CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Khuôn mặt của nhị phu nhân đứng trước mặt cũng bắt đầu trở nên lờ mờ.

“Ha ha ha, đây chính là kết cục do ngươi chọn lựa!” Nhị phu nhân vừa dứt lời thì liền định đâm lên một kiếm.

“Bốp!” Một bóng ảnh bay qua đánh thẳng vào tay của nhị phu nhân, nhị phu nhân sau đó liền cảnh giác nhìn xung quanh: “Là ai? Có bản lĩnh thì ra đây?”

Tiểu Thuý sợ hãi ngồi xổm ở đó run lẩy bẩy, còn ý thức của Như Ý thì càng ngày càng mơ hồ.

Cô phảng phất nhìn thấy một bóng ảnh xông tới, rồi cả người cô bị bế sát vào trong lòng người đó, sau đó cô không còn ý thức gì nữa.

“Hừ, rốt cuộc là ai? Nhưng đã trúng độc của ta mà còn muốn sống sao, không thể nào!” Nhị phu nhân điên cuồng cười lên, bà ta quay người lại nhìn Tiểu Thuý với ánh mắt khinh miệt rồi quay người đi.

“Như Ý, tôi thật sự là bất đắc dĩ, cô nhất định không được xảy ra chuyện.” Tiểu Thuý đưa mắt nhìn vào con rắn bị đứt thành hai phần kia, nước mắt cô tuôn trào lã chã.

Cô ta không phải kẻ ngốc, Như Ý đến cuối cùng vẫn cứu cô ta một mạng, loại rắn đó là loại kịch độc, nếu như cô bị cắn phải thì chắc chắn thân thể đang mang thai này sẽ không sống được nữa rồi!

Tuy ngoài miệng thì Như Ý nói muốn ân đoạn nghĩa tuyệt nhưng đến cuối cùng vẫn không muốn mình bị thương.

“Sao rồi? Loại độc này?” Hai nữ tử đứng bên cạnh của Như Ý đang hôn mê bất tỉnh đang bận rộn, vừa thoa thuốc, vừa bắt mạch, vết máu của cô khó lắm mới ngừng chảy được.

Trong đó có một nữ tử trên người mang theo chút khí chất già dặn trưởng thành cau cau mày lại, rồi quay đầu nhìn người kia: “Chuyện này e là phải bẩm báo với chủ tử thôi, nếu không thì cô gái này e là sẽ…”

“Cái này? Nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành a!” Người câm nhìn vị nữ tử có chút già dặn kia với vẻ lo lắng, ánh mắt cô ta thỉnh thoảng vẫn rơi trên người Như Ý nằm ở trên giường.

“Đây là nhiệm vụ của cô!” Cô gái trông có chút từng trải kia nhìn người phụ nữ nằm trên giường rồi quay người nói với người câm: “Chuyện này ta sẽ về báo với chủ tử trước, thuốc này có thể tạm thời không nhìn ra dấu vết gì, đợi ta về!”

“Bộp!” Cô ta nói xong liền ném bình thuốc nhỏ trong tay cho người câm, người câm đưa tay nhận lấy rồi thận trọng ôm trong lòng mình.

Người phụ nữ đó nhìn thấy người câm ngồi về bên cạnh của Như Ý cũng không nói gì nữa mà quay người rời đi.

Người câm lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Như Ý, tuy là thế nhưng vẫn không thể che giấu được dung nhan thuần khiết xinh đẹp như hoa sen kia, cô ta thở dài một cái: “Cô đó, thật là khôn ba năm dại một giờ mà! Cô tốt với Tiểu Thuý như vậy, ngay cả nô tì cũng không có gì để nói, cô có thấy mình lao tâm vì người khác quá nhiều rồi không? Nhưng cũng chỉ có những người có bản chất như cô mới xứng đáng được chủ tử để trong lòng chứ!” Người câm nhìn về nơi phương Bắc xa xôi, một mình trầm tư vào suy nghĩ, rất lâu sau đó vẫn chưa rút ra được.

‘Nước nước’ thanh âm yếu ớt nhưng mang chút kiên định vang lên, người câm lập tức thu tầm mắt lại.

Nhìn khoé môi có chút khô khốc, và cả thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu của Như Ý, người câm lập tức đi rót nước rồi cẩn thận hầu hạ cô uống.

Nhìn thấy bàn tay bị bỏ ra ngoài chăn của Như Ý, người câm liền đau lòng đặt tay lại vào chăn cho cô, nhưng cô ta lại nhìn thấy Như Ý đang siết bàn tay của mình lại thành nắm đấm rất chặt, giống như trong đó đang đặt thứ gì vậy.

Người câm định đặt tay cô vào trong chăn lại nhưng lại phát hiện Như Ý hình như rất kháng cự có ai đó chạm vào bàn tay đang siết chặt thứ đó của mình, trong lòng người câm vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc là thứ đồ gì mà lại quan trọng với cô ấy như vậy, chỉ cần đụng một chút mà lại bài xích như thế chứ.

Trong mơ hồ, Như Ý cảm thấy như mình đang bước vào một sự lầm lẫn, cô biết rằng mình đang ở trong một giấc mơ, cô rất muốn tỉnh lại, nhưng cô phát hiện tất cả mọi thứ cô làm đều vô ích, cho dù cô có giãy dụa thì cũng không thể kéo cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ được rồi.

Trong màn sương ở phía xa,Như Ý lại nhìn thấy một vật kỳ lạ, còn có hai người đàn ông bên cạnh, họ đang gọi tên cô, họ đưa tay ra như muốn kéo cô về phía họ.

Nhưng từ đầu đến cuối nó đều rất mơ hồ, Như Ý có làm thế nào đi nữa thì cũng không thể nhìn rõ được, bóng dáng đó rốt cuộc là ai? Cô muốn nhìn thấy, nhưng nhưng ngoại trừ thân hình và khí chất cao quý kia thì cô không còn nhìn thấy gì nữa cả.

“Như Ý cô nương, Như Ý cô nương.” Trong mơ hồ, một giọng nói cứ gọi cô không ngừng, giọng nói đó thật lạ nhưng lại giống như một nguồn sáng nơi cuối tầng hầm tăm tối này vậy, cô men theo thanh âm đó đi về phía trước và dần dần nhìn thấy ánh sáng.

Ánh sáng mạnh mẽ làm chói mắt cô, cô muốn mở mắt ra nhưng lại thấy vô cùng mỏi mệt, đôi mắt cô cũng có có chút không thích ứng được.

Cô chớp chớp mắt, thân ảnh trước mặt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

“Người câm, là cô sao! Khụ khụ.” Như Ý có chút kích động, người này chính là người câm mà cô luôn lo lắng, nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mắt cô một cách đầy sinh khí, điều này bảo sao cô không vui cho được.

Người câm ngoan ngoãn gật đầu, còn nở một nụ cười đẹp nhất nhìn cô nữa, sau đó còn cẩn thận vỗ vỗ lưng Như Ý.

Lúc này Như Ý mới cảm giác được sự đau đớn nơi vùng bụng của mình, cô cắn răng ngồi dậy.

“Sao cô lại ở đây?” Như Ý nhìn người câm với ánh mắt hơi khó hiểu, nhất thời tìm không ra manh mối, ánh mắt cô bất tri bất giác hướng vào chỗ người câm đã từng bị thương.

Người câm mem theo tầm mắt Như Ý nhìn vào mình, cô ngay lập tức hiểu được ý của Như Ý nên liền xua xua tay, ý bảo mình không sao.

Nhìn thấy người câm tạm thời không có ý định giải thích, bản thân cô cũng cảm thấy bây giờ không thích hợp để nghĩ đến chuyện này.

Người câm đưa một viên thuốc tới trước mặt Như Ý, sau đó Như Ý bình tĩnh đưa tay nhận lấy rồi nhanh chóng nuốt vào, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình có chút gì đó rất hỗn loạn, mang đến cho cô một cảm giác rất tươi mới.

Sau khi uống thuốc xong, người câm khuyên Như Ý nên tiếp tục nghỉ ngơi, tuy Như Ý lo lắng lát nữa đại phu nhân sẽ đi tìm, nhưng vết thương này có muốn cũng không thể gấp gáp được, nên cô đành nghe lời người câm nằm xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, Vệ phủ đèn đuốc sáng rực rỡ, nhưng có rất nhiều người lại cảm thấy chuyện này có chút chuyện nhỏ xé to rồi.

“Vẫn chưa tìm thấy sao?” Đại phu nhân ngồi ở trước đại sảnh, rồi cất giọng hỏi những thị vệ ở bên dưới, bà giương đôi mắt sắc bén quét nhìn từng người một.

“Hồi bẩm phu nhân, đã tìm khắp nơi rồi nhưng không tìm thấy hình bóng của Như Ý cô nương ở đâu hết!” Một binh sĩ dẫn đầu trong đó đứng ra trả lời rất chắc chắn.

“Bốp!” Đại phu nhân giận dữ đập tay xuống bàn: “Bản phu nhân thật không biết các người canh giữ kiểu gì nữa, một phủ Vệ Quốc công lớn như vậy mà lại để cho một tên vô lại vào làm càn, các ngươi còn không mau đi tìm cho ta!”

Đợi đám người đó lui xuống, đại phu nhân liền quay đầu nhìn qua nhị phu nhân, sắc mặt bà trở nên ôn hoà: “Muội muội, muội chắc chắn là đã nhìn thấy Như Ý bị tên hắc y nhân kia cưỡng ép bắt đi rồi chứ?” Sắc mặt đại phu nhân tràn đầy vẻ không tin, tuy ngữ khí bà ta rất ôn hoà nhưng hàm ý trong lời nói lại rõ ràng vô cùng.

Tất cả những người có mặt đều một phen chấn kinh, không ngờ ả Như Ý đó lại nắm giữ một vị trí quan trọng bên cạnh đại phu nhân như vậy.

Tuy trong lòng nhị phu nhân có chút giận dữ, đại phu nhân không tin mình thì cũng thôi đi, vậy mà còn vì một đứa nha hoàn nữa chứ, bảo bà để mặt mũi ở đâu đây! Nhưng tóm lại thì bà ta vẫn nên vui mới đúng, ít nhất thì cũng dọn dẹp được cục đá ngáng chân đó rồi.

“Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy, lúc đó cũng có Tiểu Thuý ở bên cạnh, tỷ có thể hỏi Tiểu Thuý. Nó cũng chỉ là một nha hoàn, có khi là do tướng mạo xinh đẹp nên mới bị bắt đi đó thôi!” Nhị phu nhân khinh miệt đưa mắt chỉ thị nhìn Tiểu Thuý.

Tiểu Thuý thấp tha thấp thỏm quỳ trước mặt đại phu nhân, cơ thể cô ta có chút run rẩy: “Nô tì, nô tì lúc nãy cũng có nhìn thấy, nhưng mà người đó nhanh quá, nhanh đến nỗi nô tì còn chưa kịp thấy gì thì Như Ý đã biến mất rồi!”

Đại phu nhân nghe Tiểu Thuý nói, rồi liếc nhìn qua nụ cười mãn nguyện trên gương mặt nhị phu nhân, bà biết bây giờ có hỏi cũng vô ích, xem ra chỉ có thể đi tìm chứ không còn cách nào khác nữa.

“Nếu đã như vậy thì mọi người lui xuống đi! Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để mặc không quản như vậy được vì nó có liên quan đến vinh dự của Vệ phủ chúng ta, nếu như bị truyền ra ngoài thì người đời sẽ nói Vệ phủ chúng ta thấp kém, bọn người xấu ban ngày ban mặt muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, còn mang theo người của Vệ phủ nữa!” Đại phu nhân hạ mệnh lệnh, tư thái mang theo khí phách uy nghiêm của một vị chủ mẫu.

Tất cả mọi người cung kính đáp xong rồi mới lần lượt lui xuống.

Nhìn thấy đại sảnh vắng tanh, đại phu nhân có chút bất lực, còn có cả sự mệt mỏi rã rời, khiến bà vừa cảm thấy mệt mỏi về thể xác vừa mệt mỏi về tinh thần. Sau khi quay trở về phòng, bà liền vẫy vẫy tay, ngay lập tức một hắc y nhân liền xuất hiện trong phòng.,

“Ngươi cẩn thận chú ý đến động tĩnh bên nhị phu nhân, ta thấy chuyện này không có đơn giản như vậy!”

Hắc y nhân nghe lời sắp xếp của đại phu nhân thì lập tức phi thân biến mất, giống như là trong căn phòng chưa hề có người nào đến qua vậy.

“Tiểu Thuý, vừa nãy ngươi trả lời rất tốt, xem ra Danh Triết công tử không nhìn sai người!” Sau khi trở về đình viện của mình, giọng nói của nhị phu nhân liền trở nên vô cùng khí phách, thậm chí còn mang theo vài phần kiêu ngạo.

Tiểu Thuý vẫn không cảm thấy vui vì lời khen của nhị phu nhân, tất cả những chuyện này đều là do bất đắc dĩ chứ thật ra cô không hề muốn tổn hại đến Như Ý chút nào cả, nhưng cô ta thật sự hết cách rồi, cô không còn đường lui nữa.

Nhìn khuôn mặt khóc sướt mướt của Tiểu Thuý, nhị phu nhân liền trở nên không vui, và thậm chí là có chút mỉa mai nói: “Có phải ngươi cảm thấy có lỗi với Như Ý không? Ta nói cho ngươi biết, hoặc là ngươi muốn chết cùng đứa con trong bụng của ngươi, hoặc là chỉ có cô ta chết thôi! Thật ra cô ta chết cũng là rất đáng, một mạng đổi cho hai mạng!”

Tiểu Thuý có chút kinh ngạc nhìn nhị phu nhân, không ngờ nhị phu nhân đã biết chuyện mình đang mang trong bụng cốt nhục của Danh Triết rồi, hơn nữa còn nói một cách nhẹ nhàng như vậy nữa chứ. Nghĩ tới mỗi lần nhị phu nhân đều giết người không gớm tay như vậy, nếu cô ta đối đầu với bà ta thì chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi, thế là ngay lập tức cô ta liền trở nên cung kính: “Nhị phu nhân dạy bảo rất đúng, nô tì hiểu rồi, nô tì có chút mệt nên muốn được nghỉ ngơi sớm một chút, xin nhị phu nhân đồng ý!”

“Hiểu là tốt! Cũng được, phụ nữ mang thai rất dễ bị mệt!” Nghe thấy câu trả lời của Tiểu Thuý, nhị phu nhân liền nở nụ cười rạng rỡ rồi bảo Tiểu Thuý lui xuống.

Tất cả mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, nhị phu nhân ra lệnh cho người hầu đi lấy nước, muốn đi tắm một chút. Đây chính là thói quen của bà ta, mỗi lần giết người xong, chỉ có cách này mới có thể khiến bà ta thoát khỏi sự khảo vấn của tâm hồn, thật ra bà ta biết mình như vậy là sai nhưng bà ta không thể bỏ qua cho người đã từng làm tổn hại bà và người của bà được.

Ngồi trong bồn tắm, nhị phu nhân cố gắng chà xát làn da của mình, giống như trên đó đang nhuốm phải một lớp máu thật dày, một sự nhơ bẩn thật sâu vậy, bà ta phải rửa sạch, như vậy thì có thể bà ta sẽ trở lại con người sạch sẽ kia nữa rồi.

“Như Ý, là ngươi ép ra, điều ngươi không nên biết thì đừng nên biết, nếu không thì ta đã không đối xử với ngươi như vậy rồi, càng đáng tiếc là do ngươi đã chọn sai chủ tử, ngươi đáng lý không nên chọn kẻ địch lớn nhất của ta!” Nhị phu nhân vừa nuối tiếc, vừa căm hận, giống như một kẻ điên vậy.

Một thời gian dài trôi qua, Như Ý cảm giác như đã một thế kỷ trôi qua rồi vậy, cuối cùng cô cũng cảm giác như mình đã có đủ sức để mở mắt. Lần này tỉnh dậy, cô mới phát hiện vết thương ngay bụng của mình đã đỡ hơn nhiều rồi, cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh nhưng đã không còn thấy bóng người nào nữa.

Cô có chút tiếc nuối vì mình không biết gì cả, người câm đã đi rồi, nhưng nếu nghĩ kỹ thì không phải là cô cứu người câm, mà là người câm đã cứu mình hai lần mới phải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi