CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý lại cười tươi như hoa xuất hiện ở trước mặt Bình tài nhân, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn nàng ta, kèm theo vẻ cương quyết còn có căm hận trong lòng.

“Sao vậy, thấy bản cung còn không biết hành lễ à?” Như Ý nhìn thấy vẻ giật mình của Bình tài nhân, miệng mở ra. Cô chính là muốn đánh cho Bình tài nhân trở tay không kịp.

“Nô tì bái kiến Hoàng hậu!” Bình tài nhân vừa nghe Như Ý nói vậy thì quỳ gối. Bình tài nhân luôn tự tin, nàng ta sống tự tin, nàng ta cảm thấy vẻ đẹp của mình không tệ, hơn nữa cảm thấy gương mặt này làm cho rất nhiều người nhìn thấy cũng phải khen ngợi, bằng không Hoàng thượng làm sao có thể coi trọng, tuy là bởi vì vẻ mặt của mình có phần giống với Hoàng hậu. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Hoàng hậu, nàng ta mới phát hiện ra mình sai rồi, hơn nữa còn sai rất nhiều. Hoàng hậu đẹp từ trong đẹp ra ngoài, làm cho bản thân nàng ta cũng hoảng sợ, làn da trắng lại ửng hồng như trái táo, hàng lông mày như trăng khuyết, còn có đôi mắt kia, tại sao lại cho nàng ta có cảm giác quen thuộc như vậy.

Như Ý cười, nhìn về phía Bình tài nhân nói: “Thế nào? Ngươi nhìn gương mặt này của bản cung thì cảm thấy quen mắt à? Cũng phải thôi. Ta nghĩ ngươi cũng biết vì gương mặt của bản cung cho nên mới có sự tồn tại của ngươi, tất nhiên phải cảm thấy quen mắt rồi!”

Bình tài nhân biến sắc: “Nô tì không dám so với Hoàng hậu. Hoàng hậu đẹp không sao tả xiết, nô tì nhiều nhất cũng chỉ được xem có chút thanh tú thôi ạ!”

Như Ý vừa nghe câu này thì cười càng thêm vui vẻ, tuy nhiên cũng không có nghĩa là cô quá vui mừng. Đây chỉ là khúc nhạc dạo trước khi cuồng phong bão tố nổi lên. Cô thích nhất là chơi chiến thuật tâm lý này với người khác. Hàng lông mày của Như Ý lạnh lùng cong lên: “Bản cung nhớ ngày tết đó ngươi ăn mặc trang phục là màu đỏ nhỉ?” Như Ý lại cứ nhướng mày nhìn Bình tài nhân như vậy. Cô chính là muốn khiến cho Bình tài nhân cuối cùng phải khủng hoảng.

Quả nhiên, Bình tài nhân không chịu được nữa, chợt co quắp, quỳ gối dưới chân Như Ý: “Mong Hoàng hậu tha tội, nô tì không có ý đó, nô tì…”

“Đúng không? Không có ý thì chính là cố ý!” Như Ý vung tay áo, sau đó Bình tài nhân co quắp trên mặt đất.

Như Ý cười lạnh: “Người đâu, kéo Bình tài nhân xuống, có ý muốn chiếm lấy vị trí của Hoàng hậu, tội danh này không lớn cũng không nhỏ đâu!”

“Hoàng hậu, Hoàng hậu tha mạng. Nô tì chỉ muốn làm cho Hoàng thượng vui vẻ, cho nên mới… Hoàng hậu…” Bình tài nhân cảm thấy tất cả những điều này tới quá đột ngột. Sao Hoàng hậu vừa trở lại đã độc ác với mình như vậy, hơn nữa còn biết rõ chuyện ngày đó.

Như Ý ghé sát tới bên tai Bình tài nhân, nói nhỏ chỉ để hai người bọn họ nghe được: “Ngươi còn nhớ rõ ngày đó ở chỗ Thái hậu, ngươi khiến Như Ý phải chịu hai mươi gậy không? Nếu như nhớ, vậy hẳn cũng có thể nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Nếu nhớ không được, vậy bây giờ bản cung sẽ nhắc nhở ngươi!”

Bình tài nhân cứ ngây người nhìn Như Ý. Nàng ta cuối cùng đã biết vì sao đôi mắt kia của Hoàng hậu thoạt nhìn quen thuộc như vậy, hóa ra Như Ý chính là Hoàng hậu. Nghĩ đến hai mươi gậy kia đã làm cho Hoàng hậu ôm hận trong lòng, trăm tính vạn tính tự nhiên không tính đến kết quả này. Nàng ta muốn gọi hoàng thượng, nhưng cuối cùng vẫn buông tha giãy dụa. Hoàng thượng thích mình là bởi vì túi da này của mình. Bây giờ túi da không dùng nữa, ngài ấy còn có thể quan tâm tới mình nữa sao?

Như Ý đứng lên, nhìn người đã chấp nhận số mệnh nhắm mắt lại, từ từ bị đưa đi. Cô mỉm cười. Không phải cô tàn nhẫn, cô sẽ không đi trêu chọc bất cứ người nào, nhưng người khác kính cô một thước, cô sẽ trả người ta một trượng.

Một lần hành động của Như Ý lại như một hòn đá tạo ra nghìn gợn sóng, trong lòng tất cả mọi người sợ hãi, lo người tiếp theo mà Hoàng hậu muốn đối phó chính là mình.

Các nàng đều cho rằng người Như Ý đối phó đều là người được sủng ái. Bởi vì lúc Hoàng hậu không ở đó, Bình tài nhân là người được sủng ái nhất, cho nên nàng ta trở thành người đầu tiên bị Hoàng hậu trừng trị.

Khi Tử Yên báo cáo với Như Ý về những điều này, Như Ý không để ý, ngược lại làm cho Tử Yên hơi sốt ruột. Nàng đương nhiên biết vì sao Như Ý muốn đối phó với Bình tài nhân. Mùa đông, gậy lạnh như băng đánh vào người, làm sao có thể không đau, hơn nữa không chỉ là đau trên người mà còn là trái tim kia.

“Nương nương, những người này ngầm nói nương nương như vậy, sao nương nương lại thờ ơ?” Tử Yên tức giận đến mức muốn giậm chân, lại thấy Như Ý vẫn ngồi chỗ này uống trà với vẻ mặt vui mừng.

“Trò hay mới bắt đầu thôi. Tiếp theo ngươi cứ từ từ mà xem đi!” Như Ý le lưỡi đùa với Tử Yên tự nhiên giống như đứa bé vậy.

Tử Yên nhìn dáng vẻ này của Như Ý, muốn cười nhưng lại không dám, chỉ đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Mà giờ phút này, Thác Bạt Liệt ngồi vào trong Ngự thư phòng nghe thủ hạ báo cáo về Như Ý, trên mặt thoáng cười có vẻ cưng chiều.

“Cũng chỉ có nàng ấy mới làm việc nhanh gọn, quyết đoán như vậy, vừa trở lại thật đúng là không chịu được thiệt. Bình tài nhân nên đáng nhận lấy quả đắng này!”

“Ngươi nói Hoàng hậu nhốt Bình tài nhân vào trong thiên lao à?” Thái hậu nhíu mày, tất nhiên không biết Như Ý lại ác như vậy, vừa về đã không sợ gây thù hằn, hay là muốn chống lại mình.

“Thái hậu!” Từ Nhị đi tới bên cạnh thái hậu, khẽ gọi một tiếng.

Thái hậu rời khỏi suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?” Thái hậu biết, dưới tình hình chung, Từ Nhị chắc chắn sẽ không làm phiền mình trong lúc mình đang suy nghĩ, trừ khi là có chuyện quan trọng.

“Hoàng hậu cầu kiến!” Từ Nhị cung kính đáp.

Thái hậu nhíu mày, sau đó thoáng lộ ra một cười kỳ lạ: “Để cho nàng ta vào đi!”

Thái hậu nhìn cung nữ ra ngoài, thì thào nói: “Thật không ngờ được ngươi còn tới rất nhanh!” Khi Thái hậu lại ngẩng đầu lên, đã thấy Như Ý dịu dàng bước vào.

“Thần thiếp tham kiến mẫu hậu!” Vẻ mặt Như Ý tốt lạ thường, hành lễ với Thái hậu nhìn dường như rất thành ý.

Thái hậu có vẻ vẫn muốn xem thử nếu mình trừng trị Như Ý, cô sẽ có phản ứng thế nào. Cho nên bà cố ý không gọi Như Ý đứng dậy.

Tuy nhiên, Như Ý dù sao cũng không phải là Như Ý lúc đầu nữa. Giờ phút này cô có sự quyết đoán của người hiện đại, có sự quen thuộc của cổ đại, trò ác độc gì cũng hiểu. Như Ý bỗng chốc đứng lên.

Thái hậu giả vờ tức giận nhưng trong lòng lại vui mừng: “Ai gia có cho phép ngươi đứng dậy sao?”

Như Ý giả vờ sửng sốt: “Không phải Thái hậu vừa gật đầu sao? Hơn nữa Hoàng thượng nói Như Ý vì đỡ cho Hoàng thượng một chưởng này mà sức khỏe rất kém, vốn nên nghỉ ngơi nhiều, Như Ý suy nghĩ làm vậy không dễ ăn nói với Thái hậu, cho nên… Ôi, xem ra Như Ý không nên tới đây!” Như Ý rất giỏi diễn trò, cô nói giống như thật vậy, cũng không sợ Thái hậu, chỉ là giả vờ rất thương tâm.

Thái hậu nhíu mày. Không ngờ Như Ý lại dám lấy Hoàng thượng tới ép mình, lẽ nào cô thật sự cho rằng mình không biết tìm Hoàng thượng để đối chất à? Không ngờ lại không chút kiêng kỵ như vậy.

Như Ý nói câu nói này là nửa thật nửa giả, thật ra cô không lo lắng về Thác Bạt Liệt. Phải biết thế lực của cô, thông minh của cô là thứ Hoàng thượng muốn cũng không được, hơn nữa Như Ý tối thiểu biết Thác Bạt Liệt yêu mình.

“Ngươi thật sự cho rằng ai gia không dám hỏi Hoàng thượng sao?” Thái hậu thật sự cảm thấy có chút uất ức, trong lời nói đều là oán hận.

“Vậy hoan nghênh Mẫu hậu đi tới nói với Hoàng thượng. Nhưng mẫu hậu, Như Ý có một chuyện không rõ. Trước đây lão nhân gia ngài làm sao lại dám cắm sừng Thái Thượng Hoàng vậy?” Như Ý là nói khẽ câu này ở bên tai của Thái hậu, cô nhìn thấy cơ thể Thái hậu run rẩy liền cười như hoa, cái này xem như là mùi vị chiến thắng, mặc dù kém hơn so với hiện tại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô cảm thấy vui sướng.

Nhìn thấy nụ cười kia của Như Ý xuất hiện đột ngột như vậy, Thái hậu tự nhiên cảm thấy Như Ý là một ác ma hóa thân, bằng không bà ta làm sao có thể bối rối như vậy.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Thái hậu không chịu nổi nữa. Như Ý quả thực không thể nói lý, lại chỗ nào cũng nhúng tay vào, Thái hậu cảm thấy mệt mỏi quá mức rồi.

“Ta muốn thế nào à?” Như Ý rất bình tĩnh nói: “Rất đơn giản, ta muốn biết được sự thật năm đó!” Như Ý nhìn chằm chằm vào Thái hậu không chớp mắt, trong ánh mắt hiện ra vẻ chắc chắn, không cho phép người khác được nghi ngờ.

Giờ phút này đến lượt Thái hậu cười lạnh, nhìn Như Ý với vẻ châm chọc: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ai gia sẽ nói cho ngươi biết? Ngươi tưởng ngươi có bản lĩnh gì chứ?”

Như Ý hoàn toàn không để ý tới những lời này của Thái hậu, bởi vì bây giờ cô có rất nhiều phương pháp, chỉ cần cô nói mây câu cũng có thể làm cho thần kinh người ta phải căng thẳng.

“Trước đây, ba người Thái Thượng Hoàng và Trác lão tướng quân và cả Vệ quốc công từng có lời thề máu ở một nơi thần bí, Thái hậu chắc hẳn vẫn biết chứ?” Như Ý nói như tùy ý. Cho dù cô nắm giữ được một điểm như thế, cô cũng có thể lừa Thái hậu tiến vào bẫy, hơn nữa cô biết người khác cũng không biết.

Cuối cùng Thái hậu nói ra một số tin tức ít ỏi mà bà ta biết được cho Như Ý nghe, nhưng Như Ý vẫn cảm thấy Thái hậu không chỉ biết có vậy. Như Ý không quá để ý, cũng biết mình có hỏi thì chắc chắn cũng hỏi không ra, xem ra chỉ có thể dùng cách khác.

Như Ý mỉm cười, rời khỏi chỗ của Thái hậu. Về phần cuối cùng trong mắt Thái hậu này lóe lên vẻ độc ác, cho dù Như Ý cảm giác được lại hoàn toàn không để ý. Dù sao cô và Thái hậu đã sớm là quan hệ nước sôi lửa bỏng, thù hận không có cách nào hóa giải được.

“Chủ tử, ngài đoán không sai, có người cố ý dẫn dắt chúng ta đi về một hướng khác!”

Hàn đứng ở bên cạnh Trác Lỗi, nghiêm túc báo cáo.

Trác Lỗi gật đầu: “Điều tra ra được gì không?” Tuy báo cáo của Hàn sớm hơn so với mong muốn của hắn nhưng vẫn còn nằm trong dự đoán.

Hàn lắc đầu: “Đối phương rất bí mật, hơn nữa công phu rất cao, tạm thời còn chưa điều tra ra manh mối nào!”

“Được rồi! Vậy ngươi đi xuống trước đi!” Lại còn là cao thủ ra trận khiến Trác Lỗi càng thêm tò mò.

Nhìn trời đã tối hơn, Trác Lỗi lấy đồ từ trong một ngăn ngầm ra, nhẹ nhàng sờ chữ phía trên, ánh mắt có chút bi thương. Hắn vẫn nhớ mang máng tình cảnh ngày ấy phụ thân giao đồ cho mình.

“Trác Lỗi, con cất giữ tốt thứ này, ngày khác thứ này có tác dụng tránh nạn.” Trác lão tướng quân nói đến đây còn thở dài một tiếng, vẻ mặt dường như rất sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Trác Lỗi còn kèm theo sự áy náy sâu sắc. “Thứ này liên quan đến tất cả giang sơn xã tắc, hơn nữa không thể có ý nghĩ tham lam, mới có thể giữ được nó!”

Trác lão tướng quân nói như thế nhưng Trác Lỗi lại không hiểu. Xét về tư chất, hắn vẫn có thể miễn cưỡng tạm được, nhưng xét về chuyện khác, hắn biết có chút khó khăn.

Tiếp theo, Trác Lỗi lấy ra một thứ khác. Hắn luôn cảm thấy thứ này có vẻ hơi kỳ lạ, không hiểu sao mình lại bị dẫn tới một nơi, sau đó tự nhiên nhận được vật này, dường như điều này là cố ý lại dường như là số mệnh đã định sẵn. Nếu là cố ý, vì sao bây giờ không có bất kỳ manh mối nào? Nếu là số mệnh đã định sẵn, Trác Lỗi nhớ tới một thân công phu của mình vẫn thấy thật sự không đơn giản.

“Nếu đã tới, vì sao không vào ngồi một lát đi?” Thật ra ngay từ lúc đầu, Trác Lỗi đã cảm giác được có người đến, nhưng người này ẩn thân rất kỹ, chưa từng có ý định đi ra, dường như hoàn toàn không có hứng thú với đồ trên tay của Trác Lỗi, nhưng không biết người kia rốt cuộc đang nhìn gì.

“Vèo!” Quả nhiên, một bóng đen xuất hiện ở trước mặt Trác Lỗi, tùy ý lật một cái chén lên và rót nước uống, động tác thành thạo, vẻ mặt bình tĩnh ung dung. Tuy không nhìn thấy rõ hình dáng của đối phương, nhưng Trác Lỗi từ đôi mắt kia cũng có thể nhìn ra được người này không đơn giản, tối thiểu công phu không đơn giản, có thể dễ dàng tiến vào trong này, hơn nữa không bị phát hiện. Thật ra Trác Lỗi cũng không xác định được người này rốt cuộc đến từ lúc nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi