CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Vùng đan điền ở bụng cô giống như một cục đá cứng, khí nóng cứ dần dần tăng lên làm cô cảm thấy đau nhói, cho đến khi luồng khí nóng đã phân tán hết toàn bộ cơ thể.

Luồng khí nóng đã hoàn toàn chiếm giữ phần đan điền dưới bụng, rồi đột nhiên toàn bộ cơ thể cô trở nên rất thoải mái và sảng khoái, cảm giác như sau khi vượt qua được sự đau đớn cô được thay toàn bộ xương khớp vậy.

Sau đó…

Luồng khí nóng lại tiếp tục phát ra từ bụng rồi lan ra toàn cơ thân, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát của nó, một lần nữa phát ra một luồng khí rất mạnh.

“A!”

“Aaaaa!”

Như Ý một lần nữa cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô không biết rằng bản thân đang phải trải qua điều gì, ngoài việc cắn môi chịu đựng đến mức chảy máu thì cô không làm được bất cứ việc gì khác nữa. Cô đành phải cắn răng chịu đựng giống như một người con gái yếu đuối bị cưỡng hiếp, hết lần này đến lần khác chịu đựng sự đả kích đau đớn.

“Đúng là rắc rối! Đêm hôm khuya khoắt mà cha mẹ còn gọi ta dậy để đi coi cô ta! Thật làm ta tức chết!” Trác Uyển với khuôn mặt ngái ngủ dắt theo nha đầu Xuân Bình đi tới đình trúc.

Cửa gỗ khép hờ. Trác Uyển đẩy cửa bước vào bên trong. Trong sân có một bể nước nhỏ, trong bể có một đàn cá vàng đang bơi qua bơi lại, bên cạnh là một cây ngô đồng to chọc trời, cành lá xum xuê um tùm.

“Đây đúng là một nơi thanh tịch.” Trác Uyển tự nhủ.

Lúc này nỗi hận ở trong lòng nàng ta lại dâng lên!

“Đồ hèn hạ! Ả ta là một điều tai họa, vừa đến đã hại Tứ ca bị đuổi đi, còn chiếm cả đài đình trúc của ta.” Trác Uyển tức giận nói.

“Tiểu thư, chi bằng chúng ta nghĩ cách đuổi Cửu tiểu thư khỏi đây?” Xuân Bình như đổ thêm dầu vào lửa.

“Nói nhảm! Nếu như có cách đuổi nàng ta đi thì liệu ta còn phải đợi đến tận bây giờ sao? Đình trúc này sớm đã thuộc về ta rồi.”

“Không phải là không có cách.”

“Nha đầu chết tiệt kia, có cách tại sao ngươi còn không nói sớm?” Trác Uyển trách.

“Xin tiểu thư nguôi giận, thực ra nô tì cũng không chắc cách này có tác dụng không, nhưng nói không chừng, nếu không còn cách nào khác thì chi bằng chúng ta thử xem sao?”

“Rốt cuộc là cách gì? Còn không mau nói?”

“Nô tì phát hiện ra một chuyện rất kì lạ. Trên vai của Cửu tiểu thư có một hình rất lạ, nó giống như một bông hoa, nhưng lại là màu đen.”

“Có chuyện này sao?” Trác Uyển ngạc nhiên.

“Vâng thưa tiểu thư.”

“Chuyện này không thể ăn nói bậy bạ được?”

“Tiểu thư, nô tì nào dám lừa dối người? Trong lúc Cửu tiểu thư đang bất tỉnh, Tứ công tử thường kêu chúng nô tì giúp Cửu tiểu thư thay y phục. Là tận mắt nô tì nhìn thấy trên vai cửa Cửu tiểu thư có một bông hoa màu đen trông rất kì lạ. Nếu như tiểu thư không tin, tiểu thư có thể đi hỏi Tiểu Bích và Tiểu Lam, bọn họ cũng nhìn thấy hình đó.”

“Lẽ nào là một vết bớt? Ta nhớ rằng Trác Linh không hề có vết bớt nào. Nếu như nó có vết bớt ở vai, vậy lẽ nào nó là kẻ giả mạo? Nếu người đó không phải là Trác Linh, vậy thì nàng ta là ai?”

“Tiểu thư, nếu nàng ta không phải là Cửu tiểu thư thật thì nàng ta không có tư cách để ở lại Đình trúc. Chúng ta không những có thể đuổi nàng ta ra khỏi đây, thậm chí chúng ta có thể đuổi nàng ta ra khỏi phủ Trác Vương, khiến cho nàng ta cả đời này cũng không có cơ hội trở lại!” Xuân Bình nói.

“Xuân Bình, nếu có thể đuổi thứ xui xéo đó cút khỏi đây, bổn tiểu thư sẽ thưởng cho ngươi hai lượng bạc!”

Khuôn mặt Trác Uyển lộ rõ sự nham hiểm: “Hừm, đồ xui xẻo, lần này ngươi nhất định sẽ chết rất thảm hại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi