CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“A” Nhìn thấy ngũ phu nhân, Danh Triết cũng không do dự, giống như một con chó điên chém loạn.

Một dao lướt qua, ngũ phu nhân nhìn thấy con dao đó sắp cứa vào người của Danh Triết thì đã chắn trước mặt. “A!” Một dao này, ngũ phu nhân đã mất đi sinh khí.

Danh Triết nhìn thấy kết cục như vậy, hắn ta càng điên cuồng hơn: “Ta muốn giết các ngươi!” Lúc đó, cả đại sảnh tràn ngập mùi máu tanh, cảnh tượng khiến người khác muốn nôn mửa.

Vệ quốc công nhìn Danh Triết đang điên cuồng gần đó, binh sĩ của ông ta tử chết càng lúc càng nhiều, hơi cau mày một cái, ông ta tránh thoát lưỡi kiếm của binh sĩ bên cạnh rồi nhân lúc Danh Triết phân tâm thì vận dùng chưởng lực trước tiếp phóng ra.

“Bụp!” Danh Triết trợn trừng mắt nhìn Vệ quốc công, máu từ trong miệng hắn ta trào ra không ngừng, sau đó từ từ ngã xuống đất.

Mặc dù nhìn thấy cảnh máu me như vậy nhưng cô rất bình tĩnh, thậm chí không thèm nhắm mắt.

Tiểu Thúy từ từ bò tới chỗ Danh Triết, nàng ta bò từng chút từng chút một qua đó, muốn lau đi nhưng khóe miệng cứ trào máu ra, tất cả chỉ là vô ích.

“Tại sao? Chàng không nên chọc giận ta, không nên, con của chúng ta, chàng nói muốn sinh thật nhiều bảo bảo mà!” Tiểu Thúy lúc này giống như mất hết thần trí vậy, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu, lặp đi lặp lại!

Như Ý thở dài, Tiểu Thúy lần này nên tỉnh lại rồi, chỉ là tội nghiệp cho đứa bé ở trong bụng.

Vệ quốc công cái gì cũng không nói, thấy tất cả mọi chuyện đã được giải quyết thì liền đỡ nhị phụ nhân rời đi, cũng không nhìn đại phu nhân một cái.

“Ta phải giết các người” Đột nhiên Tiểu Thúy phát điên xông về Vệ quốc công.

“Đừng mà” Như Ý biết Vệ quốc công và nhị phu nhân đều biết võ công, Tiểu Thúy xông lên như thế nhất định không có đường sống.

Như Ý muốn đi cứu nhưng vẫn muộn rồi, Tiểu Thúy ngã xuống.

Vừa rồi Như Ý có nhìn thấy sự lưỡng lự của nhị phu nhân, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Vệ quốc công xuất ra một chưởng, vừa rồi họ rõ ràng có nghe thấy Tiểu Thúy nói bảo bảo, thế nhưng bọn họ vẫn tuyệt tình mà hạ thủ như vậy.

Giống như lúc ban đầu nhị phu nhân tàn nhẫn giết chết người thân ruột thịt của mình, trong lòng Như Ý chất chứa nỗi hận càng sâu, cô không nên không có lựa chọn, không nên hèn nhát, không nên khiến người mà mình để tâm bị tổn thương như vậy.

“Loại tiện tỳ này, kéo ra sau núi cho chó sói ăn!” Vệ quốc công quả thật tàn nhẫn.

Như Ý phẫn nộ nhìn Vệ quốc công, trong lòng rất hận, nếu cô có đủ lực lượng cô sẽ để đám người này vì sự tàn nhẫn của mình mà phải cái giá xứng đáng.

Như Ý nhìn người bị kéo đi, trong lòng mặc niệm: “Tiểu Thúy, ngươi thật ngốc! Nhưng ta sẽ vì ngươi báo thù!” Ánh mắt nhìn về phương bắc càng kiên định hơn, giống như phía đó đã cho cô lực lượng vô hạn vậy.

Chuyện của Đinh gia, tất cả chẳng qua chỉ là âm mưu của nhị phu nhân, Vệ quốc công đã thúc đẩy sóng giá này, sự thật không phải Vệ quốc công hãm hại Đinh gia, cũng không phải làm khó Đinh gia, chẳng qua chỉ là làm cho nhị phu nhân vui mà thôi.

Thật ra Như Ý biết rất rõ, Vệ quốc công không có đơn giản nhẹ nhàng như lời ông ta nói, chuyện này dù sao cũng không có nằm trong dự liệu ban đầu của ông ta cho nên có thể nói ông ta bị tổn thất rất nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ rất cần một người có thể trợ giúp ông ta vượt qua ải này.

“Lão gia, bên ngoài có một a hoàn nói muốn gặp ngài!” Vệ quốc công một mình ngồi trong thư phòng, nhìn đống bừa bãi mà ngây người thì tiếng của người hầu vọng vào cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ta.

Ông ta có chút không vui ngẩng đầu lên nhìn tên người hầu, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xé xác hắn thành từng mảnh.

“A hoàn muốn gặp bổn hầu cũng không nhìn thử thân phận của bản thân!” Vệ quốc công lúc này tâm trạng cực kỳ cáu kỉnh, ngữ khí rất thiếu kiên nhẫn.

Tên người hầu đí thấy Vệ quốc công trả lời như vậy, trong lòng cũng hoảng sợ, không có ngờ cô gái kia lại đoán ra được.

“Sao còn chưa đi!” Vệ quốc công nhìn thân ảnh của người trước mặt, rất tức giận hỏi, ánh mắt đó đủ để hắn thành công đi gặp Diêm Vương.

Tên người hầu nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên đáp: “A hoàn đó nói, cô ta có cách giải quyết vấn đề kinh doanh của lão gia!” Tên người hầu nói xong, ánh mắt luôn chú ý đến sắc mặt của Vệ quốc công, sợ ông ta không vui thì bản thân hắn không có hy vọng rồi.

Vệ quốc công nghe thấy câu đó thì hơi kinh ngạc, không ngờ a hoàn đó còn có thể nhìn ra được manh mối nhỏ này, lẽ nào có người âm thầm phái tới.

Quét mắt, cẩn thận đánh giá tên người hầu đang đang lén lút nhìn mình: “Là cô ta kêu ngươi nói như vậy sao?”

Tên người hầu nghe thấy lời chất vấn của Vệ quốc công thì lập tức quỳ xuống, rất cung kính nói, chỉ là giọng nói còn bé hơn cả tiếng muỗi kêu: “A hoàn đó giống như biết lão gia sẽ hỏi như vậy, cứng rắn muốn nô tài truyền lời, nô tài thấy cô ta có lòng như vậy, có lẽ thật sự có cách giúp lão gia nên đã vào thông báo.” Hắn tự nhiên không có đem chuyện mình nhận hối lộ nói ra, trừ phi bản thân hắn không muốn sống nữa.

Vệ quốc công nhìn tên người hầu bằng ánh mắt phức tạp, trầm tư một lát thì phẩy tay, kêu hắn cho người đó vào.

Khi nhìn thấy Như Ý, Vệ quốc công có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, gương mặt đó tóm lại cứ cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng rất khó nhớ đã gặp ở đâu nên ông ta rất nghi hoặc, Vệ quốc công rất bá đạo mở miệng: “Ngươi dựa vào đâu cho rằng ta sẽ gặp ngươi, hơn nữa ngươi dựa vào cái gì cảm thấy phán đoán của ngươi là chính xác!”

Như Ý tự tin ngẩng đầu lên, không hề có nửa điểm sợ hãi: “Nô tỳ nghe những lời lão gia nói với Danh Triết nên suy đoán ra!” Như Ý cũng không che giấu sự nhanh nhảy của mình, cô biết sự khôn ngoan của mình sẽ trở thành lá bài hữu hiệu, hơn nữa Vệ quốc công lúc này cần là một người thông minh, có thể giải quyết vấn đề khó khăn của ông ta mới trở thành vấn đề mấu chốt.

“Hừm” Nghe thấy Như Ý nói như vậy, Vệ quốc công hiển nhiên bị thu hút bởi câu trở lời của Như Ý.

“Vấn đề của ta nằm ở đâu?” Vệ quốc công cũng không phải người bình thường rất dễ dàng bỏ qua lời nói của Như Ý, ngược lại ném cho Như Ý một vấn đề khó khác.

Như Ý không phải một người bình thường, cô sớm đoán được sự xảo quyệt, cáo già của Vệ quốc công rồi, từ chuyện của Danh Triết thì sợ rằng càng khó tin tưởng người khác.

“Nô tỳ không dám tùy tiện đoán xằng bậy, nhưng một thương nghiệp cần ông chủ trực tiếp đứng ra đàm phán, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay như thế, điều này không thể có trong các thương gia, còn nữa dựa theo thói quen làm việc của Danh Triết công tử thì càng tăng thêm độ khó!” Ánh mắt tràn đầy khí thế của Như Ý nhìn thẳng vào Vệ quốc công, trong mắt mang theo sự dò xét cùng sự tinh nghịch, điều này khiến Vệ quốc công rất kinh ngạc, theo bản năng xoa nhẹ lồng ngực, tóm lại đập nhẹ hơn bình thường, sao có thể vượt qua.

“Trước giờ không biết có một a hoàn lại có khả năng quan sát lợi hại như vậy, ngươi tên là gì?” Vệ quốc công đối với lời nói của Như Ý rất có hứng thú, cũng rất hiếu kỳ về cô, ngay cả ánh mắt vừa nãy cũng thay đổi.

Như Ý thật ra là đang cược chuyện kinh doanh đó, cô mặc dù có hoài nghi nhưng không có nửa điểm lưỡng lự, cứ cảm thấy chuyện này phát triển thành ra như này mới đúng.

“Nô tỳ bất tài nhưng trong đầu lại có một vài kế sách, có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, hơn nữa có thể đưa ra đề xuất cho lão gia nữa.”

Vệ quốc công đối với cái vấn đề này cho rằng rất khó giải quyết, không ngờ Như Ý lại có cách, hơn nữa có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng nữa.

“Vậy được, sổ sách để ở trên bàn của ta, ngươi nhìn qua đi, tối nay ta cần một phương án chắc chắn!” Vệ quốc công liếc qua, không lưu tình một chút nào với Như Ý, hơn nữa ánh mắt còn mang theo sự ác hận.

Như Ý tự nhiên biết Vệ quốc công tại sao lại nói vậy, nếu như bản thân cô không tìm ra cách thì hiển nhiên là không muốn sống nữa rồi.

“Nô tỳ bây giờ sẽ tiến hành, nhưng mà làm phiền lão gia đợi ở bên ngoài, nô tỳ cần không gian yên tĩnh để tính toán cho xong, cần thời gian một canh giờ!” Như Ý yêu cầu thời gian coi như là rất ngắn rồi, ở cái thời đại này, tính toán hết thì không thể, rất nhiều thứ vẫn còn rất lạc hậu, Như Ý cũng không biết tại sao đột nhiên trong đầu cô xuất hiện vô số phương pháp giải, sau đó còn có kiểu đã nhìn qua thì không quên nữa.

Vệ quốc công suy tư một lát, nghĩ đến đồ của mình để rất cẩn mật, hơn nữa nhiều sổ sách như vậy, trong một canh giờ, có cho thêm hai canh giờ sợ rằng vẫn còn khó nữa là.

Ông ta rất muốn nhìn thử Như Ý làm như thế nào nhưng không để quang minh chính đại nhìn, đợi lát nữa ông ta tự nhiên có thể nhìn từ bên ngoài.

“Hừm, nếu đã như vậy ta cho ngươi một cơ hội, nếu như làm không xong thì đừng trách ta không khách khí.” Vệ quốc công nhìn trực diện vào Như Ý, muốn nhìn ra điều gì khác thường không, ví dụ như lo lắng nhưng ông ta lại phát hiện Như Ý không những không tránh né, còn dám nhìn thẳng vào mình.

Thấy thế Vệ quốc công không thể không nhìn cô bằng con mắt khác, tạm thời không nói Như Ý có thể hoàn thành hay không, nhưng phong thái này đủ để người khác bái phục.

Như Ý cũng không có nhiều lời nữa, trực tiếp rút một quyển sổ ra bắt đầu tính toán, thậm chí mắt đều đặt vào đó mà không có nhìn lên.

Vệ quốc công cũng rất biết điều mà đi ra ngoài.

Quan ánh đèn, nhìn vào cái bóng hắt lên cửa sổ thì trái tim lại hơi rung lên, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, cô tự nhiên biết bản thân có thể làm tốt, hơn nữa phong cách của cô từ trước đến nay sẽ không làm những gì mà bản thân mình không chắc chắn cả.

Ngón tay của cô như múa trên bàn tính, các viên bi bị cô gạt lên gạt xuống, các con số cũng không ngừng tăng lên. Đến cả cô nhìn vào thì rất kinh ngạc, cô nhớ Vệ phủ này sản nghiệp lớn, kinh doanh cũng nhiều nhưng không ngờ lại lớn đến nhường này, mặc dù tổn thất lần này rất nghiêm trọng, thế nhưng số tiền đó dư sức kiếm trở lại được. Đầu của Như Ý dần chuyển động, điều quan trọng là cô nhớ ra lần này giao dịch với Vệ phủ rốt cuộc là những thương gia nào thì lúc này cô mới biết...

Đứng ở cửa, nghe tiếng cạch cạch từ bàn tính truyền ra, trong lòng của Vệ quốc công cực kỳ khó tin, không ngờ a hoàn này lại có bản lĩnh như vậy, thế nhưng tại sao lại lưu lạc đến mức đi làm a hoàn, nhìn tướng mạo của cô, xinh đẹp hơn nữa còn có một cảm giác quen thuộc của cố nhân, sao có thể như thế?

Thời gian trôi đi từng chút một, Như Ý nhìn con số lớn khủng khiếp đó, trong lòng không thể không tán thưởng Vệ quốc công nàu không đơn giản, muốn lật đổ ông ta quả thật không phải chuyện dễ dàng, thế nhưng cô rất hận về chuyện của Tiểu Thúy bị đối xử như vậy, còn cả Tiểu Nhã, cô sẽ không tha cho Vệ quốc công dễ dàng như vậy đâu.

“Như thế nào? Làm xong chưa?” Vệ quốc công đẩy cửa bước vào, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn Như Ý vẫn đang ngồi trên số, còn mang theo sự uy nghiêm của bản thân, nghiêm khắc nhìn Như Ý.

“Đương nhiên, mời lão gia xem qua!” Như Ý đứng dậy, cung kính đưa quyển sổ mà cô đã tính toán được cho Vệ quốc công, sau đó chăm chú nhìn biểu cảm của ông ta, cô rất thích nhìn biểu cảm kinh ngạc không thể tin được của Vệ quốc công. Vì như thế cô sẽ có cảm giác thành công.

Quả nhiên, dù cô cố ổn định tâm trạng, nhưng cô vẫn rất hài lòng nhìn cảnh Vệ quốc công kinh ngạc, Như Ý khẽ mỉm cười.

“Không biết lão gia có hài lòng không!?” Như Ý dùng ánh mắt trong veo ngẩng đầu lên nhìn Vệ quốc công.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi