CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Có chuyện gì mà bối rối như vậy?" Vệ quốc công nhìn thấy rõ a hoàn vừa tới, ông ta biết a hoàn này bình thường rất thận trọng, tất nhiên phải gặp chuyện gì rất lớn mới có bộ dạng như vậy, trong lòng cũng chợt căng thẳng.

"Hồi bẩm lão gia, là… là đại phu nhân mất rồi..."

"Cái gì?" Vẻ mặt Vệ quốc công không thể tin nổi nhìn a hoàn, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

"Lão gia, còn… còn có, nhị phu nhân, nhị phu nhân cũng..."

Vệ quốc công chộp lấy a hoàn: "Ngươi… ngươi nói lại một lần nữa cho ta nghe? Mất cái gì chứ?"

Lúc này a hoàn bị Vệ quốc công nắm lấy, nhìn thấy ánh mắt muốn giết người này của Vệ quốc công thì hoảng sợ tới mức ngây người, ngay cả nói cũng không nói được.

"Nói đi!"

"Bịch!" Vệ quốc công thật sự không chờ được, ném luôn a hoàn ra ngoài cửa, bản thân cũng có chút điên cuồng. Vệ quốc công không để ý tới Như Ý nữa, lao thẳng ra ngoài.

Ở đó chỉ còn lại một mình Như Ý và người bị ném đã chết thảm ở bên ngoài. Ánh mắt Như Ý đờ đẫn. Chuyện này hình như tới quá đột ngột, đột ngột đến mức cô cũng không có chút manh mối nào.

"Sao có thể thế được?" Như Ý thật muốn tìm người hỏi xem tình hình cụ thể thế nào. Nhưng bây giờ bản thân cô khó bảo vệ nổi mình, hình như không có năng lực đi hỏi người khác.

Trong giây lát, Vệ phủ rơi vào trong sự khủng hoảng. Trong các a hoàn truyền ra các suy đoán, thậm chí cảm thấy tình hình này có hơi giống với hành vi của quỷ thần.

Dì Mộng cười nhạo nhìn tất cả những điều này diễn ra. Nghi ngờ giữa hai người này đối với Như Ý chẳng qua là do bà ta giở trò, những điều này chỉ là để cho hai người ngoài sáng trong tối đấu với nhau, nhưng hai người mất đi ngược lại khiến bà ta hơi bất ngờ.

Dì Mộng vội vàng một mình phi thân rời khỏi Vệ phủ, bay về phía một đình viện.

"Bây giờ Vệ phủ đang rối loạn, ngươi cũng nên thả tiểu thư nhà ta ra đi chứ?" Dì Mộng nhìn người đàn ông trước mặt, rất sốt ruột nói.

Người kia không nóng không vội ngước mắt nhìn dì Mộng: "Chuyện này chỉ mới vừa loạn, ngươi chờ đi, sẽ nhanh thôi!"

Dì Mộng vừa nghe được lời này, trong tay hết nắm lại thả, hết thả lại nắm chặt. Bà ta không ngừng tự nhủ với mình, không nên quá kích động, không nên quá kích động.

Nhưng mặc dù nói như vậy, bà ta biết đã đến giới hạn của bà ta rồi. "Một lần cuối cùng, bằng không ta sẽ không khách sáo đâu!" Dì Mộng cũng nói ra lời đe dọa. Bà ta thật sự tức giận rồi.

"Ha ha ha, được được được, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, ngươi gấp cái gì chứ!" Người kia cười càn rỡ như vậy, lại lấy chuyện hãm hại lợi dụng người khác làm niềm vui như vậy.

"Chủ tử, bây giờ sợ rằng Vệ quốc công không còn sức lực để ý tới việc này đâu!" Một người áo đen báo cáo xong đứng ở trước mặt chủ nhân của mình.

Trên mặt người được gọi là chủ tử cuối cùng cũng thoáng lộ vẻ vui mừng: "Xem ra chuyện như vậy chơi mới vui đấy, cuối cùng cũng không nhàm chán nữa. Nhưng a hoàn nay đúng là có chút bản lĩnh, có thể làm cho hai phu nhân phải mất mạng vì cô ta!"

"Khởi bẩm chủ tử, không phải a hoàn này làm cho hai phu nhân chết, hơn nữa cô ta chắc hẳn sẽ trở thành con dê thế tội." Người áo đen nghiêm túc báo cáo tình hình.

"Ồ? Một a hoàn chống đỡ được hai mạng người, còn là hai vị phu nhân, cũng xem như mạng cô ta đắt đấy!" Người đàn ông khinh thường nói.

Người áo đen đứng ở bên cạnh lẳng lặng nghe người đàn ông lẩm bẩm: “Đúng rồi, người kia tên gì?" Người đàn ông đột nhiên có hứng thú, tự nhiên tò mò về một a hoàn.

Cho dù người kia không biết ông chủ muốn biết gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Như Ý!"

Người đàn ông có phần không thể tin nổi: “Ngươi nói gì?" Người đàn ông chợt nắm lấy người áo đen với vẻ khó tin.

"Ngươi lặp lại lần nữa, nói rõ ràng, ta muốn biết!" Tay người đàn ông nổi gân xanh, vẫn không dám xác định.

"Hồi bẩm chủ tử, người kia tên là Như Ý!"

Trong ánh mắt người đàn ông lộ ra cảm xúc nào đó, không ngờ người có thể khiến cho hắn quan tâm như vậy là người phụ nữ này, một người trở thành a hoàn, điều đó hình như làm cho người ta khó có thể tin nổi.

Hóa ra cô tự nhiên tính chơi trốn tìm với mình: “Như Ý à, là cô sao? Nói cho tôi biết là cô đi!" Người đàn ông nói lời này rồi sờ đồ bên thắt lưng, phía trên kia truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm cho hắn xác định mình không phải đang nằm mơ, tất cả là sự thật. Ông trời ơi, hắn cầu xin người kia chính là người hắn muốn tìm, bằng không làm sao có thể trùng hợp như vậy được.

"Chuẩn bị ngựa, lập tức ra khỏi thành!" Người đàn ông không thể chờ thêm được nữa, hắn không chờ được, cho dù chỉ là một khắc cũng không được.

Không lâu sau, một người đàn ông cưỡi một con ngựa phi ra khỏi thành.

Như Ý vẫn đang hoảng hốt, tất cả hình như diễn ra quá đột ngột, nhưng cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Dù thế nào thì chuyện này cũng giống như có người lên kế hoạch, có lẽ sẽ có trùng hợp nhưng rất nhiều thứ dường như đã sớm được đoán trước vậy.

Cô hận đại phu nhân và nhị phu nhân, nhưng hai người lại biến mất theo cách đó làm cô cũng không vừa ý. Cô còn nhớ tới lời hứa hẹn dịu dàng ấm áp của đại phu nhân, vẫn là người phụ nữ này thỉnh thoảng cho người ta sự dịu dàng, còn có thể nhớ tới mùa đông năm ngoái, dưới cây hoa mai, nhưng giờ cứ vậy mà ra đi.

Như Ý vẫn đang nghi ngờ, hành động của nhị phu nhân đối với Tiểu Nhã trước đây lại giống như một điều bí ẩn, trở thành uy hiếp trong lòng cô.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Vệ quốc công nhìn người bên cạnh, rất lo lắng hỏi. Ông ta cũng không che giấu vẻ hung ác của mình, điên cuồng của mình. Lần này hai phu nhân chết, ông trời đúng là quá nể mặt ông ta rồi.

Cơ thể người kia run lên, nhưng vẫn vội vàng trả lời. Lần trước nghe nói chuyện Vệ quốc công đập chết người làm người kia sợ, may là vẫn cố gắng bình tĩnh được.

"Hồi bẩm lão gia, đại phu nhân là trúng độc mà chết, nhị phu nhân cũng vậy!"

Nghe được lời này, Vệ quốc công không biết nên dùng cách thức nào để thể hiện tâm trạng của ông ta lúc này nữa. Độc à? Sẽ là ai chứ?

"Độc gì?" Vệ quốc công vẫn xem như chưa hoàn toàn mất lý trí.

Người kia lau mồ hôi lạnh trên đầu mình: “Chợt Cười!"

Độc này nổi tiếng ở trong giang hồ thậm chí là trong Hoàng cung, chỉ là nó đã biến mất lâu như vậy, làm sao có thể xuất hiện ở trong Vệ phủ của ông ta, hơn nữa còn với cách như vậy.

Vệ quốc công không nghĩ ra, điều duy nhất ông ta nghĩ tới là bức thư bọn họ cùng nhau để lại.

"Như Ý!" Vệ quốc công nhớ tới người này, tất cả phẫn nộ của ông ta bùng phát. Nhất định là cô, trong lòng ông ta xác định như vậy.

Khi Như Ý vẫn đang xúc động than thở, chợt cửa bị một đạp vô tình bật ra. Chỉ thấy vẻ mặt Vệ quốc công tức giận đi đến.

Lần đầu tiên thấy Vệ quốc công đỏ mắt, Như Ý cũng nhạy bén lùi lại một bước.

"Là cô! Cô đúng là có bản lĩnh, tự nhiên có thể làm cho hai vị chủ tử đều trúng độc mà thần không biết quỷ không hay?" Ông ta bước tới gần, lại gần chút nữa, ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm vào Như Ý, trên gương mặt còn kèm theo nụ cười dâm dục.

Như Ý kinh ngạc, nhìn Vệ quốc công với vẻ không hiểu: "Chuyện gì vậy? Sao có thể là ta chứ? Ta không hạ độc cho bọn họ."

Vệ quốc công vung tay lên, tất cả mọi vật gần đó đều bị ông ta hất xuống đất. Ông ta nhìn Như Ý với vẻ khinh thường: "Không phải là cô thì sẽ là ai chứ? Cô có thể làm tới thần không biết quỷ không hay, thật sự khiến ta phải nhìn cô với ánh mắt khác đấy!"

Vệ quốc công lại bước tới gần hơn, Như Ý thậm chí có thể cảm giác được ông ta bởi vì phẫn nộ mà gần như không thở.

Như Ý cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, khi ngước mắt lên thì đã thản nhiên hơn rất nhiều rồi: “Bọn họ trúng độc vào lúc nào, ta không phải đã bị các ngươi bắt rồi sao? Ngươi nói xem làm sao là ta được?" Như Ý tranh luận theo lý, cô rõ ràng bị Vệ quốc công trông kỹ, làm sao có thể là cô được.

Không ngờ Vệ quốc công dường như đã sớm đoán được lời ngụy biện này của Như Ý, ông ta hừ lạnh và nắm lấy cằm của Như Ý, gằn từng chữ nói: "Đây mới là chỗ hơn người của cô đi? Chợt Cười! Ha ha, cô đúng là giỏi. Loại chất độc này mà cô cũng có được, hơn nữa còn mượn cơ hội tặng trà hoa, tự nhiên làm cho cả hai người đồng thời trúng độc. Thảo nào ở trên phương diện buôn bán, cô cũng lợi hại như vậy. Ha ha, ta thật ra đã đánh giá thấp cô rồi. Bây giờ cô có người làm chỗ dựa lại thế nào? Hả?"

Như Ý cắn miệng, giãy giụa lùi lại về phía sau. Nhưng cô càng giãy dụa, Vệ quốc công càng bóp chặt, dường như muốn bóp nát xương của cô vậy.

"Nếu ngươi biết không thể tùy ý động đến ta, ngươi làm vậy là có ý gì?" Như Ý căng da đầu ra cố chịu đựng, muốn chờ tới khi Vệ quốc công tỉnh táo lại.

Trên tay Vệ quốc công thả lỏng, quả thật có chút do dự, nhưng sau đó ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, nhìn Như Ý có phần nén giận: “Hừ, chính vì cô mới khiến cho ta rơi vào cảnh ngộ như vậy. Ta không thể động vào cô à? Mẹ nó ai thèm quan tâm chứ, cứ động trước rồi nói sau. Nói không chừng đợi lát nữa cô sẽ rất hài lòng về ta đấy!" Vệ quốc công xong thì nhào tới.

Chân Như Ý đá một cái, tránh thoát khỏi Vệ quốc công, chỉ là giường quá hẹp, cô chỉ có thể tránh vào trong góc giường.

"Ngươi động vào ta, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!" Vẻ mặt Như Ý hơi tệ, lần đầu tiên nhìn về phía Vệ quốc công lại buồn nôn. Trong đầu cô không ngừng hiện ra dáng vẻ của Băng trước khi chết, hết lần này tới lần khác.

Vậy mà Vệ quốc công đột nhiên cười gian, nhìn Như Ý với vẻ không kiêng nể: “Cô nói xem, nếu ta nói dối, bọn họ có thể biết được sao? Bọn họ có thể biết cô đã hầu hạ ta sao? Ha ha, nếu ta tắm rửa sạch sẽ cho cô thì ai còn biết được? Hả? À, ta ngược lại quên mất, cô mất trí nhớ rồi. Không sao cả, để ta nói cho cô biết, cô không chỉ không phải là gái trinh, hơn nữa còn có con, tính ra bây giờ hẳn đã được mấy tuổi rồi! Cô nói xem, nếu ta động vào cô thì có ai biết được chứ!"

Vệ quốc công nhào người tới, Như Ý âm thầm sốt ruột, trong lòng rất lo lắng, trong lúc vận khí luôn phát hiện luồng khí không tập trung lại một chỗ được.

Vệ quốc công ôm như ôm gấu, Như Ý đã bị Vệ quốc công ôm vào trong lòng.

Như Ý chỉ có thể mặc cho Vệ quốc công ôm, cô âm thầm dùng sức, muốn tập trung vận khí lại với nhau một lần cuối cùng.

"Xoạt." Có tiếng xé quần áo vang lên, Như Ý nhíu mày nhưng không thể động đậy, trong lòng sốt ruột, nhưng mỗi lần luồng khí này vừa tập trung lại đã tản ra.

"Mỹ nhân à." Vệ quốc công cười dâm đãng, môi đã dính lên trên người Như Ý.

Như Ý giãy giụa, mới phát hiện tất cả chỉ là phí công, sắc mặt càng lúc càng tệ. Cái miệng ở trên mặt cô đã càng lúc càng di chuyển xuống dưới, tới chỗ xương quai xanh của cô rồi.

Lần đầu tiên Như Ý cảm thấy tuyệt vọng, cô không ngừng cô gắng, cô không muốn, không cần bị người này chà đạp. Băng, trước đây cô cũng trải qua sự tuyệt vọng như vậy sao? Vậy rốt cuộc là đau khổ thế nào, muốn sống không được, muốn chết không xong. Như Ý muốn la lên, muốn có người tới cứu mình, nhưng cô phát hiện mình vẫn luôn chiến đấu một mình, vẫn chỉ có một người.

Dì Mộng đâu? Đúng rồi, trước đây khi mình gặp nguy hiểm, lúc nào cũng có thể có người xuất hiện mà?

Như Ý cứ vậy đi nhắm mắt lại, tất cả đều là tiếng quần áo bị xé rách, khí tụ lại trong lòng bàn tay kia vẫn đụng loạn một cách lợi hại, trước sau không thể tập trung lại với nhau được.

"Giá." Một con ngựa phi nhanh, vẻ mặt người đàn ông lạnh lẽo.

"Chủ tử, ngài như vậy không được đâu. Cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng còn chưa tới nơi thì cơ thể của ngài đã không chịu nổi mất rồi. Chúng ta nghỉ một lát trước đã!"

Mấy người khác đi theo phía sau người đàn ông, một người đàn ông trong đó sốt ruột to gan lên tiếng.

Có lẽ người đàn ông đi đầu thật sự mệt mỏi, có lẽ cảm thấy thủ hạ nói có lý, cuối cùng cũng dừng lại uống vài chén trà trong một quán trà, sau đó lại giục ngựa lao nhanh, chỉ sợ mình hành động quá muộn, hắn cũng không xác định được mình có thể chạy tới hay không.

"Giá." Lại có tiếng hô vội vàng vang lên. Khi mọi người quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái bóng và bụi bặm tung bay còn sót lại.

"Mỹ nhân à, mỹ nhân, cuối cùng sắp có được cô rồi, ta đã chờ rất lâu đấy." Vệ quốc công nhìn gương mặt Như Ý, lại muốn chạm vào ngọn núi kiêu ngạo của Như Ý. Quần áo trên người Như Ý đã sớm chẳng còn lại bao nhiêu.

Cơ thể Như Ý run lên, cố dùng chút sức lực cuối cùng. Cô chỉ có thể đánh cược, đánh cược một lần cuối cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi