CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác Công Quý phủ nhận: “Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không phải sự thật.”

Trác Uyển: “Tại sao lại không thể chứ?”

Trác Công Quý đáp: “Ta có thể cảm nhận được nó là con gái của ta. Nó chính là Trác Linh. Như Ý chính là Trác Linh.”

Trác Uyển: “Cha, nếu như lúc nhỏ trí nhớ của con không rõ ràng thì thôi, nhưng lẽ nào người cũng nhớ sai được sao? Trác Linh thật sự không hề có vết bớt đó. Nhưng trên vai của nàng ta lại có một vết bớt màu đen, nàng ta là một kẻ khác.”

Trác Công Quý suy nghĩ lại nhưng vẫn khó lòng chấp nhận.

Trác Uyển tiếp tục cố gắng lay động Trác Công Quý: “Phụ thân, nàng ta nhìn giống mẫu thân thế nhưng trên đời này có rất nhiều người có dung mạo giống nhau. Lẽ nào sau này xuất hiện một người giống mẫu thân thì người đó cũng là Trác Linh sao? Nếu như phụ thân vẫn không chịu tin, nữ nhi có một cách có thể giám định nàng ta có thực sự là Trác Linh hay không?”

“Cách gì?”

“Dùng máu để kiểm chứng!”

“Gì cơ? Không được, cách đó không được!” Trác Công Quý lắc đầu.

“Tại sao lại không chứ? Cha, nếu muốn chứng minh nàng ta là Trác Linh, đó là cách duy nhất. Lúc đầu khi Tứ ca mang nàng ta về, kêu nàng ta nhận tổ quy tông cũng quá là qua loa sơ xài. Bây giờ xem ta chúng ta phải thật cẩn trọng xác định lại danh tính của nàng ta. Dù Trác Vương chúng ta không phải là hoàng tộc, nhưng cũng không thể để cho kẻ có dòng màu khác làm ô uế.”

“Trác Uyển, sao con có thể nói muội muội của mình như vậy?” Trác Công Quý trách cứ.

“Hừm, nếu như có thể dùng máu để chứng minh nàng ta là muội muội của con thì hẵng tính đi! Còn nếu nàng ta chỉ là một kẻ mạo danh thì thật là đáng xấu hổ!” Trác Uyển nghiến răng nói: “Loại người có dã tâm như vậy, nhất định phải tống vào đại lao.”

Trác Công Quý nghiêm nghị, dùng máu để kiểm chứng? Đây quả thực không phải là một cách hay.

Việc đuổi Trác Lỗi đi đã khiến Như Ý có ác cảm với ông, nếu như lần này lại nghi ngờ thân phận của con bé thì giống như không tôn trọng con bé vậy. Trác Uyển nói có phần khắc nghiệt nhưng cũng phải là không có lí. Trác Linh… khi mới được sáu tháng tuổi đã bị bắt đi, từ đó không có tung tích gì nhưng người cha như Trác Công Quý nhớ rõ rằng trên người Trác Linh không hề có vết bớt nào hết. Nếu như đã có nghi ngờ này mà không chứng minh thì sau này sẽ còn rất nhiều lời đồn đại. Hơn nữa sớm muộn cũng sẽ phải đi đến bước dùng máu để nhận quan hệ huyết thống.

Trác Uyển nhìn bộ dạng đăm chiêu của cha liền thúc giục: “Phụ thân, rốt cuộc bây giờ là như thế nào? Nếu như con đã nghi ngờ, thì cũng sẽ có người khác nghi ngờ, chắc chắn phụ thân cũng không muốn Trác Vương Phủ chúng ta toàn là những lời dị nghị không hay. Hơn nữa, dùng máu để nhận huyết thống cũng là một việc tốt. Nếu như nàng ta là kẻ giả mạo thì có thể sớm đuổi nàng ta ra khỏi đây, còn nếu nàng ta quả thực là Trác Linh thì sau này có thể danh chính ngôn thuận ở lại phủ.”

Trác Công Quý gật đầu: “Hy vọng có thể lấy lại sự trong sạch cho Như Ý.”

Trác Uyển nói: “Vậy con sẽ đi thông báo cho mọi người!”

Trác Công Quý căn dặn: “Đừng có làm lớn chuyện này.”

Trác Uyển: “Sao lại không? Đương nhiên là phải thông báo cho tất cả mọi người trong phủ biết, nếu như có thể chứng minh nàng ta là Trác Linh thật thì sau này sẽ không có ai dám đàm tiếu, nghi ngờ thân phận của nàng ta nữa.”

Lúc Như Ý tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, đâu đâu cũng tràn ngập mùi hương của cỏ…

“Mình đã ngủ ở đây suốt đêm qua sao?”

Như Ý cố gắng vực dậy, muốn đứng lên thì bỗng dưng người giống như một mũi tên lửa bắn lên khỏi mặt đất…

“Bịch!”

Như Ý lại ngã xuống, thế nhưng không hề cảm thấy đau chút nào.

“Tại sao mình lại trở nên khỏe như vậy? Cảm giác như bên trong có nội lực rất lớn? Tại sao sức mạnh của mình qua một đêm mà lại có thể trở nên mạnh hơn gấp mấy trăm lần thế nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi