sao đại phu nhân lại phải nói với cô như vậy, điểm này tạm thời Như Ý không có cách nào hiểu được.

“Vâng, đại phu nhân, tiểu Thúy hiểu rồi, tiểu Thúy nhất định sẽ nhớ những lời dạy bảo của đại phu nhân!” Mang theo sự thanh nhã, tiểu Thúy liền trở nên khôn khóe, thận trọng hơn rất nhiều, nhưng bởi vì mạch suy nghĩ Như Ý vẫn chưa trở lại, cũng không phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào.

“Ừm, vậy thì tốt, Như Ý, sau này ngươi đi theo nhị tiểu thư học tập, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, ngươi rất thông minh, tính khí này cũng rất tốt, để ngươi đi theo ta rất yên tâm!” Thu hồi ánh mắt trên người tiểu Thúy, ánh mắt của đại phu nhân lại rơi trên người Như Ý.

“Cảm ơn đại phu nhân cất nhắc!” Đối với sự sắp xếp này, Như Ý không có lựa chọn, ngoài việc thuận theo, ngoài cái tên này, tất cả dường như không thuộc về cô.

“Ừ! Nhưng bình thường lúc nhị tiểu thư không học tập, ngươi sẽ ở đến đây để hầu hạ ta, rót trà, nói chuyện thường ngày với ta.” Đại phu nhân mỉm cười dịu dàng, nói rất hiền hậu và thân thiết, lập tức giải tỏa bầu không khí căng thẳng lúc nãy.

“Có thể là việc cho đại phu nhân là may mắn của nô tì, nô tì nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!” Mặc dù sự sắp xếp này đối với cô mà nói, cô không biết sự tín nhiệm của đại phu nhân với cô đến từ đâu, cô rất rõ bản thân mình lúc đó làm việc rất cẩn thận, có lẽ không có sơ hở nào quá lớn, hơn nữa cô vẫn luôn rất an phận.

“Vậy thì tốt, ở chỗ ta có một số thứ lần trước lão gia đặc biệt nhờ người đưa về, ngươi đưa qua cho nhị phu nhân, để cô ta thử một chút!”

Hóa ra đây mới là mục đích của đại phu nhân, Như Ý có thể nghe ra sự phấn khích và ngọt ngào khi đại phu nhân nói đến thứ này, sự ngọt nào được phu quân quan tâm.

Như Ý đột nhiên hiểu ra, mình chính là một quân cờ, nên con đường sau này của cô sợ là sẽ không dễ đi, hơn nữa cô muốn thoát thân, không biết còn có thể đi ra được nữa không.

“Lui xuống đi, ta cũng có chút mệt rồi, xem ra đúng là năm tháng cũng không tha cho ai!” Đại phu nhân khẽ vẫn tay ý bảo hai người lui xuống, cũng không nhìn hai người.

“Nô tì cáo lui!” Như Ý nhận hai túi đồ, rõ ràng không có trọng lượng gì, nhưng tại sao lại nặng như vậy.

“Tiểu Thúy, bây giờ có thể nói với tôi tại sao lại kích động với người phụ nữ kia như vậy?” Lại cùng với tiểu Thúy đi dưới bầu trời đầy tuyết, trận tuyết đã bắt đầu từ từ dừng rơi, nhưng do tuyết được tĩnh lũy lâu ngày nên đến bây giờ tuyết vẫn còn rất dày, khiến tất cả những con đường và hướng đi đều biến mất, giống như bây giờ, xem ra chỉ có những người lính bất kể xảy ra chuyện gì vẫn thực hiện đúng nhiệm vụ của mình.

“Haha, Như Ý, cô đừng tức giận mà!” Vừa nghe thấy Như Ý chú động nói chuyện với mình, tiểu Thúy liền biết Như Ý không có giận cô, vậy chứng tỏ vẫn còn quan tâm đến cô, điều này khiến cô có chút vui vẻ.

“Thật ra, cũng là những chuyện đã từng xảy ra, chẳng qua lúc trước người này là người của nhị phu nhân, sau này không biết tại sao lại đến hầu hạ ở chỗ đại phu nhân, điều này cũng rất lạ, nhưng nhìn thấy cô ta ra oai trong lòng tôi rất khó chịu!” Tiểu Thúy rất khó chịu khi nói về chuyện của người phụ nữ kia, vẫn luôn cảm thấy bất bình và tức giận.

Nhưng Như Ý vẫn không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến tiểu Thúy, thấy dáng vẻ của tiểu Thúy rõ ràng là không muốn nhắc đến, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù cô ấy nói một cách rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được cô ấy đang vòng vo không nói trực tiếp. Nhưng cô ấy không muốn nói, đương nhiên Như Ý cũng sẽ không hỏi, tính khí của cô là như vậy, chỉ cần không là tổn thương người mà cô quan tâm là được rồi.

Nhìn lên, kéo tay tiểu Thúy: “Đó là chuyện của chủ nhân, tiểu Thúy không nên nghi ngờ lung tung, thời gian cô ở trong phủ này cũng không phải là một hai tháng, có lẽ cô biết hậu quả của việc nói xấu sau lưng!” Đây là lần đầu tiên Như Ý nói với tiểu Thúy một cách nghiêm túc như vậy, nhìn đồ vật ở trên tay, cô biết bọn cô đã tiến vào một cuộc tranh đấu, vậy nên cũng không biết có thể sống tốt được không.

“Ừ!” Tiểu Thúy biết Như Ý đang lo lắng chuyện gì, cũng nghiêm túc gật đầu.

Gặp lại nhị phu nhân, Như Ý không biết phải hình dung cảm giác lúc này của mình như thế nào, theo cô, nhị phu nhân giống như đóa hoa bách hợp, không bị nhiễm một chút bụi, đứng trong tuyết trắng, lại hòa quyện với hoa bạch hợp thành một, ngay cả biểu cảm cũng thuần khiết như nước.

“Nhị phu nhân, hai người này là do đại phu nhân phái đến.” Một a hoàn dẫn Như Ý và tiểu Thúy đi vào sân nhỏ của nhị phu nhân, lúc này nhị phu nhân đang đứng trước một khóm hoa mai vàng, tâm tư đã bay đi rất xa.

“Có phải là lại đưa đồ ăn ngon đến, kêu bọn họ đặt xuống, quay về nói với đại phu nhân một tiếng cảm ơn, mỗi lần tỷ tỷ đều suy nghĩ rất chu đáo, hào phóng đem những thứ lão gia đưa về cho tỷ ấy cho muội muội!”

Giọng nói này vẫn rất điềm tĩnh như thường, không có bất kỳ lên xuống nào, giống như bà ta chỉ là một vị khách, nhìn những thứ người khác tặng sau đó đưa ra nhận xét.

Đối diện với nhị phu nhân, Như Ý có thể nhìn ra trên khóe miệng của bà ta +vẫn còn nở nụ cười, nhưng không có ý lan rộng, hơn nữa, cô còn cảm thấy nụ cười kia có chút cứng nhắc.

“Các người lui xuống đi, nhị phu nhân thích yên tĩnh, quay về nói với đại phu nhân một tiếng cảm ơn.” Người lúc nãy dẫn bọn cô vào lặp lại ý tứ của nhị phu nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi