CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Thác Bạc Liệt cũng nhìn về phương xa đến ngây ngốc: “Đó là cái gì?” Trong mắt Thác Bạc Liệt thoáng qua kinh ngạc, đẹp như thế, một bộ đồ trắng, chờ đã, đồ trắng, Thác Bạc Liệt nhớ đến Như Ý, nhưng Như Ý bị thương, hơn nữa cô sẽ không cưỡi thứ đồ biết bay kia mới đúng.

Không thể không nói giờ phút này mặc dù Thác Bạc Liệt nhớ nhung, cũng sẽ không mù quáng, nhìn quái thú kia càng bay càng xa, hoặc có lẽ là thần thú, Thác Bạc Liệt mang một loại ngạc nhiên và chấn động.. Truyện Hài Hước

Mà giờ khắc này Trác Lỗi lại càng khiếp sợ, trong lòng hắn đang cao hứng, trong cao hứng xen lẫn lo lắng, còn có mâu thuẫn, đó là Như Ý sao? Nhưng hôm nay, bộ đồ kia giống với bộ cô mặc trên người, hơn nữa dáng vẻ thần thú kia lớn như vậy, hắn thấy nhiều rồi, khác nhau duy nhất là thần thú kia không có cánh.

Thác Bạc Liệt quay đầu nhìn về phía Trác Lỗi, mặc dù hắn không biểu hiện ngạc nhiên, nhưng trong lời nói kia lúc này cũng lộ ra vẻ khó tin: “Thế gian lại có chuyện kì lạ như thế!”

Có điều sau khi lại nhìn thấy vẻ mặt của Trác Lỗi, Thác Bạc Liệt có chút nghi ngờ, bởi vì vẻ mặt Trác Lỗi quá mức phức tạp: “Ngươi quen hay là ngươi biết?” Thác Bạc Liệt nói chuyện với Trác Lỗi mang theo chút lòng thù địch.

Trác Lỗi không biết Thác Bạc Liệt này vì sao lòng thù địch nói đến là đến, hắn cũng thu hồi ánh mắt của mình, cung kính nhìn Thác Bạc Liệt: “Hoàng thượng, nếu như không có chuyện gì, thảo dân xin được cáo lui trước!” Vừa nói, Trác Lỗi liền muốn lui ra ngoài.

Mặt Thác Bạc Liệt lập tức đỏ lên, nhưng đương nhiên không thể nào do xấu hổ được, mà là bị loại coi thường này của Trác Lỗi mà tức giận.

“Trẫm không nói đi, ngươi dám đi!” Quát to một tiếng, mang theo phong ba bão táp, muốn nuốt chửng Trác Lỗi.

Muốn về dĩ nhiên là thật, có điều Trác Lỗi đương nhiên không phải là bởi vì chuyện của Như Ý liền vội vã trở về, nếu như người nọ là Như Ý, hắn không cần nóng vội, nếu như người nọ không phải Như Ý, vậy thì giờ phút này mình vẫn chưa nghĩ ra nơi chữa bệnh cho Như Ý, đương nhiên sớm trở về thì thế nào, bây giờ mình còn có một số việc phải lý luận với Thác Bạc Liệt.

Trác Lỗi vừa lui về phía sau, qùy xuống đất: “Vậy thì mời Hoàng thượng bàn chuyện đi!” Trác Lỗi hành lễ lớn như vậy, Thác Bạc Liệt cũng biết nhất định Trác Lỗi có chuyện, bây giờ câu nói của chuẩn xác như tay xạ thủ bắn tên bắn vào chỗ hiểm.

Thác Bạc Liệt ngồi về long vị của mình, hành động này đơn giản là muốn chứng minh địa vị của hắn mà thôi.

“Trẫm triệu kiến ngươi, đương nhiên là có nhiệm vụ sắp xếp cho ngươi, Trác gia các ngươi lần trước cũng coi như là lập được công lao, trẫm sẽ nhớ!” Thác Bạc Liệt luôn miệng nói Trác gia, dường như đã tin lòng trung thành của Trác gia vậy.

Trác Lỗi nhìn Thác Bạc Liệt, cúi đầu: “Thần là một thảo dân, chỉ sợ sẽ làm cho Hoàng thượng thất vọng!”

“Trẫm không cảm thấy người nào thích hợp hơn so với ngươi.” Thác Bạc Liệt lại không nghĩ tới Trác Lỗi này có lá gan lớn như vậy, lại dám ngay trước mình mặt không vâng lời mình: “Hơn nữa, ngươi chẳng lẽ không muốn biết Như Ý rốt cuộc là ai hãm hại, hoặc là cháu của ngươi, hoàng nhi của trẫm bây giờ ở chỗ nào?”

Thật ra thì Trác Lỗi vẫn chưa nghĩ thông suốt, Thác Bạc Liệt này vì sao thế nào cũng phải là mình: “Cái này …”

“Sau khi tìm được, có thưởng!” Thác Bạc Liệt thấy Trác Lỗi có lộ chút vẻ xúc động, lại cho cái lợi hắn muốn, với hắn mà nói bây giờ hắn có tiền, tiếp theo nên cho chút danh lợi gì, hơn nữa hắn sở dĩ cảm thấy Trác Lỗi là lựa chọn tốt nhất, Trác Lỗi là người có thế lực sau lưng bao lớn, hắn có thể hiểu được, hơn nữa cũng có thể không làm thương hại đến phi, mặc dù hắn không muốn biết việc Trác Lỗi này đối với Như Ý quá tốt, nhưng đây cũng là sự thật.

“Thảo dân tuân chỉ!” Thấy từ chối không thành, Trác Lỗi chỉ đành phải tiếp nhận, hắn lăn lộn trên thương trường đã học được cách quan sát lời nói của người khác, cũng coi như là hiểu biết: “Có điều!” Lúc Trác Lỗi nói có điều nhìn về Hoàng thượng, ánh mắt rất kiên định và dũng cảm, không có nửa điểm lùi bước.

Ánh mắt Thác Bạc Liệt biến đổi nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, còn chưa tới đáy mắt biến mất không thấy: “Nói!” Một chữ vang vọng phun ra từ cổ họng hắn.

“Có điều, thảo dân có một yêu cầu quá đáng, chắc hẳn Hoàng thượng còn nhớ ước hẹn ngày đó của Như Ý với Hoàng thượng chứ!”

“Đương nhiên nhớ!” Thác Bạc Liệt cũng không có ý quỵt nợ, có điều nhưng nhìn Trác Lỗi một chút cũng không che giấu việc không để ý đối với chuyện này.

“Ngày đó Như Ý nói muốn Hoàng thượng sau này đáp ứng một chuyện!” Rốt cuộc Trác Lỗi cũng lấy dũng khí nói ra. Hắn đang đợi, chờ Thác Bạc Liệt cho hắn câu trả lời, nhìn xem Thác Bạc Liệt có giữ chữ tín hay không.

Nhưng, Thác Bạc Liệt không có một chút kỳ lạ, cũng không có bất kỳ lo lắng nào, thậm chí không có chút che giấu cười nhạt, mặc dù ngay cả độ cong khóe nâng lên cũng nhỏ như vậy, nhưng vẫn có thể phân biệt được sự đắc ý thời khắc này của hắn: “Trẫm đương nhiên nhớ, có điều trẫm nhớ là, đây là ước định của Như Ý và trẫm, bây giờ Như Ý không ở bên cạnh, ngươi bảo trẫm thực hiện cam kết với ai, cho nên trẫm mới để ngươi hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ này chính là tra ra chân tướng năm đó, còn có chính là tìm ra Như Ý!”

Giờ khắc này, Trác Lỗi rốt cuộc biết tại sao Thác Bạc Liệt có thể tỏ ra trấn định như vậy, không có chút hốt hoảng, cũng không có chút nóng ruột, cũng không ai biết sẽ có biến cố như vậy, cũng không biết Như Ý bây giờ ở đâu, cho nên Thác Bạc Liệt mới phải dùng cách này.

Nghĩ tới đây, Trác Lỗi tỏ ra có chút nhức đầu, nhưng cũng biết mình đã tiếp chỉ, nếu như đổi ý, chỉ sợ sẽ cướp đi mạng sống của Trác phủ.

“Thảo dân tuân chỉ!” Một tiếng tuân chỉ, nhưng giống như là bán đứng linh hồn mình vậy, trong lòng Trác Lỗi chịu đòn đả kích nghiêm trọng, tỏ ra đau đớn dị thường và nặng nề.

Thác Bạc Liệt phất tay, tỏ ý Trác Lỗi lui ra.

Trác Lỗi đã không còn gì khác để nói, tự nhiên xoay người rời đi, lúc chuẩn bị đi ra cửa lại bị Thác Bạc Liệt gọi lại.

“Trẫm tốt nhất nhắc nhở ngươi, Như Ý là phi của trẫm, thê tử của trẫm!” Thác Bạc Liệt nói lời này mang theo sự ngang ngược và mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng.

Mặc dù không quá rõ vì sao Thác Bạc Liệt nhấn mạnh như vậy, nhưng có một điểm, đó chính là Thác Bạc Liệt quan tâm Như Ý, sợ mất đi cô, Ý Nhi, ca nên chúc phúc muội sao? Trác Lỗi hỏi mình như vậy: “Cô ấy mất trí!” Nhưng Trác Lỗi quay đầu nói bốn chữ với Thác Bạc Liệt, cứ như vậy rời đi.

“Cô ấy mất trí, cô ấy mất trí…” Mấy chữ nặng nề đánh vào lòng Thác Bạc Liệt, khó trách cô không biết mình, bài xích mình, nhưng lại nghênh hợp mình, khi đó nhất định rất mâu thuẫn, nhớ tới lần đó ở chỗ Thái hậu, ánh mắt cô nhìn mình kia, mang theo trông đợi, cuối cùng là cho cô tuyệt vọng sao?

Nhưng cô không biết hắn lúc ấy mâu thuẫn biết bao, hắn đối với Hoàng hậu yêu sâu đậm bao nhiêu, nên mới dung túng cho Bình Tài Nhân trông giống Hoàng hậu như vậy, ôi! Thác Bạc Liệt chỉ ca thán ở trong lòng.

Thần thú mang theo Như Ý bay lên, loại tâm trạng này không biết nên dùng cái gì để hình dung, mặc dù từng ngồi máy bay, nhưng cũng kém hơn kiểu thuần thiên nhiên này, hơn nữa bay vào ban đêm, không nghĩ tới hai cánh nó vậy mà sẽ sáng lên.

“Thần thú, lấy tên gì cho ngươi đây? Ngươi uy vũ như vậy!” Như Ý suy nghĩ trong lòng, nhưng không biết cụ thể tên thế nào có thể nổi lên cá tính của nó.

“Bạch Dực như thế nào?” Như Ý suy cho cùng không phải văn nhân nhã sĩ, cho dù trí nhớ cổ đại đều có, nhưng bởi vì trộn chung với trí nhớ hiện đại, cho dù không hỗn loạn, nhưng cũng không có cách để cô ôn nhã như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cô của cổ đại chủ yếu học công phu.

Bạch Dực không phản đối gì, tính tình nó giống Như Ý của hiện đại, đều là quá yên tĩnh, có lẽ là bởi vì trí nhớ hiện đại của Như Ý khôi phục, cũng kích thích Bạch Dực lớn lên, Như Ý luôn cảm giác trên người Bạch Dực này còn cất giấu bí mật gì đó.

Rõ ràng là mùa đông giá rét, gió này theo lý thuyết cũng nên đông cứng, nhưng Như Ý lại cảm giác gió êm dịu bổ về, còn mang theo chút ôn nhu, giống như là một thiếu niên đang từ từ vuốt ve gò má mình.

“Bạch Dực, ngươi lạnh không?” Như Ý dĩ nhiên kỳ quái, đối với bất kỳ một sát thủ nào, mặc dù loại trực giác này không thể coi như điều kiện chắc chắn cho việc giết người của mình, nhưng thường thường sẽ mang đến hiệu quả không tưởng được cho sát thủ đặc công, hoặc là tăng thêm phán đoán để chuẩn bị.

Cho nên, trong lòng Như Ý cảm thấy Bạch Dực này khác với mọi người, gió này cũng vậy.

Tiếp đó coi như là Như Ý từ từ tiến vào nội tâm Bạch Dực, cô dường như có thể nghe được Bạch Dực ôn nhu tự nói với mình, không lạnh, gió này cũng là nó làm.

Như Ý biết nó đặc biệt, cũng không có hỏi tới vì sao nó không lạnh, vì sao gió này có thể trở nên ấm áp, hỏi tới cùng, thật ra là không thực tế.

“Ngươi biết ta đi đâu không?” Như Ý không nhịn được hỏi.

“Chủ tử là muốn tới chỗ Bạch Dực và chủ tử gặp mặt!” Bạch Dực quả nhiên là thông minh không thôi, cái gì cũng trốn không thoát khỏi phán đoán của nó.

Như Ý cũng không nói chuyện, suy nghĩ chỉ là từ từ trở lại quá khứ, giấc mộng kia, quang cảnh lúc mình mấy tuổi.

“Chủ tử, chuyện này còn có thể lừa gạt tới khi nào?” Một thanh âm kỳ quái xuất hiện trước mặt một người đàn bà, chỉ là mặt mũi thật của hai người dường như cũng không như con người, lộ ra quá mức quỷ dị.

Nhưng chính là thân phận hai người quỷ dị như vậy, lại hợp tác như vậy hơn mười năm, cái này dường như có chút không tưởng tượng nổi.

“Ta cũng biết, nhưng chỉ có thể đi một bước tính một bước, ban đầu hạ thủ lưu tình quá nhiều rồi!” Người đàn bà thở dài một tiếng, nhưng lại không biết thế nào cho phải.

“Vì sao ngươi vẫn không muốn lộ mặt nạ, để ta nhìn một chút!” Người đàn bà không biết làm sao, cái yêu cầu này rốt cuộc bà ta nhắc bao lâu rồi, nhưng đối phương vẫn cố chấp không cho mình nhìn, mà cái giọng nói kia bà ta nghe thấy cực kỳ quái dị, làm thế nào cũng cũng không biết thân phận của hắn.

Người đàn ông kia còn không thấy phiền nói: “Trước kia chủ tử phân phó thuộc hạ, không phải vạn bất đắc dĩ, vạn vạn không thể lấy mặt nạ xuống, hơn nữa bây giờ, chúng ta như vậy không phải cũng rất tốt sao, thuộc hạ cũng không có bất kỳ hành động lừa dối nào với chủ tử!”

Đối với cự tuyệt lần nữa của người đàn ông, người đàn bà có chút tức giận, có thể là bởi vì ẩn dưới khăn che mặt kia, bà ta cho là người đàn ông không chú ý tới.

“Vậy thuộc hạ cáo lui!” Nói xong bóng người như ảo ảnh dời đi nhanh chóng, lại không còn bóng người nữa.

“Đuổi theo đi!” Người đàn bà nói lời này, mang theo sự hung ác.

Ngay sau đó một bóng đen vút qua, nhưng có điều đang bay không bao xa, bóng đen kia rơi vào trước mặt người đàn bà, người đàn bà vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ký hiệu trên cổ áo người nọ, bản mặt cứng nhắc: “Lui ra đi!”

“Chủ tử, đó không còn là một thân phận vô ảnh nữa, thời điểm nên biết sẽ biết!” Một nơi trống không, nhưng truyền tới tiếng nói của người đàn ông vừa rồi, rõ ràng không có ai, người đàn bà lại cảm giác ở bên tai mình, cái này được coi là thiên lý truyền âm thất truyền bao lâu sao.

Người đàn bà lắc đầu, cũng biết người này không giống bình thường, có thể kêu mình một tiếng chủ tử thì thôi, chỉ là đúng như hắn hỏi, cái nên biết không nên biết, biết càng ngày càng nhiều, không biết cũng biến thành càng ngày càng ít, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Thái hậu, người trở lại rồi, Hoàng thượng chờ người đã lâu!” Ngay lúc Thái hậu đi đi lại lại, giải sầu một chút, cảm giác tất cả đều già nua đi, nghe thấy cung nữ Từ Nhụy nói với mình, Thái hậu cũng tỏ ra không nóng không lạnh, không nhanh không chậm vào trong phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi