CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Lớn mật! Nhìn thấy Hoàng hậu tự nhiên không hành lễ!” Tử Yên được Như Ý dẫn tới, nói đúng hơn là Hoàng thượng sắp xếp cho Như Ý dẫn theo Tử Yên trở về, nói là để tiện có người chăm sóc. Lúc đó, trong lòng Như Ý đã thầm khinh bỉ, công phu và tài trí của cô như vậy, bây giờ còn có ai có thể gây tổn thương cho cô chứ?

Những người này vừa nghe vậy, ai nấy đều quỳ xuống đất: “Tham kiến Hoàng hậu!”

Mọi người vừa bái kiến, Trác Lỗi cũng không ngoại lệ. Tuy Như Ý ghét chuyện hành lễ như vậy, nhưng bởi vì mấy chuyện này rất có thể trở thành nhược điểm cho người khác nắm lấy, Như Ý chỉ đành đi tới nâng Trác Lỗi dậy: “Các ngươi đều đứng lên đi!” Như Ý nhìn về phía mấy huynh đệ khác, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy tướng quân Trác phủ trong truyền thuyết, tuy không phải uy vũ như tưởng tượng nhưng vẫn không tính là suy nhược.

Lúc này, mấy người không biết làm sao hình dung được cảm xúc trong lòng mình. Mặc dù bọn họ biết Như Ý không đơn giản, cũng thường nghe đại ca nói Như Ý lợi hại thế nào, bây giờ nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, hào phóng này, tự nhiên không biết cô vừa trở về đã trở thành Hoàng hậu, thường ngủ trong tẩm cung của hoàng thượng, hơn nữa người được Hoàng thượng đối xử tốt lạ thường không ngờ lại là cô.

Tuy Như Ý không biết ánh mắt mấy người nhìn mình như vậy là có ý gì, nhưng lại biết bọn họ rất tò mò về hoàng hậu là mình.

“Các ngươi lui xuống trước đi, ta trò chuyện với đại ca của ta một lát!” Như Ý nói với đám tùy tùng bên cạnh, trong mắt mang theo uy nghiêm theo không cho phép người khác được nghi ngờ. Cô tất nhiên biết Thác Bạt Liệt phái người giỏi công phu tới, hơn nữa hoàng đế còn cho rằng công phu của người này mạnh hơn mình, cho rằng mình không thể nói chuyện với đại ca rồi sao? Cô còn muốn để cho đối phương nghe được đấy. Như Ý nghĩ tới đây liền cười thầm, nhưng khi nhìn về phía tùy tùng này, ánh mắt ngược lại rất nghiêm khắc.

Người kia tuy hơi do dự nhưng hình như không có ý định rời đi.

“Lời Hoàng thượng nói, ngươi không nghe theo, khi về cứ trách tội lên đầu bản cung là được, bản cung sẽ không để cho ngươi phải chịu oan ức. Nhưng nếu bây giờ bản cung nói ngươi không nghe, ngươi có tin bản cung lại cho ngươi đi gặp Diêm La Vương ngay bây giờ không? Hơn nữa như vậy ngươi càng không làm được nhiệm vụ!” Không thể không nói, Như Ý nói câu nói này có khí thế đủ ép người.

Người kia hình như vẫn thầm cân nhắc trong lòng một lúc, cuối cùng xoay người rời đi.

Sau khi thấy người kia rời đi, Như Ý nói với mấy người bên cạnh được xem là ca ca trên danh nghĩa của minh: “Các ngươi không cần nhìn ta với ánh mắt như vậy. Ta gọi Trác Lỗi một tiếng đại ca, như vậy các ngươi là huynh đệ của đại ca, tất nhiên cũng chính là huynh đệ của ta, không cần câu nệ. Bây giờ ta muốn nói riêng với đại ca mấy câu!” Như Ý mỉm cười, uyển chuyển bảo mấy người rời đi. Tuy cô đã khôi phục lại ký ức, nhưng ký ức của cô về mấy người huynh đệ này lúc nhỏ, vẫn khiến Như Ý không mấy có thiện cảm, cô đuổi khéo người đi như vậy cũng không tính là quá đáng.

Mấy người kia dĩ nhiên hiểu rõ ý của Như Ý, rất thức thời rời đi.

“Đại ca!” Sau khi thấy mấy người rời đi, Như Ý thân thiết gọi một tiếng đại ca.

Trác Lỗi mỉm cười, ngồi xuống với Như Ý.

“Đại ca, Vệ quốc công điên rồi, đại ca biết không?” Như Ý rất nóng lòng muốn nói tin tức này cho Trác Lỗi biết, cũng không biết có phải là muốn chia xẻ niềm vui sướng của cô không.

Trác Lỗi gật đầu. Hắn hiểu rõ tính cách của Như Ý, thấy dáng vẻ cô như vậy cũng biết cô không vui vẻ như bề ngoài, hình như lo lắng ai đó biết. Nghĩ đến điểm này, Trác Lỗi lập tức nhớ tới lời Như Ý vừa nói với người tùy tùng kia. Hiển nhiên là Thác Bạt Liệt lo lắng về Như Ý, vừa nghĩ tới Thác Bạt Liệt nghi ngờ Như Ý. Trác Lỗi dường như rất mất hứng. Hắn thật ra hiểu nhầm Thác Bạt Liệt. Hắn cho rằng Thác Bạt Liệt phái người tới theo dõi Như Ý là vì chuyện khác. Thật ra mục đích của Thác Bạt Liệt lúc này ngược lại rất đơn thuần, chỉ là muốn xem quan hệ giữa Như Ý và Trác Lỗi rốt cuộc tới mức kia.

“Hoàng thượng nói muốn giam Vệ quốc công ở chỗ giam Trác lão tướng quân – phụ thân của đại ca!” Như Ý nói đến đây bao hàm hai tầng ý nghĩa. Cô không biết Trác Lỗi có thể hiểu hay không, nhưng ít nhất có thể hiểu được một tầng ý nghĩa. Bản thân Như Ý nghĩ như vậy.

Trác Lỗi sửng sốt khi Như Ý nói ra tin tức này, lập tức phân tích lời nói của Như Ý. Hai nhiều người đã nhiều năm ăn ý như vậy, hắn vẫn hiểu rất rõ, hắn chỉ không nghĩ ra vì sao trước đây phụ thân phải gả Như Ý cho Thác Bạt Liệt, càng không biết vì sao phải làm cho Như Ý thích Thác Bạt Liệt.

Như Ý nhìn thấy người nào đó đang ẩn nấp ở chỗ nào đó thì nhếch miệng, tiếp tục nói: “Đại ca, khi nào đại ca đi thăm Trác bá phụ thì cũng gửi lời hỏi thăm giúp muội. Bây giờ muội là Hoàng hậu, có nhiều chỗ cũng không tiện đi, để tránh gây ra phiền toái không cần thiết. Hơn nữa muội cũng không muốn làm cho Hoàng thượng khó xử!”

“Được, muội yên tâm đi!” Trác Lỗi ngoại trừ nói câu này, hình như không nghĩ sẽ nói gì khác, bởi vì hắn cũng mơ hồ cảm giác được có người tồn tại, hiểu rõ vì sao Như Ý phải nói chuyện bí mật như vậy.

“Đại ca, đại ca biết chuyện muội gặp không may năm đó không? Muội mơ hồ cảm giác còn có một người xuất hiện, bằng không con của muội sẽ không bị lạc mất như vậy được, nhưng hình như không phải là Vệ quốc công!” Như Ý nói xong câu nói này liền rất thành khẩn nhìn về phía Trác Lỗi.

Thật ra Trác Lỗi cũng có nghi ngờ, người nữ ngày đó rốt cuộc là ai? Còn ý của người phụ nữ kia thì dường như là đứa trẻ bị người khác cướp mất, sẽ có thể là ai chứ? Sẽ là người thần bí kia sao? Nhưng người thần bí kia là ai? hắn ta không giống vậy lắm. Nếu đúng, ngày đó hắn ta đã không đối xử với mình như vậy.

“Đại ca, đại ca…” Như Ý thấy Trác Lỗi chìm trong suy nghĩ của mình, có chút lo lắng hỏi. Nếu như trước đó nói ám hiệu, như vậy câu nói bây giờ là do cô dựa theo trí nhớ mơ hồ của mình nói ra, cũng không biết lúc này Trác Lỗi nghe thấy mình nói vậy sẽ nghĩ tới điều gì.

Trác Lỗi bỗng chốc tỉnh táo lại, nghĩ đến điều gì đó. Nhưng hắn cũng biết người trên xà nhà này, xem ra có thời gian phải tìm gặp Như Ý một chút. Nhưng nghĩ đến Như Ý và Thác Bạt Liệt ở cùng một chỗ, hắn thật sự không biết nên gặp lúc nào thì tương đối thích hợp hơn. Nếu là ban ngày? Đi tới Hoàng cung sao? Trác Lỗi có dự định rất tốt, tuy nhiên dựa theo cách nói của Như Ý, dường như hắn chắc hẳn phải đi một chuyến tới chỗ Vệ quốc công ở, ngoài biên cảnh!

“Như Ý, chuyện lần trước, không phải Hoàng thượng nói Trác phủ có công lao nên thưởng sao? Lần trước ta đi nói, Hoàng thượng nói là muội và Hoàng thượng đã ký kết hiệp nghị, cần muội thực hiện mới được!” Trác Lỗi nói câu này có vẻ bất đắc dĩ.

Như Ý cười tới cong cả lông mày: “Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, chúng ta cứ làm theo lời Hoàng thượng nói đi. Phải biết vua của một nước, lời nói ra chính là thánh chỉ đấy. Được rồi, đại ca, muội về cung trước, có chuyện gì, đại ca có thể đi thẳng vào trong cung tìm muội, có gì cần thông báo thì cứ sai người ta thông báo một tiếng là được!”

Như Ý cũng không dây dưa, nói xong liền rời khỏi Trác phủ. Nếu hai người đều hiểu, như vậy tất cả từ từ sẽ đến. Về phần những người ẩn nấp, lúc cần đánh trả sẽ đánh trả. Còn chưa làm thì chỉ vì chưa tới lúc thôi.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu đã nói những lời này!” Người kia vừa trở về, chuyện đầu tiên là báo cáo với Thác Bạt Liệt về tất cả những gì hôm nay nghe được.

Thác Bạt Liệt vung tay áo cho người này lui xuống, một mình ngồi ở trong Ngự thư phòng chậm rãi suy nghĩ, dường như đang phân tích sâu về ẩn ý bên trong, tuy nhiên có một điểm hoàng đế vẫn thoả mãn, đó là Như Ý quan tâm tới cảm nhận của mình, vẫn duy trì khoảng cách với ca ca, tối thiểu cô nói không muốn mình khó xử, hoàng đế vẫn rất thích nghe câu nói kia của cô.

Nghĩ đến Như Ý nói mình đã khôi phục ký ức, một điểm quan trọng nhất trong đó chính là người kia dường như không phải là Vệ quốc công, vậy rốt cuộc là ai đã đưa đứa trẻ đi.

Nghĩ đến đó là đứa con duy nhất của mình, bây giờ còn không biết thế nào, Thác Bạt Liệt rất lo lắng. Nhìn cảnh tượng bừng bừng sức sống bên ngoài, hoàng đế lại không thể vui mừng nổi.

Thác Bạt Liệt thừa nhận, mình không phải là một người có tình thú, từ trước đến nay đều là phụ nữ đón ý nói hùa với mình. Trừ khi trước đây hoàng đế từng ở cùng với Như Ý rất vui vẻ, đồng thời cũng rất cảm động, trải qua tình cảm sống chết, chính là ăn sâu tới tận xương tủy, điều này làm cho trong lòng Thác Bạt Liệt có chỗ dựa.

“Người đâu, các ngươi đi điều tra cho trẫm, bốn năm trước, trong thời gian trẫm hôn mê, trong cung đã xảy ra những chuyện gì?” Thác Bạt Liệt cảm thấy trong khoảng thời gian mình hôn mê nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa nhất định không thể coi thường được, bằng không sao phải làm nhân lúc mình hôn mê!

Thác Bạt Liệt chìm trong trầm tư của mình, ngay cả Như Ý bước vào cũng không biết.

Như Ý nhìn thấy Thác Bạt Liệt khi thì nhíu mày khi thì mỉm cười, một lát lại trở nên rối rắm, khiến cho Như Ý ở bên cạnh cũng có chút lo lắng.

Như Ý nhẹ nhàng đi tới, từ sau lưng giơ hai tay ra, nhẹ nhàng vuốt chân mày đang nhíu chặt của Thác Bạt Liệt.

“Sao vậy?” Như Ý có chút đau lòng, Trung Hoa trải qua năm nghìn năm lịch sử, cô ít nhiều cũng hiểu được cuộc sống của những người hoàng đế, tuy xuyên qua tới thời đại này, căn bản không có nối liền với lịch sử, nhưng Như Ý biết trong này có hoàng đế nào mà không phải vậy, cho nên cô tất nhiên có thể hiểu được làm Hoàng đế cần phải tính toán từng chuyện một, một bước sai có lẽ thật sự sẽ thua cả ván cờ.

Thác Bạt Liệt vừa nghe thấy giọng nói của Như Ý, lúc này chân mày đang nhíu mới bắt đầu giãn ra, có vẻ rất thỏa mãn, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

“Nếu mỏi mệt thì cố gắng nghỉ ngơi đi, không cần phải mệt nhọc như vậy. Có gì quan trọng cũng không quan trọng bằng sức khỏe. Nếu có vấn đề gì, đừng quên còn có ta, không phải ngài nói ta thông minh sao? Vậy dĩ nhiên phải biết có nhiều lúc có lẽ một mình ngài không giải quyết được, nhưng hai người không chừng lại rất đơn giản!” Như Ý chân thành nhìn về phía Thác Bạt Liệt, rất nghiêm túc nói.

Thác Bạt Liệt gật đầu, tán thành cách nói của Như Ý: “Bốn năm trước, trước khi trẫm hôn mê, nàng có biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sao? Còn có con…” Thác Bạt Liệt vốn muốn hỏi tiếp nhưng lại sợ nhắc tới con sẽ làm cho Như Ý đau lòng, cho nên ngừng lại.

Hai tay Như Ý đặt ở trên tay của Thác Bạt Liệt, nhẹ nhàng dựa người qua: “Con là của ngài và ta, chuyện lúc đầu ta cũng rất mơ hồ, trước đây thật ra ngài đã từng mất tích, sau đó có người dẫn ta đi. Lúc đó bởi vì quá lo lắng cho ngài nên ta mới kích động ra ngoài, không ngờ suýt nữa thì trời đất cách trở. Về phần lúc ngài mất tích đã có chuyện gì xảy ra thì ta không biết, còn cả tại sao ngài trở về, về lúc nào, ta càng không biết!” Như Ý nói tới khoảng thời gian đó dường như rất hờ hững, nhưng vẻ buồn bã trong ánh mắt kia còn có lời nói đôi khi hơi run rẩy có thể thấy được trước đây Như Ý đã phải chịu đựng khó nhọc thế nào.

Thác Bạt Liệt càng thêm lo lắng, nhìn về phía Như Ý, biết cô có lẽ đau khổ nên trong lòng cũng khổ sở lạ thường.

Như Ý mỉm cười, dường như không để ý: “Chuyện này, sợ rằng Thái hậu chắc hẳn là người biết rõ ràng nhất mới đúng. Sau khi ngài nghĩ ta rời đi và biến mất, tại sao ngài trở về, tỉnh táo thế nào, cũng chỉ có bà ấy là biết rõ ràng nhất!” Cũng không biết Như Ý vô tình hay cố ý lại chỉ đầu mâu về phía thái hậu, nhưng lời cô nói cũng không phải không có đạo lý. Chuyện ban đầu cũng chỉ có Thái hậu là biết rõ ràng nhất, cho nên người Thác Bạt Liệt nên tìm chắc là Thái hậu mới đúng.

Thác Bạt Liệt gật đầu, chân mày giãn ra, tuy nhiên hình như bao giờ cũng có chuyện nối tiếp chuyện, Như Ý nhớ tới lời Trác Lỗi nhắc nhở cô.

“Hoàng thượng, ta nhớ lần trước ngài đã đồng ý ta một việc?” Mắt Như Ý sáng ngời giống như đá quý, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thác Bạt Liệt, giống như rất sợ hoàng đế sẽ đổi ý vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi