CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Tường vi màu đen?

Thác Bạt Liệt khẽ giật mình!

Lại là tường vi màu đen?

Một trăm ba mươi năm trước từ trên trời rơi xuống chiếc hộp thần, bên trên cũng có khắc một đóa tường vi màu đen…

Ba tháng trước lại thêm một cô gái sắc đẹp tuyệt trần từ trên trời giáng xuống rồi lại thần bí biến mất, trên vai cũng có hình xăm một đóa tường vi màu đen…

Bây giờ trên giang hồ lại xuất hiện một sát thủ thần bí Hắc Tường Vi?

Ba người này rốt cuộc có liên hệ gì với nhau? Đều là Hắc Tường Vi, có trùng hợp quá hay không?

“Người đâu! Lôi hai cung nữ kia ra ngoài trảm!”

Bạo quân không chút do dự hạ lệnh giết người, rồi nghênh ngang rời đi!

Đình trúc.

Dưới gốc đại thụ, thân pháp như nước chảy mây trôi, đường kiếm thay đổi liên tục, võ công của Như Ý đã càng ngày càng cao. Cô hóa thân Hắc Tường Vi, khiêu chiến tà đạo cao thủ làm cho cô thu được kinh nghiệm thực tế quý giá, đối với kiếm pháp lĩnh ngộ tiến triển cực nhanh.

Một đặc công của thế giới hiện đại, hoàn toàn không biết kiếm pháp, chỉ vỏn vẹn ba tháng ngắn ngủi đã tu luyện thành công thần kỹ độc bộ thiên hạ là Lê Hoa Thần Kiếm.

Cùng với thời gian, nội lực tu luyện của cô càng ngày càng tăng…

Sự thông minh và ngộ tính của Như Ý đương nhiên nắm giữ vai trò quan trọng, bí kíp kiếm pháp chữ hán cũng là một trong số những nguyên nhân quan trọng nhất, nhưng cũng không thể không nhờ đến khu đình trúc yên tĩnh quạnh hiu này đã cho cô có chỗ để tập trung luyện kiếm mà không ai làm phiền, cô mới có thể chuyên tâm tu luyện.

“Thanh Xích Triều này quả nhiên có thể chém sắt như chém bùn.”

Như Ý thu kiếm. Nhìn thanh kiếm mềm dẻo màu đỏ sẫm trong tay mình, trong lòng thầm kêu bảo kiếm danh chấn thiên hạ này đúng là lợi hại. Nhiệm vụ đầu tiên của cô là giết hung thủ của một thảm án diệt môn, cậu bé tám tuổi sống sót sau vụ thảm sát đó dùng đồng bạc duy nhất trong tay xin nhờ cô giết kẻ thù.

Thanh Xích Triều chính là hung khí diệt môn của vụ thảm sát đó.

Vũ khí vốn không phân biệt tốt xấu, tùy thuộc vào tay người đang nắm giữ.

Trong tay của hung thủ diệt môn đó, Xích Triều trở thành hung khí đắc lực giết hại!

Còn trong tay Như Ý, Xích Triều trở thành thanh kiếm chính nghĩa trừ ác diệt gian!

Sắc trời chuyển tối, Như Ý ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, khóe miệng xẹt qua nụ cười tinh ranh.

Thời điểm tới rồi, cô nên đi thăm người bạn tốt nhất của mình thôi.

Đó chính là tên trộm mỗi ngày ở sân sau ăn vụng hạch quả.

Như Ý giắt Xích Triều vào dây lưng, chạy đến sân sau, khu đất sân sau đang treo một cái lưới lớn, bên trong lưới có một khối lông xù màu trắng như tuyết đang vùng vẫy…

“He he! Cuối cùng cũng bắt được ngươi!”

Như Ý mỉm cười nói: “Với trí thông minh của một con súc sinh mà nói thì mày cũng coi như thông minh. Cái bẫy này của ta đến cả hổ còn bắt được, mà mày thì phải tốn mười mấy ngày thời gian. Cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy được bộ dạng thật của mày, để bổn tiểu thư xem xem rốt cuộc mày là loại động vật gì!”

Như Ý đến gần chút, cầm lên quan sát kỹ.

Nửa tháng trước, Như Ý lên kế hoạch dụ bắt, mỗi ngày đều để lại một ít hạch quả ở sân sau, có khi cô sẽ trốn ở chỗ xa xa để theo dõi xem rốt cục là con gì ăn vụng hạch quả của cô.

Hiển nhiên ‘tên trộm’ đó quá thông minh, chỉ cần Như Ý trốn ở xa là nó tuyệt đối không xuất hiện. Như Ý đi rồi, nó liền lập tức nhảy ra ăn quả hạch rồi liền bỏ trốn mất dạng.

Cứ như vậy vài lần, Như Ý liền nghĩ ra ý tưởng dụ bắt nó.

Nhưng nó quá thông minh!

Muốn tới gần nó là tuyệt đối không được, hơn nữa động tác của nó rất nhanh, chạy còn nhanh hơn tia chớp, Như Ý lại không muốn dùng võ công làm tổn thương nó.

Thế nên, cô làm một cái lưới lớn và dụ bắt nó!

Như Ý trải một cái lưới lớn trên mặt cỏ, đặt hạch quả lên trên lưới, rồi dùng ít lá cây khô và cỏ khô che chắn, rồi lại dùng hạch quả rải lên trên tiếp…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi