CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Ta rất khỏe, ngươi cuối cùng cũng chịu gọi tên ta!” Đại phu nhân cười cười, tuy sắc mặt không tốt, nhưng cũng đủ khiến hoa lá nhạt màu.

Người mặc đồ đen nhìn đến kinh ngạc: “Ngữ Yên, à, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, vết thương đó phải kiểm tra kỹ càng, ta trốn ở một nơi bí mật gần đây, ngươi có việc gì thì cứ gọi một tiếng!” Nói xong, bóng người liền biến mất.

Đại phu nhân nhìn nơi người vừa biến mất đã đứng, hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Vào giây phút bà vừa ngủ, Vệ phủ cũng vừa mới trình diễn xong vở kịch khôi hài chỗ Nhị phu nhân.

Hắc y nhân nhìn gương mặt đã say ngủ của Đại phu nhân, trong mắt hiện vẻ phức tạp, cảm giác lệnh bài trong tay hơi nóng lên. Nhiều năm như vậy bản thân mình thật sự cũng có hơi cô đơn, có điều cô đơn là gì, đến hôm nay hắn mới biết.

Trong đêm tối, một âm thanh vô cùng kì lạ mà cũng rất khó nhận ra vang lên trong khu vực Vệ phủ, sau đó rơi vào trong tai vài người, có mấy người vào lúc âm thanh đó xuất hiện vừa mừng rỡ vừa kinh sợ. Người mặc đồ đen cất lệnh bài trong tay vào, phóng người một cái, biến mất trong màn đêm, men theo âm thanh kia mà bay đi.

Người kia chính là người trên nóc nhà Như Ý, nhìn Như Ý một lần nữa, lúc ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt đã thay đổi, trở nên tàn nhẫn lạnh như băng, chỉ trong nháy mắt, đã ở bên ngoài vài dặm.

“Chủ nhân!” Vài người phóng tới, tất cả đều quỳ gối trước mặt một người đàn ông cáo lớn khí thế mạnh mẽ, dù mặc quần áo tàng hình, nhưng chỉ cần hắn đứng nơi đó, khí thế cao quý phi phàm phát ra trên người hắn cũng đủ khiến tất cả những người khác kinh sợ.

“Sai các ngươi tới đây cũng đã khá lâu, nhưng bổn tọa cực kì không hài lòng, thiếu sót ở chỗ nào chính các ngươi cũng tự biết, lần sau ta không muốn lại xuất hiện những phiền toái không cần thiết. Lệnh bài này, các ngươi tự xử lý đi!” Người đàn ông khẽ giơ tay lên, mấy tấm lệnh bài liền chính xác rơi vào tay từng người. Từ đầu đến cuối người đàn ông kia chưa từng liếc qua mọi người. Chỉ là lúc ánh mắt rơi trên người Như Ý khi nãy, mang theo vẻ u sầu và chút gì đó bí ẩn.

Như Ý cứ như vậy mà đi ngủ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc bao quanh mình. Sau đó trong mơ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ và một cô gái khác lần lượt xuất hiện, không ngừng gọi tên mình, tên họ giống nhau, chỉ có vẻ ngoài là khác biệt. Như Ý cảm thấy mâu thuẫn, không biết nên đưa tay về phía nào, khi cô muốn phóng về phía người phụ nữ có khí chất cực kì giống mình thì một giọng nói khác lại gọi tên mình, sau đó rất buồn bã mà nhìn cô, cô quay người nhìn gương mặt kia, vậy mà giống mình hiện giờ như đúc, thấy vậy Như Ý càng thêm hoang mang.

Cả đêm, Như Ý mâu thuẫn giãy dụa trong khung cảnh đó, rõ ràng đã ngủ rồi, nhưng còn uể oải hơn so với không ngủ.

Sáng sớm, tiếng ồn ngoài chăn đã quấy nhiễu giấc mơ của cô.

“Ôi chao, các ngươi đang làm gì vậy? Ta muốn để ở đây!”

Như Ý nghe giọng nói quen thuộc, nhíu mày, lê thân thể mỏi mệt rời giường, mặt trời bên ngoài cũng đã lên đến đầu cành.

“Nô tì kính chào Nhị phu nhân!”

Như Ý hơi khó hiểu, sao mới sáng sớm mà Nhị phu nhân này đã hăng hái như vậy, có điều cô lại càng không hiểu, Nhị phu nhân này rốt cuộc là bận rộn làm gì? Không phải là hôm qua gặp phải chuyện quá lớn chứ! Như Ý hơi nghi ngờ nhìn Nhị phu nhân, muốn tìm chút manh mối.

“Ơ, hiện giờ ngươi đã là ruột thịt trong tim lão gia, sao ta nhận nổi chứ!”

Nhị phu nhân vẫn canh cánh trong lòng chuyện hôm qua, cố ý nói khó nghe như vậy, lời này nói ra, không biết những người kia thấy được sẽ như thế nào.

“Nô tì không dám cúi đầu, tất cả là nhờ người kia tự giác!” Như Ý nói một câu hai nghĩa, nói như vậy cũng rõ ràng, không cúi đầu.

“Ha ha! Đặt thứ này ở đây, ngay tại đây!” Nhị phu nhân nhìn sắc mặt Như Ý như vậy, bình thản thờ ơ, bà ta vô cùng khó chịu, nên mới muốn làm Như Ý khó chịu, chuyện này trong lòng bà ta quan trọng hơn so với Như Ý.

Như Ý mặc kệ thái độ này của Nhị phu nhân.

“Như Ý, Như Ý cô nương có ở đây không?”

Lúc Nhị phu nhân vẫn chưa ra khỏi sân nhỏ, a hoàn tùy thân của lão gia liền chạy đến tìm Như Ý.

Như Ý nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng khá băn khoăn.

“Ta ở đây, xin hỏi tìm ta có chuyện gì vậy!” Thân phận của Như Ý hiện giờ đã không còn như xưa, cho nên lời nói cũng có khí phách, ngẩng đầu cũng mang vẻ hiên ngang.

“Lão gia kêu ngươi nhanh chóng qua đó, nói là có chuyện muốn thông báo!”

A hoàn lần này vừa nói xong chuyện đã xoay người rời đi, tuy không biết nguyên nhân, Như Ý cũng không chần chờ, nhanh chóng đi qua.

Lúc Như Ý một lần nữa bước vào thư phòng, ánh mắt những người kia nhìn mình đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có vẻ khâm phục, Như Ý biết chuyện đã thuận lợi.

“Nô tì kính chào lão gia, chào các vị ở đây!” Như Ý không phải thánh nhân, nhưng cũng là người lương thiện, ánh mắt cô mang vẻ chân thành, đủ khiến mọi người ở đây kinh ngạc.

“Như Ý à, bây giờ ta chính thức bảo ngươi đến đây, sau này ngươi làm việc cho tốt, bắt đầu từ bây giờ sẽ giao một số thứ quan trọng cho ngươi!” Vệ quốc công trước mặt nhiều người như vậy, thận trọng cho mọi người một câu trả lời.

Như Ý kinh ngạc, trong lòng càng thêm vui vẻ, xem ra mình cuối cùng cũng tiếp cận được.

“Sau này kính xin các vị chỉ bảo cho em gái nhỏ này một chút!” Tuổi Như Ý cũng không nhỏ, nhưng vẫn còn độc thân.

Nói lời khách sáo xong, Vệ quốc công lấy ra một vật từ trong ngực, Như Ý nhìn là biết thứ này vô cùng quý, chỉ là cô cần một câu trả lời.

“Đây là...” Như Ý nghi ngờ nhìn Vệ quốc công, tỏ vẻ không hiểu.

“Lệnh bài kia ngươi cứ cầm lấy, sau này hai bên có thương lượng, còn có thứ để xác nhận thân phận.”

Nhận lấy lệnh bài kia, trong lòng vui vẻ, lại mâu thuẫn, lệnh bài kia rõ ràng giống hệt với lệnh bài mình đang giữ trong tay.

Mà giờ phút này, Nhị phu nhân nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng rất khó chịu, bản thân mình rõ ràng bị Như Ý chơi xỏ, hơn nữa hiện giờ cô ta lại được lợi như vậy, nghĩ lại rất không đáng.

Vốn chuẩn bị liên lạc với bên ngoài, nhưng Nhị phu nhân vẫn chưa hành động, nên người trong phòng vẫn chưa đổi.

Tuy cô có võ công, nhưng không cần dùng cách này để giải quyết tình huống.

Cầm tờ giấy trong tay, cô cũng không dám thờ ơ, cô nhất định phải đi ra ngoài một chuyến, cũng không biết có cách gì hay hơn.

Như Ý hài lòng với cách thức này, nhưng vẫn cảm thấy lãng phí thời gian như vậy, có chút phiền phức.

“Đại phu nhân, bà nên ra ngoài đi lại nhiều hơn!” Như Ý đứng cạnh xoa vai cho Đại phu nhân, nói.

Đại phu nhân hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng này, cộng với vết thương của mình quả thật cũng đau nhức.

“Tối hôm qua nghe nói rất náo nhiệt?” Đại phu nhân thản nhiên nhìn Như Ý, nói.

Như Ý giả vờ như rất kinh ngạc: “Không ngờ phu nhân vậy mà lại biết!”

Đại phu nhân đương nhiên biết rõ, nhưng bà không thích nói ra, dù sao tối hôm qua ai cũng biết Đại phu nhân không xuất hiện.

Như Ý nghe Đại phu nhân nói vậy, cũng không ngần ngại, dù sao chuyện này cũng xem như khá lớn.

“Mà thôi, đi ra ngoài hít thở không khí một chút nào!” Đại phu nhân dường như nghĩ tới chuyện gì, kéo tay Như Ý đi ra ngoài.

Giờ phút này, Nhị phu nhân vì trong lòng bí bách, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, thế mà lại như oan gia ngõ hẹp với Đại phu nhân.

“Ơ, muội còn tưởng là ai? Không khí sau cơn mưa hình như mới lạ lắm nhỉ!” Nhị phu nhân vừa thấy Như Ý dìu Đại phu nhân đi ra, cơn tức giận không kiềm nén được lập tức trào dâng.

“Muội muội vẫn chưa tỉnh ngủ sao, tối hôm qua trời làm gì có mưa!” Đại phu nhân cười nhạt một tiếng, ngồi xuống ghế đá: “Muội muội cũng đến đây ngồi một chút, chúng ta đã lâu không tâm sự!” Đại phu nhân nhìn Nhị phu nhân tức giận đến mặt đỏ bừng, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Nhị phu nhân nghe Đại phu nhân nói như vậy, tức giận ngồi xuống, hừ mũi nói với Đại phu nhân: “Tỷ tỷ thật biết đùa, tiếng mưa tối hôm qua rất lớn, Vệ phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà không thấy bóng dáng tỷ tỷ đâu!”

Nhất thời biểu cảm trên mặt Đại phu nhân có hơi quái lạ, rất nhanh đã thu lại vẻ bối rối của mình, Đại phu nhân rất bình tĩnh nói: “Tối hôm qua cũng biết là xảy ra chuyện, nhưng bởi vì tối hôm qua trời mưa, không cẩn thận nên có chút khó chịu, cho nên...” Đại phu nhân không hổ là cao thủ, cho dù có kinh sợ cũng không chút sơ hở, thậm chí còn bình thản ung dung như vậy.

Chỉ là vẻ chột dạ chợt lóe lúc nãy cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của Nhị phu nhân.

Hai người giống như đã lâm vào tình cảnh bế tắc, Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn Như Ý, lông mi run rẩy, nhúc nhích đầu ngón tay mình, có chút vui mừng mà nhìn Đại phu nhân: “Tỷ tỷ, muội muội nhớ lần trước tỷ tỷ rất thích trà của Ngũ phu nhân, trước đó muội đã dặn Như Ý chuẩn bị một chút cho tỷ, vừa hay cũng truyền dạy một chút kỹ thuật pha trà, không biết tỷ đã uống hay chưa!”

Trên mặt Như Ý bình tĩnh như mặt hồ, không có chút rung động nào, chỉ là trong lòng đã cuồn cuộn lên, đây rõ ràng là kế ly gián, cũng không biết Đại phu nhân sẽ nghĩ thế nào, cô còn đang chờ Đại phu nhân nói đây!

Đại phu nhân tuy có chút nghi ngờ, có điều bà cũng sợ mình hiểu lầm Như Ý, đương nhiên vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ lộ vẻ mừng rỡ kéo tay Nhị phu nhân: “Muội muội thật có lòng, vừa hay, tỷ rất muốn nếm thử, thật nhớ. Như Ý đi thôi, ta cũng nhìn xem ngươi có học được vài phần của phu nhân hay không!” Đại phu nhân liền đứng dậy kéo Như Ý chuẩn bị rời đi.

Chỉ là, Nhị phu nhân cũng không cam tâm tình nguyện như vậy, bà ta vừa cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, bây giờ sao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy: “Đúng rồi, tỷ tỷ, để Như Ý đi với muội muội lấy thêm chút lá trà, sau đó muội cũng tiện tay dạy nàng ấy tay nghề pha trà của muội luôn!” Nhị phu nhân khẽ dời bước, liền đến bên cạnh Đại phu nhân, dáng vẻ lôi kéo Như Ý vô cùng thân thiết.

Đại phu nhân nhìn kỹ Như Ý, trên mặt mang theo vẻ vui cười, nhiệt tình mở miệng: “Vậy làm phiền muội muội!”

Đại phu nhân cất bước, Như Ý nghĩ Nhị phu nhân chỉ sợ sẽ nói vài lời khó nghe, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thờ ơ đứng cạnh Nhị phu nhân, chờ Nhị phu nhân mở miệng.

Có điều, lần này lại vượt ra ngoài dự đoán của Như Ý, Nhị phu nhân không nói tiếng nào, chỉ một mình đi về, Như Ý thấy vậy, liền đi theo.

Nhị phu nhân vào nhà, cho mọi người lui xuống, sau đó xem như không nhìn thấy Như Ý, hoặc phải nói xem như Như Ý không tồn tại, tự mình pha trà.

Như Ý cứ như vậy lẳng lặng đứng yên bên cạnh, nhìn động tác tay của Nhị phu nhân, lên xuống đều đặn, cử chỉ vô cùng nhã nhặn, cộng thêm khuôn mặt, khí chất đó khiến Như Ý thoáng chốc như quay trở lại khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Nhị phu nhân.

Hồi lâu sau, Nhị phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh nhìn có chút trống rỗng, bởi vì bà ta cũng không hiểu vẻ mặt của Như Ý giờ phút này thể hiện điều gì, lông mày khẽ cong, đôi môi anh đào khẽ nhấp chén trà: “Như Ý, trà này dễ ngửi chứ, kẻ tội đồ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi