CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác phu nhân gật đầu, hốc mắt lại ươn ướt, nhớ đến Trác lão tướng quân vẫn còn bị giam của mình, trong lòng chua xót một trận, lão gia, người có thể cảm nhận được không?

Như Ý thừa dịp mọi người còn đang trong giấc mộng, được thần thú mang vào trong cung.

Nhưng lúc cô vừa mới đi vào, thần thú đã nhạy cảm phát hiện có hơi thở của con người đến gần bên cạnh.

“Sao thế?” Võ công của Như Ý rất cao siêu, nhưng so với kỹ năng thiên phú về một vài mặt của thần thú, có làm thế nào cũng không học được, cô chỉ thông qua liên hệ với thần thú, sau đó cảm nhận được sự khác thường.

Thần thú nhẹ nhàng dừng lại, quét nhìn xung quanh, tập trung nhìn mục tiêu.

“Có người, hơn nữa còn là kẻ mạnh trong kẻ mạnh, nhưng hình như không có sát khí!” Thần thú nói với Như Ý.

Như Ý gật đầu, thế nhưng lại không có sát khí, như vậy đó là chuyện tốt.

“Nếu đã đợi tôi, vậy thì đừng trốn nữa, xuất hiện đi!” Như Ý vận dụng nghìn dặm truyền âm truyền vào tai người nọ, công lực của người nọ không phải mạnh bình thường, nếu không sẽ không dễ dàng nhận được lời nói Như Ý phát ra.

Trong tay đang trống không của Như Ý không biết đã ném ra ngân châm từ lúc nào.

“Vậy ngươi đuổi theo ta, để ta xem thử!” Người nọ cũng đáp lại Như Ý một câu, sau đó Như Ý chỉ có thể cảm giác một trận gió thổi qua, người nọ đã bay ra ngoài rồi.

Nếu với tốc độ của bản thân Như Ý, có lẽ thật sự không phải đối thủ của đối phương, nhưng vì có thần thú, Như Ý vẫn có thể dễ dàng đuổi theo.

“Thần thú, cánh của mi quá sáng, như vậy sẽ dẫn tới sự chú ý!” Như Ý nhớ đến cánh của thần thú, hơi lo lắng nói..

||||| Truyện đề cử: Trói Em Bằng Cavat? |||||

Rõ ràng thần thú đã nghĩ tới từ lâu: “Ta đã sớm biến thành màu đen rồi, vừa khéo cùng một màu với bóng đêm này!”

Như Ý xoay người nhìn về phía sau, thế nhưng lại thần kỳ như vậy.

Người nọ nhanh chóng rẽ vào một nơi kỳ lạ, Như Ý mơ hồ, đây không phải hướng đi thiên lao à? Sao lại thế? Nơi đó còn giam giữ người quan trọng gì ư? Như Ý vội vàng bảo thần thú đuổi theo.

Khi tiến vào bên trong, người nọ không bay thẳng tới thiên lao, mà đi vào từ bên cạnh.

Lúc này Như Ý mới phát hiện người nọ đã đứng ở cách đó không xa.

“Vào đi!” Trong lúc Như Ý còn đang nghi ngờ, người nọ nói, nhưng Như Ý nghe thấy giọng nói này rất lạ, hơn nữa cô kết luận đây không phải giọng thật của người nó, đi vào trong theo hắn ta, lúc này Như Ý mới phát hiện, nơi này lại là một nơi kỳ lạ, hình như bên cạnh là thiên lao, chế tạo này quá thần kỳ, đoán chừng chẳng có mấy ai biết đến nơi này.

Khi Như Ý tiến vào phòng trong mới phát hiện có một người nằm giữa phòng, nhưng người đó không có chút sức sống, Như Ý không nhìn thấy mặt, nhưng mình đi vào, người nọ lại không hề phát hiện ra.

Như Ý nhìn người dẫn mình tới, trên người mặc đồ võ, như không muốn để cô biết thân phận của hắn ta vậy.

“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?” Như Ý đưa mắt nhìn người nọ, sau đó nhìn người nằm đó, đến gần rồi, cô mới phát hiện khuôn mặt thật sự của người đó không có chút màu máu, nhìn qua rất đáng sợ, cực kỳ, cực kỳ gầy, sẽ dễ dàng khiến người ta cho rằng người nọ đã chết rồi.

Nhưng người thần bí như không nghe thấy lời của Như Ý, mà là nhìn thần thú bên cạnh, nghiêm túc nói: “Đúng là… đúng là có thần thú thật, hơn nữa chủ nhân còn là ngươi, nên nghĩ đến từ trước, nên nghĩ đến từ trước mới phải!”

Người thần bí kia như đang thì thào tự nói, hoặc như đang nói với mình.

Như Ý nghe không hiểu, chỉ là ánh mắt người nọ nhìn Bạch Dực có chút kích động, cô che chắn trước mặt Bạch Dực: “Đừng có âm mưu gì với nó!” Khoảnh khắc đó, Như Ý giống như gà mẫu thân đang bảo vệ gà con, khiến thần thú Bạch Dực rất cảm động, nhưng như ý đưa lưng về phía Bạch Dực, đương nhiên không có nhìn thấy, nếu không chắc Như Ý lại muốn trêu chọc nó rồi.

Người thần bí thu lại tầm mắt của mình, sau đó nặng nề nói: “Không phải ngươi muốn biết chủ nhân của một con thần thú còn lại là ai sao? Ngươi sẽ được biết đáp án nhanh thôi, bây giờ ngươi nhìn người nằm ở đây đi, e rằng ngươi sẽ không nghĩ ra thân phận của ngài ấy đâu!”

Như Ý lại nhìn người kia lần nữa, là thản nhiên, khuôn mặt như vậy đã hoàn toàn biến dạng rồi, sao có thể phân biệt rõ ràng được chứ.

“Có gì thì cứ nói thẳng đi!” Như Ý biết trong đó lại sẽ là một câu chuyện ngoằn ngoèo, chỉ là không biết chủ nhân của cậu chuyện sẽ chỉ về ai.

Người thần bí cười gượng gạo: “Cha ruột của Đương kim Thánh Thượng, Hoàng thượng triều trước, bây giờ nên gọi là Thái Thượng Hoàng!”

Thân thể Như Ý lảo đảo, nhìn xung quanh, nhiệt độ không đủ lạnh, vậy chứng mình đây là một người sống, nhưng một người sống sao lại ra hình dạng thế này: “Là ai?” Đều là người thông minh, đương nhiên người thần bí hiểu câu này của Như Ý.

“Thái Hậu! Cho nên có lẽ ngươi đã biết sau lưng Thái Hậu có bí mật như thế nào! Nhưng rốt cuộc là bí mật gì, cần cô đi điều tra!” Người thần bí rất tin tưởng Như Ý, không hề giấu diếm cô chút nào.

Như Ý có chút khó hiểu, vì sao lại chọn mình: “Vì sao ngươi cảm thấy ta có thể, vì sao cho rằng là ta!” Như Ý ghét bị tính tới tính lui như thế, cô rất muốn tự lựa chọn con đường của mình, tuy bây giờ phương hướng không quá rõ ràng, nhưng cô ghét cảm giác như vậy.

Người thần bí hoàn toàn không quan tâm giọng điệu của Như Ý, lạnh nhạt đứng dậy, nói với cô: “Không phải ngươi không được, vì bây giờ chỉ có ngươi có thần thú, hơn nữa không phải bây giờ ngươi không có phương hướng hay sao? Phương hướng này có thể cho ngươi một kết quả không tưởng!”

Như Ý hiểu được chút chút rồi, nhưng chỉ vì mình có thần thú, cũng là thần thú dẫn mình đi sai đường, nhớ đến vẫn có chút giận dữ, quay đầu trừng mắt nhìn thần thú vẫn có chút trẻ con, thần thú rất uất ức dùng chân trước che đi hai mắt mình, giống như không nhìn thấy ánh mắt của cô vậy.

Như Ý cười quay đầu, như nghĩ tới điều gì đó: “Thái Hậu cho rằng Thái Thượng Hoàng đã chết rồi ư?” Như Ý nói chữ chết hoàn toàn không kiêng dè, dù sao cô cũng không phải người của thời đại này, cho nên cô cảm thấy không sao cả.

Nhưng người thần bí nghe Như Ý nói như vậy, sắc mặt không được tốt lắm, chỉ là cũng biết Như Ý sẽ không tự tiện hỏi một câu thế này, hắn ta cũng đã theo dõi Như Ý được vài ngày, đương nhiên biết cô làm việc lợi hại: “Thái Hậu cho rằng Thái Thượng Hoàng không còn trên đời này nữa, nếu không bà ta cũng sẽ không yên ổn sống qua ngày như thế!”

Như Ý nghe đến đây, nở nụ cười nham hiểm: “Vậy có lẽ sẽ dễ làm hơn!”

“Tôi muốn hỏi, thân phận của ngươi là gì?” Công phu của người thần bí này lợi hại như vậy, sao có thể để Thái Thượng Hoàng bị lập kế được, cô thấy hơi khó hiểu.

Không biết người nọ không muốn nhắc tới tên mình, hay là cảm thấy tên mình sẽ khiến Như Ý hoang mang, tóm lại hắn ta rất nghiêm túc nhìn Như Ý: “Ta sẽ không lừa ngươi, nếu muốn lừa thì ngươi sẽ không biết đến nơi này, nhưng thứ cho nô tài bây giờ không thể nói thân phận thật sự với Hoàng Hậu!”

Như Ý bĩu môi, thấy đối phương không nói, cũng không hòa nhã nữa: “Không nói thì thôi, Bạch Dực, chúng ta đi!” Nói rồi, Như Ý không chút chần chừ dẫn thần thú đã thu nhỏ lại đi ra ngoài.

Lúc Thác Bạt Liệt trở về tẩm cung, điều động binh lính vì Như Ý, lại không ngờ lại làm phí công.

“Chuyện lớn gì khiến Hoàng thượng nổi giận đến thế, nửa đêm rồi còn khó mà đi vào giấc mộng vậy!” Tiếng nói châm chọc của Như Ý vang lên trong phòng, mang theo chút mệt mỏi và buồn ngủ, giống như mới vừa tỉnh ngủ.

Như Ý thầm thấy may mắn vì khi trở về Thác Bạt Liệt vẫn không có ở đây, nếu không cô cũng lười giải thích.

Thác Bạt Liệt nghe thấy giọng nói của Như Ý, thế nhưng dâng lên cảm giác mất mà tìm lại được, thoáng chốc ngơ ngác đứng tại chỗ.

Khi nhìn thấy Như Ý còn buồn ngủ đi ra từ trong phòng, trái tim hắn cũng theo đó run rẩy, một cảm giác vui sướng xuất hiện trong lòng.

“Nàng quay lại rồi! Cuối cùng nàng cũng quay lại rồi!” Thác Bạt Liệt ôm lấy Như Ý, sợ mình vừa buông tay, người lại biến mất không thấy đâu nữa.

Như Ý bị Thác Bạt Liệt ôm chặt cũng không giãy dụa, cứ như thể để hắn lẳng lặng ôm mình, miệng vừa không ngừng nỉ non.

“Ách xì!” Thời tiết thế này, mặc quần áo phong phanh như cô sao có thể không cảm lạnh được, một tiếng hắt xì của Như Ý khiến Thác Bạt Liệt bừng tỉnh, bế nàng đi tới bên giường.

Khoảnh khắc Như Ý chạm vào giường, lăn người chui vào bên trong.

Thác Bạt Liệt cởi quần áo của mình, nhanh chóng cởi ràng buộc trên người lên giường, chỉ là không biết phải vì chuyện ban ngày không, trong lòng Như Ý có khúc mắc, bây giờ cô vô thức bài xích Thác Bạt Liệt, khoảnh khắc hắn ôm lấy mình, cô có chút bất mãn giãy dụa.

Thác Bạt Liệt cảm nhận được sự giãy dụa của Như Ý, trái tim đau xót, nhưng biết tính cách của cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Yên tâm, ta chỉ muốn ôm nàng ngủ thôi, ôm nàng ta thấy trong lòng rất yên tâm, cảm giác không phải chỉ có một mình!” Nói xong, Thác Bạt Liệt ngửi mùi tóc nhè nhẹ của Như Ý, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, vang lên tiếng hít thở vững vàng.

Như Ý nghe thấy Thác Bạt Liệt nói trong lòng yên tâm, trái tim đã mềm đi, bây giờ tiếng hít thở khi ngủ vang lên, Như Ý từ từ thả lòng đề phòng, yên tâm ngủ.

Ai cũng không nhắc tới chuyện buổi tối, cứ như thế bình tĩnh ngủ một đêm, rất bình thản yên tĩnh.

Khi Như Ý thức dậy lần nữa, Thác Bạt Liệt đã lên triều từ lâu, một bên còn lại của giường đã trở nên lạnh lẽo, có thể biết hắn thức dậy sớm đến mức nào, Như Ý cười cười, Hoàng đế đúng là không dễ làm, vì sao những người đó đều muốn làm Hoàng đế chứ, đúng là nhàm chán.

“Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu cho mời.” Khi Như Ý vừa được Tử Yên ăn mặc trang điểm xong, chuẩn bị làm chuyện hôm nay của mình, ngược lại có người còn gấp gáp hơn cô, lúc này lại có thể tìm đến mình trước, Như Ý cười, gật đầu: “Từ Nhị, lát nữa bản cung sẽ đến, ngươi trở về nói với Thái Hậu đi!” Từ chuyện nước trà lần trước, Như Ý đã nhớ kỹ người này rồi.

Từ Nhị vừa nghe Hoàng Hậu gọi tên mình, thân thể run rẩy, tuy nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng nàng ta biết mình đã khiến vị Hoàng Hậu khôn khéo này chú ý rồi, xem ra sau này càng phải làm việc cẩn thận hơn mới được.

Đương nhiên Như Ý cũng chú ý tới hành động nhỏ của Từ Nhị, trong lòng cười lạnh, cho rằng cô đã quên chuyện này rồi sao? Cô là ai chứ? Bây giờ chiêu này chỉ là uy hiếp bằng hình thức thôi, sau này sẽ càng dữ dội hơn.

“Được rồi, Tử Yên, đừng làm nữa, cứ thế là được!” Hôm nay xem như Như Ý lấy thân phận Hoàng Hậu chính thức gặp mặt Thái Hậu, thật ra cô ăn mặc rất cao quý, nhưng vẫn không giấu được sự tao nhã ở bên trong.

Tử Yên nhìn dáng vẻ của Như Ý, trong mắt tràn đầy tán thưởng, Như Ý thế này cũng có một đặc sắc khác, không giống với sự thuần khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn lúc trước, cử chỉ của Như Ý bây giờ hào phóng khéo léo, mang theo khí phách Hoàng Hậu nên có, lại không hề cảm thấy cô xa không với tới.

Như Ý thấy ánh mắt của Tử Yên, cười quyến rũ: “Thế nào, nhìn đến ngây người rồi à!” Như Ý cười trêu ghẹo, thoáng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Mặt Tử Yên ửng đỏ, nghĩ mình là một nữ nhi còn thành thế này, nếu là đàn ông nhìn thấy thì sẽ si mê đến mức nào chứ: “Nương nương, dung mạo xinh đẹp này của người chỉ trên trời mới có, ở trần gian có thể tìm được mấy người chứ, nếu không phải mỗi ngày người nói nói cười cười với nô tỳ, nô tỳ thật sự sẽ cho rằng gặp được tiên nữ!” Tử Yên khó mà che giấu lời khen của mình, cực kỳ nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi