CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Vệ Quốc Công chậc chậc gật đầu, thích thú nhìn Như Ý: “Sao cô làm được vậy, hơn nữa, phương pháp này xem ra cũng không tốn công, thậm chí có thể nói là đơn giản!” Vẻ mặt không thèm dòm ngó ban đầu của Vệ Quốc Công với Như Ý đã trở thành bội phục, ông ta cũng không hề che giấu chút tán thưởng nào.

Nhưng mấy câu khen thưởng này cũng duy trì trong thời gian rất ngắn, Vệ Quốc Công giống như là nhớ đến cái gì đó, lại nhìn kỹ càng Như Ý: “Cô tên là gì?”

Đầu tiên, trong lòng Như Ý cảm thấy giật mình, nhưng mà rất nhanh phản ứng lại, cũng coi như là mình cố lộ ra bản lĩnh của mình, phương pháp của mình và mọi người không giống nhau, cho nên mới hấp dẫn được ánh mắt của Vệ Quốc Công, từ đó tiến hành kế hoạch của mình.

Thứ mà cô biết rất nhiều, đây chỉ là một loại tài phú, đồng thời cũng mạo hiểm. Nếu như không thích hợp thì sẽ rước lấy họa hại thân, nhưng cái này cũng không tính là quan trọng, quan trọng là bây giờ cô đã thành công được một nửa, đã hấp dẫn được sự tán thưởng và chú ý của Vệ Quốc Công.

“Nô tỳ tên là Như Ý.” Cái tên Như Ý này, cô còn muốn biết Vệ Quốc Công có nhận ra không, dù sao mỗi lần cô đối với tên này của mình đều có một loại cảm giác khác thường.

Lòng Vệ Quốc Công run lên, cái tên Như Ý quỷ dị như vậy, ông ta đã từng nghe qua một lần ở đâu đó, cũng chỉ đúng một lần, chỉ là chưa từng nhìn thấy người thật, là cô ta sao? Có điều Vệ Quốc Công lại cảm thấy rất không có khả năng, nơi đó cách chỗ này rất xa, phương bắc và vùng biên giới đương nhiên không phải là khoảng cách bình thường.

“Cuối cùng thân phận của cô là gì?” Vệ Quốc Công vẫn là không nhịn được mà mở miệng hỏi.

Như Ý lạnh nhạt, nhếch miệng, rất cung kính lặp lại lời nói mà ngày đó nói với người khác một lần nữa.

Cô không thể không nói, lúc này mình có chút thủ đoạn nhỏ, thật ra cô cũng biết mình không giống với người bình thường, nhưng bây giờ cô muốn đổi một cách khác để biết quá khứ của mình, và thế lực của mình chắc chắn không được. Hơn nữa, bây giờ cô còn có dì Ngưu cần phải bảo vệ, cô không thể dễ dàng ra tay trong tình huống mình không nắm bắt được.

Vệ Quốc Công nghĩ thật ra Như Ý chắc cũng chỉ là nói qua loa, ông ta suy nghĩ trong lòng, quả nhiên thân phận của Như Ý là bí mật, kết hợp với bản lĩnh của cô, nhất định là có đặc thù.

“Sao hôm nay ngươi lại đứng ra nói về vấn đề này?” Vệ Quốc Công không phải là một tên ngốc, Như Ý im lặng lâu như vậy cũng không hề mở miệng, lại nhảy ra trong lúc mấu chốt này. Nếu như bề ngoài là muốn đạt được sự coi trọng của mình, nhưng thay đổi cách nghĩ thì chắc chắn cho răng cô mưu đồ làm loạn.

“Nô tỳ chỉ là muốn lão gia đồng ý.” Như Ý không biết lý do này của mình có được tính là đủ lý không, những cô cảm thấy nếu như sử dụng cách này, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.

“Hửm? Đồng ý?” Vệ Quốc Công vừa nghe câu trả lời này, một mặt không hiểu, khí thế ép về phía Như Ý, cực kỳ không hiểu nhìn cô: “Bản hầu chưa từng thấy có người nói điều kiện với ta, lại còn đòi hỏi mạnh mẽ như vậy! Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ đồng ý với ngươi?” Nói mấy lời đầy khí thế này với Như Ý, Vệ Quốc Công vậy mà lại có loại cảm giác áp bách giống như nói chuyện với chủ tử của mình.

Như Ý giống như cười một tiếng: “Chuyện này đối với lão gia mà nói cũng không phải là việc khó, hơn nữa người có năng lực giống như nô tỳ, nô tỳ cảm thấy lão gia chắc chắn không hi vọng sẽ bỏ qua không dùng, xem ra rất đáng tiếc!” Như Ý bình thường cũng biết chút tin tức liên quan đến Vệ Quốc Công từ lời của đại phu nhân, với lại cũng không tính là số ít, dĩ nhiên cô cũng biết có vẻ Vệ Quốc Công này trông bá khí, cũng không tính là yêu thích đối với nữ nhân, nhưng lại cực kỳ tiếc người tài.

“Ha ha, không ngờ là ngươi lại hiểu bản hầu! Thật sự bản hầu cảm thấy tiếc cho loại người này, nói đi, chuyện gì?” Vệ Quốc Công ngồi xuống, chờ Như Ý tiếp tục nói.

Như Ý cũng không khách khí, quan trọng là phải rèn sắt khi còn nóng: “Nô tỳ chỉ hi vọng lão gia có thể đối xử tốt với đại phu nhân một chút.”

“Làm càn, lời này là do đại phu nhân kêu ngươi tới nói sao? Bản hầu còn không biết bà ta lại có bản lĩnh này, để cho một người thông minh lanh lợi như ngươi nói lời tốt cho bà ta!” Vệ Quốc Công vừa nghe Như Ý đưa ra yêu cầu này, tức giận đập bàn, khuôn mặt nhìn Như Ý mang theo đầy vẻ tức giận.

Trái tim Như Ý hơi thấp thỏm, đương nhiên cô biết những lời khi nãy của mình nhất định rất nguy hiểm, nhưng cô chính là muốn kéo sự chú ý của Vệ Quốc Công trở lại. Như vậy, thứ nhất là để đối tốt với đại phu nhân, thứ hai là vì để cho Vệ Quốc Công đồng thời cũng nhìn thấy nhị phu nhân, bởi vì sự chú ý của nhị phu nhân đều đặt ở chỗ đại phu nhân. Nếu như Vệ Quốc Công nhìn thấy, như vậy sẽ phát hiện nhiều manh mối trong đó.

Như Ý vẫn quỳ dưới nền đất, nhưng mà sắc mặt lại không hề hốt hoảng, mà tất cả đều là tình cảm thật lòng: “Đại phu nhân chưa từng yêu cầu nô tỳ vì bà ấy mà làm điều gì, bà ấy chỉ là thường nhắc đến tình yêu và nhớ nhung đối với lão gia, nhưng chưa hề có nửa câu oán giận, như năm đó...” Như Ý nói đến đây thì chú ý nhìn vẻ mặt của Vệ Quốc Công đã trở nên khó coi, Như Ý tự động bỏ qua thần sắc giờ phút này của Vệ Quốc Công, tiếp tục nối tiếp đoạn sau.

“Tình yêu của đại phu nhân đối với lão gia đã sớm vượt qua những lời này, chuyện lần này nhất định gây ra đả kích rất lớn với đại phu nhân. Cho nên, nô tỳ khẩn cầu lão gia có thể quan tâm, chú ý một chút đến đại phu nhân, mặc dù trong mắt lão gia có nhị phu nhân.”

Như Ý đây là rót vào từng chút từng chút nhiều hơn, nhưng cô biết bây giờ trọng tâm suy nghĩ của Vệ Quốc Công lại không ở chỗ này, như vậy tạm thời chuyện này không trở thành uy hiếp cho bản thân.

Trong mắt Vệ Quốc Công lúc này đều là đang nhìn kỹ Như Ý, tìm tòi xem xét: “Chẳng lẽ ngươi không biết là biết được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt ư? Không ngờ ngươi vậy mà lại trung thành với chủ tử như thế.” Vệ Quốc Công đã bôn ba trên thương trường bao nhiêu năm, đương nhiên đã nhìn thấy quá nhiều, nghe quá nhiều, như vậy sẽ hoài nghi nhiều hơn.

Như Ý không sợ ánh mắt sắc bén đó của Vệ Quốc Công, nghiêm túc trả lời Vệ Quốc Công: “Cám ơn Vệ Quốc Công đã tán thưởng, nô tỳ chỉ vô tình biết được, cũng không phải là cố tình. Lúc đầu ở đại sảnh, ngày mà lão gia trở về, đại phu nhân đã cứu nô tỳ một mạng, nô tỳ luôn nhớ kỹ, cho nên nô tỳ biết tính tình của đại phu nhân, không muốn bà ấy phải chịu khổ.”

Lúc này Vệ Quốc Công mới hiểu rõ, nhưng mà người làm ăn thì vẫn là người làm ăn, đương nhiên lấy lợi nhuận là mục đích. Vẻ mặt tính toán nhìn về phía Như Ý, mà lại không hề che giấu chút nào: “Cho ta đủ lý do để làm chuyện này!”

Như Ý không thể không bội phục Vệ Quốc Công, gừng càng già càng cay. Nhưng mà cô cũng coi như là một người không chịu thiệt thòi, cho nên cũng không nhăn nhó, nhìn về phía Vệ Quốc Công thanh minh: “Nô tỳ có thể dùng một cách khác để thu hồi khoản tiền tổn thất này lại.” Không hiểu sao trong đầu cô lại có rất nhiều suy nghĩ về chuyện kinh doanh dẫn dắt cô, để khi muốn làm gì thì trong đầu đều cho cô đáp án.

“Được!” Điều kiện này thật sự đủ hấp dẫn người khác, Vệ Quốc Công vốn nghĩ lần này muốn người kia viện trợ, hiện tại xem ra ngược lại đã giảm bớt một chút phiền phức.

Như Ý lần đầu có chút xem trọng Vệ Quốc Công, phóng khoáng, quả quyết, nếu như không phải có nhiều thứ, có lẽ cô cũng có thể làm bạn tốt với người này. Nhưng mà bây giờ cũng tốt, mình càng tăng thêm sự thích thú cho trò chơi.

Sau khi trở về từ chỗ Vệ Quốc Công, mưu kế trong đầu Như Ý bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau, cô muốn để tất cả những người này phải nhận được sự trả giá thích đáng. Tiểu Thúy mặc dù đã từng tổn thương mình, những cô biết đây chẳng qua là nhất thời hồ đồ. Cô có thể nhớ được lúc đầu tiểu Thúy bất chấp bị nhị phu nhân răn dạy, thậm chí bị nghĩ là thông đồng làm bậy, vì mình mà cầu tình, vậy cũng đủ rồi.

Nhưng những người này lại không nên tàn nhẫn như vậy.

“Như Ý à, ngươi nói xem là ta quá ngốc hay là ông ta không hề nhớ đến tình cũ!” Trải qua chuyện lần này, đại phu nhân đã trở nên tiều tụy già nua một chút.

Như Ý nhìn nữ nhân trao thanh xuân đẹp nhất cho nam nhân, sự lụi tàn của mình cũng là vì nam nhân, Như Ý có chút đồng tình với đại phu nhân như vậy.

“Như Ý, tất cả đều tùy duyên, tùy oán. Nô tỳ đã từng nghe nói, quả kiếp này là do nhân kiếp trước, bởi vì kiếp trước người thiếu nợ nên kiếp này phải đến trả.” Như Ý sẽ không an ủi người khác, chỉ là câu nói này đối với người tin Phật mà nói, có thể đủ giải thích rồi.

Đại phu nhân nhìn Như Ý, cứ nhìn như vậy, không nói gì mà nhìn rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi đoán chừng con mắt cũng hóa đá, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, lại mở ra một lần nữa. Đôi mắt nhìn Như Ý đã có chút thần sắc: “Nếu như nói như vậy, nếu như tất cả sai lầm đều để một mình ta gánh chịu, vậy có lẽ là rất nhiều.”

Đại phu nhân đột nhiên nói một câu để Như Ý cảm thấy hơi hoang mang, thuận theo ánh mắt của đại phu nhân mà nhìn về phía lá cây bay toán loạn kia, xoáy tung theo gió rồi sau đó chậm rãi rơi xuống.

Trong lòng Như Ý thấy giật mình, đại phu nhân không nghĩ thông a, Như Ý lập tức tràn đầy lo lắng nhìn về phía đại phu nhân.

Giống như đại phu nhân biết suy nghĩ của Như Ý, cười cười, vỗ tay Như Ý an ủi một chút: “Yên tâm, không phải ta nghĩ không ra.”

Tâm trạng Như Ý lúc này mới buông lỏng, có điều nếu suy nghĩ theo hướng đại phu nhân, có lẽ đây lại là một cơ hội chuyển mình khác, Như Ý tự hỏi như vậy.

Thật ra Như Ý hy vọng đại phu nhân có thể kể bí mật trong lòng với mình, như thế thì có lẽ cô cũng có thể được nhiều đáp án, ví dụ như cái nhà kia.

“Ngươi là muốn ta cho ngươi biết một ít sao?” Đại phu nhân phát giác được ánh mắt của Như Ý, thở dài lắc đầu với Như Ý: “Ngươi là một cô gái thông minh, đột nhiên ta hơi hối hận khi lại kéo ngươi vào cái vòng này.”

Như Ý thở dài trong lòng, thật ra cô biết rất rõ, có rất nhiều thứ mình muốn tránh nhưng lại tránh không được, đây cũng là nhân quả đi: “Đại phu nhân, nô tỳ cũng chỉ là muốn bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ!” Cô đã từng nghĩ, như tiểu Thúy cũng mất tích rồi, bây giờ là dì Ngưu, vì tiểu Thúy và tiểu Nhã, cô không có cách nào có thể tha thứ cho những người mà mình hận ở trong lòng, sau đó hô to âm thanh Ngã Phật Từ Bi, cô không làm được. Cô chỉ có thể cố gắng không làm bị thương người vô tội, lại không thể tha thứ cho những người đã gây tổn thương tới người mình quan tâm.

Đại phu nhân lúc đó cảm thấy rất cảm động, quý trọng Như Ý, bởi vì người tài như vậy mới có ý nghĩa của cuộc sống.

“Đại phu nhân, lão gia rất quan tâm đến bệnh tình của người, đặc biệt phân phối cho nô tỳ chuẩn bị thuốc bổ cho người, người cố gắng uống nhiều một chút nha!” Như Ý thấy nha hoàn tiến đến, thuận tay tiếp nhận thứ mà mình đã chuẩn bị, mỉm cười đi đến trước mặt đại phu nhân, thúc giục đại phu nhân uống.

Đại phu nhân nghe Như Ý nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức trở nên có chút tự giễu: “Như Ý, ta biết ngươi ngoan ngoãn thông minh, cũng biết trấn an người, thế nhưng những thứ này ta cũng không còn hy vọng xa vời!” Ánh mắt đại phu nhân trở nên có chút mê man, cứ nhìn vào một chỗ nào đó một lúc lâu mà không tỉnh táo được.

Như Ý không bỏ bát xuống, đi đến bên người đại phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng: “Đại phu nhân, có khi không nhất định là tuyệt đường người, có lẽ làm tan mây thì sẽ thấy ánh mặt trời.” Như Ý vén vén chăn đại phu nhân.

Đối với Như Ý đột nhiên nghiêm túc, rất không thể lý giải được, chuyện ngày hôm đó cô cũng thấy rồi, sao lại có thể có cách nói như vậy.

“Đại phu nhân không cần phải nghi ngờ, lão gia đã nói gần đây vì vài chuyện làm ăn, cho nên hơi bận, sau khi xử lý xong sẽ đến tìm đại phu nhân!” Như Ý không thích nói dối, nói dối đối với Như Ý mà nói, cô tình nguyện lựa chọn im lặng. Lần này cũng không tính là nói dối, dù sao Vệ Quốc Công cũng đã đồng ý với mình, vậy cũng là chuyện cuối cùng làm cho đại phu nhân. Sau này cô muốn sống vì tiểu Thúy, tiểu Nhã, sống để bảo vệ cho dì Ngưu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi