CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Như Ý cô nương đúng là có hứng thú, thời tiết lạnh thế này lại ngắm hoa ở đây!”

Khi Như Ý đang nhìn hoa đến ngẩn người, một giọng nói chợt vang lên.

“Nô tỳ bái kiến Thần Phi nương nương!” Tử Yên phản ứng nhanh, vừa nghe thấy âm thanh đã phản ứng lại, quỳ gối xuống mặt nền lạnh như băng.

Như Ý chậm rãi quay đầu: “Dân nữ bái kiến Thần Phi nương nương!” Như Ý nhẹ nhàng cúi người, nhưng chỉ là hành lễ, dường như cô không lo lắng Thần Phi sẽ vì chút chuyện này mà làm khó mình.

Trong mắt Thần Phi lóe lên sự độc ác, lại giả vờ như rất nhiệt tình kéo tay Như Ý: “Muội muội cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy, đây cũng là chuyện sớm muộn, muội lại còn khách sáo với tỷ tỷ nữa!”

Như Ý thấy rất nghi ngờ lời nói của Thần Phi, nhưng mấy lời nói này của phụ nữ trong cũng luôn có mục đích gì đó, đương nhiên cô cũng không để trong lòng, chỉ là Như Ý cố ý không biết bên ngoài lạnh lẽo và mục đích Thần Phi đến đây: “Thần Phi nương nương, người cảm thấy hoa này có đẹp không?”

Như Ý giống như không nhìn thấy Thần Phi đang mặt quần áo phong phanh với cánh tay đang kéo lấy mình như đang run rẩy, chợt hỏi.

Thần Phi chịu đựng cơn lạnh, cười đến hơi giả tạo: “Đương nhiên, hoa mà Hoàng Thượng thích sao có thể là thứ bình thường được chứ!” Thần Phi nói theo, nhưng mà khuôn mặt lại ngày càng tái mét.

“Đúng vậy, Hoàng Thượng đúng là rất có mắt nhìn, chắc hoa không sợ lạnh như thế mới có thể lọt vào mắt ngài ấy!” Như Ý nói lời này, rồi cố ý nhìn thoáng qua Thần Phi lạnh đến co rúm cả người kia.

Thần Phi cũng nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Như Ý, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn cười như không cười: “Đúng vậy! Hoa này thật đẹp!”

Như Ý thấy Thần Phi vẫn cứng đầu cứng cổ, thì muốn xem thử nàng ta có thể chịu lạnh đến lúc nào.

Nghĩ đến đây, Như Ý quay đầu cười với Thần Phi: “Xem ra Thần Phi cũng là một người hiểu hoa hiểu Hoàng Thượng, cũng đúng lúc chúng ta cũng nhau ngắm hoa này, cũng đỡ uổng công nó không sợ lạnh mà một mình nở rộ!”

Như Ý không cần nhìn sắc mặt của Thần Phi cũng biết giờ này nàng ta lạnh đến mức nào, hơn nữa trong lòng có bao nhiêu tức giận.

Tử Yên đứng ở bên cạnh, luôn luôn chú ý đến vẻ mặt của Thần Phi, thật ra cô cũng bị ngột ngạt đến nội thương rồi, ngẫm lại bình thường Thần Phi này đều thích ăn mặc lộ liễu như thế, không hề sợ thời tiết lạnh lẽo chút nào, còn vênh váo vui vẻ muốn quyến rũ Hoàng Thượng, hôm nay ngược lại thành tự hại mình, còn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nhưng không thể nói ra.

Như Ý cảm thấy thời gian trôi qua rất bình thường, thậm chí không thể tạo ra chút ảnh hưởng nào, nhưng lại là giày vò với Thần Phi.

“Bên ngoài lạnh, không thì vào phòng ngồi một lát đi!”

Cuối cùng Thần Phi vẫn không nhịn được, môi cũng đã run lên vì lạnh, sao còn để ý đến chuyện ngắm hoa gì nữa chứ, không biết nàng ta đã thầm mắng Như Ý bao nhiêu lần rồi.

Như Ý hoảng hốt nhìn Thần Phi: “Chao ôi, thật xin lỗi quá, không ngờ người lại ăn mặc phong phanh như vậy, thời tiết đã trở nên lạnh lẽo rồi, phải mặc dày một chút, nếu không rất dễ bị cảm lạnh, người xem dân nữ còn mặc cả áo choàng da chồn mà Hoàng Thượng ban tặng luôn rồi đây, bên trong cũng mặc dày lắm!” Như Ý tiếp tục nói, nhưng nói một hồi vẫn không có ý đi vào.

Thần Phi hận đến ngứa răng, lại chỉ có thể cười với Như Ý tỏ vẻ biết ơn: “Như Ý cô nương nói phải, chỉ là lâu rồi không ra ngoài, chẳng ngờ bên ngoài lại rét lạnh như thế.”

Như Ý thấy trêu chọc như thế cũng tàm tạm rồi, vẫn biết có chừng có mực, cô vội vàng đỡ Thần Phi đi vào phòng.

“Thế nào, đã ấm áp hơn hay chưa, nếu không bảo cung nữ đi nấu chút canh nóng làm ấm người nhé!” Như Ý không nhắc tới mục đích Thần Phi đến, chỉ quan tâm hỏi.

Thần Phi vốn đang có chút lạnh lẽo, vừa nghe thấy uống canh, lập tức nghĩ đến thứ mình mang đến, cười bảo nha hoàn của mình đem tới.

“Phinh Đình, lấy đồ ra cho Như Ý cô nương!” Thần Phi quay đầu nói với Phinh Đình.

Phinh Đình vội vàng để đồ xuống giữa hai người.

“Thứ này ấm áp, lúc trước Hoàng Thượng thích nó nhất, thời tiết giống như hôm nay, ăn thứ này cũng như làm ấm người!” Thần Phi vừa nói vừa đưa đồ cho Như Ý.

Như Ý nhìn thấy thứ này, như không hiểu gì nhìn Thần Phi.

Thần Phi cho rằng Như Ý sợ có độc, vội vàng tự mình cắn một miếng: “Hương vị của thứ này không tệ, muội nếm thử đi, nếu không nếm thử là không nể mặt bản nương nương đấy!”

Vốn Tử Yên thấy Thần Phi đưa đồ qua thì lo lắng sẽ có độc, nhưng thấy nàng ta tự mình ăn luôn, thì mới yên tâm hơn.

Như Ý cười cười, tùy ý cầm một miếng bánh ngọt ăn: “Cái này có hoa, nhìn thật đặc biệt, ta thích ăn cái này!” Như Ý cười cầm lên ăn.

Thần Phi kia nhìn thấy Như Ý ăn cái bánh ngọt có hoa văn kia, khuôn mặt tươi cười xán lạn, ánh mắt nhìn Như Ý càng nhiệt tình hơn.

Trong mắt mọi người, đây là một hình ảnh vô cùng hòa thuận.

Hai người nói chuyện câu được câu không đã ăn hết đồ ăn rồi, hình như Như Ý cũng nói nhiều hơn bình thường, đương nhiên tâm trạng của Thần Phi còn tốt hơn.

Tử Yên thấy hai người rất hợp ý, nhưng không hiểu vì sao cô cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ.

Lại nhìn về phía hai người lần nữa, chỉ thấy Thần Phi cười thản nhiên, đứng lên chuẩn bị rời đi: “Thời gian không còn sớm nữa, bản phi cũng không tiếp tục làm phiền ngươi, đi trước nhé!”

Như Ý cũng vội vàng đứng dậy: “Đa tạ bánh ngọt của nương nương, hương vị rất ngon, nếu Thần Phi nương nương muốn, lần sau cũng sẽ để người nếm thử bánh ngọt đặc sắc của ‘trung tâm từ thiện’ của chúng tôi!”

Như Ý nói “trung tâm từ thiện” chẳng chút che giấu, không hề cảm thấy nơi đó là một nơi dơ bẩn đến mức nào trong mắt những nương nương này.

Thần Phi thầm châm chọc Như Ý không biết liêm sỉ, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo: “Đương nhiên, nếu có cơ hội.”

Người khác đều sẽ cho rằng lời của Thần Phi vô cùng hòa nhã, nhưng chỉ có trong lòng nàng ta đang thầm vui vẻ, Như Ý sắp biến mất khỏi tầm mắt của nàng ta rồi.

Tiễn Thần Phi đi, Như Ý thu hồi nụ cười khi nãy, nhìn cái đĩa đã không còn gì kia, không nói gì cả, bước vào trong phòng.

“Như Ý cô nương, khi nãy cô nương thật lợi hại!” Cuối cùng Tử Yên cũng không nhịn được cười ra tiếng, nghĩ đến dáng vẻ bị lạnh của Thần Phi, cô ấy cười vui vẻ vì được hả giận.

Như Ý ngẩng đầu nhìn Tử Yên cười vô hại, chỉ lắc đầu, đương nhiên Tử Yên không biết, nếu tối hôm qua cô không phát hiện ra, có lẽ ngày mai cô không chết cũng bị điên rồi!

“Thế à? Người thích chưng diện thế này, có lúc vẫn phải trả giá một chút!” Như Ý cười cười, không nói gì cả.

Tuy không hiểu ý của Như Ý, nhưng Tử Yên vẫn biết Như Ý cô nương này không giống người bình thường, cho dù làm việc không lộ vẻ tàn nhẫn, nhưng vẫn có thể khiến đối thủ lùi bước.

Tối hôm qua sau khi Trác Lỗi trở về vẫn luôn chờ tin tức, chờ đợi khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.

“Chủ tử yên tâm đi, nếu Hoàng Thượng đã đồng ý thì có lẽ sẽ không thay đổi đâu, nếu không lúc đầu ngài ấy đồng ý với ngài làm gì!” Hàn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Trác Lỗi, càng đứng ngồi không yên hơn.

Đại sảnh rộng như thế đã bị Trác Lỗi đi tới đi lui không biết bao nhiêu vòng rồi.

“Hàn, ngươi vào Hoàng cung thăm dò một chút, nhưng phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện!” Lần trước hắn bảo Hàn đến hoàng cung, tuy bị bắt, nhưng đó cũng là Hàn cố ý, bây giờ chỉ đi thăm dò tin tức, hắn vẫn rất yên tâm với Hàn.

Hàn nghe thấy mệnh lệnh, nhanh chóng phi người đi đến hoàng cung.

Trác Lỗi nhìn về phía hoàng cung, trong lòng thầm cầu nguyện, chỉ mong Như Ý không có chuyện gì.

“Này, ngươi biết gì không? Tối hôm qua nữ tử ở tẩm cung của Hoàng thượng đã được ngài ấy sủng hạnh rồi!” Mấy cung nữ đi cùng với nhau, nữ tử mặc quần áo màu đỏ, trước ngực thắt nơ bướm nói.

Mấy cung nữ khác nghe thấy thế lập tức hứng thú, vô cùng tò mò tụ tập lại với nhau.

“Hinh Nhụy, sao ngươi biết thế?” Nữ tử áo tím khác không nhịn được hỏi.

Cung nữ tên Hinh Nhụy kia lập tức vô cùng đắc ý, nhìn nữ tử áo tím trả lời: “Không phải tối hôm qua là Tiểu Đóa hầu sao, nhưng nàng ta bị bệnh, ta gác đêm giúp một đêm, đương nhiên biết Hoàng Thượng trở về tẩm cung của mình từ Ngự Thư phòng, hơn nữa còn chưa từng rời khỏi, ngươi nghĩ xem còn có cái gì phải nghi ngờ nữa sao.”

Mấy cung nữ ngạc nhiên, nhưng nữ tử áo tím lập tức lên tiếng: “Vậy sao Hoàng Thượng không cho nàng ta thân phận chứ?”

Vừa nghe nữ tử áo tím hỏi như vậy, mấy người khác cũng không nhịn được bàn tán.

Hinh Nhụy như tính toán từ trước, hình như đã sớm đoán được mọi người sẽ hỏi như vậy, sau đó cười gian trá: “Ngươi không biết cái này à, mấy ngày trước ta nghe Tử Yên cô nương nói, lần trước cô nương kia bị thương được Hoàng thượng ôm về, cho nên bây giờ muốn cô nương đó dưỡng thương cho tốt, về phần danh phận, hình như cô nương kia không quan tâm!”

Đám người nghe Hinh Nhụy biết nhiều như vậy, cảm thán mấy tiếng, sau đó đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt khác.

Hàn ở một nơi bí mật nghe thấy tin tức như thế, sắc mặt có chút khó coi, hắn cảm thấy rất lo lắng, vừa lo lắng cho Như Ý cô nương, càng lo lắng cho chủ tử của mình hơn, không biết chủ tử của mình nghe thấy tin tức như thế sẽ có phản ứng thế nào.

Khi Hàn trở lại bên cạnh Trác Lỗi, Trác Lỗi vui mừng, chắc là đã đợi rất lâu rồi.

“Tình huống thế nào?” Trác Lỗi lập tức đi qua, cực kỳ lo lắng hỏi.

Thấy Trác Lỗi vội vàng như vậy, Hàn hơi ấp úng, thật không biết nên làm thế nào cho phải.

Vừa thấy vẻ mặt này của Hàn, Trác Lỗi càng lo lắng hơn, hắn không muốn nghe thấy tin tức gì không tốt về Như Ý, nhưng lý trí nói hắn phải bình tĩnh, bình tĩnh.

“Nói cho ta những gì ngươi biết!” Trác Lỗi làm mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn Hàn nói.

Hàn thấy Trác Lỗi bình tĩnh trở lại, cũng biết chuyện này không thể giấu diếm được, nhìn Trác Lỗi, nói nội dung vừa nghe lén được trong Hoàng cung với Trác Lỗi.

Trác Lỗi nghe hết lời nói của Hàn, tuy rất tức giận, nhưng hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, vỗ bả vai Hàn: “Vất vả rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh!”

Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Trác Lỗi không quá khác thường, mới yên tâm rời đi.

Đợi Hàn rời khỏi rồi, Trác Lỗi đánh ra một chưởng, băng ghế bị đập gãy, trong mắt tràn đầy đau khổ, mặc dù tính ra Như Ý và Thác Bạc Liệt vốn là vợ chồng, nhưng Trác Lỗi vẫn rất tức giận, hắn không muốn Như Ý lại đi vào cái nơi ăn tươi nuốt sống kia.

Ban đêm, Trác Lỗi vẫn quyết định tự mình đến Hoàng cung một chuyến.

Lần này hắn còn trực tiếp bay thẳng đến nơi mình muốn, tẩm cung của Thác Bạc Liệt, tuy không phải quá rõ ràng, nhưng hắn đi theo trực giác của mình, cũng biết được phương hướng đại khái.

Nhưng vì vẫn không chắc chắn nơi cụ thể, nên Trác Lỗi vẫn phải đi đường vòng.

Như Ý vào hoàng cung, bây giờ công phu đã hồi phục không tệ, còn chuyện có khôi phục lại phần trí nhớ kia hay không, có khả năng lớn hay không, cô không biết, nhưng cô biết bây giờ mình đã xem như không tệ rồi.

“Ai?” Trác Lỗi phi người xuất hiện, đúng lúc chạm mặt với Như Ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi