CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý cảm thấy rất kỳ lạ.

Tại sao nội lực của cô lại lập tức tăng mạnh như vậy?

Lẽ nào...

Như Ý nhìn Tiểu Bạch đang vui vẻ ở bên cạnh, cô nhớ tới tối qua nó tìm đem về hạt châu màu xanh lam kỳ lạ kia...

Sau khi cô nuốt hạt châu màu xanh lam phát sáng kia cả người cô bắt đầu sinh ra thay đổi kỳ diệu...

Sau khi tỉnh lại chỗ đan điền trở nên rộng rãi thông suốt, nội lực dồi dào...

"Chắc chắn hạt châu màu xanh lam phát sáng kia là linh đan diệu dược rồi! Tiểu Bạch ngươi thật đúng là ngoan ngoãn, đưa một món quà tốt như vậy cho ta. Nội lực dồi dào như vậy cộng thêm Lê Hoa Thần Kiếm, sau này hai chủ tớ chúng ta ăn ngon uống say lại tìm thêm hai soái ca làm người hầu, ngươi một người, ta một người."

Như Ý sờ vào cái đầu đang ngơ ngác kia của Tiểu Bạch.

Vừa nghe đến người hầu nam...

Tiểu Bạch đột nhiên nhe răng trợn mắt, hung dữ giơ móng vuốt lên.

Như Ý sững sờ nói: "Ồ? Ngược lại ta cũng đã quên giới tính của ngươi rồi, lẽ nào ngươi là đực hay sao? Lại đây, để chủ nhân giúp ngươi kiểm tra một chút, xem thử rốt cuộc ngươi là giống đực hay giống cái?"

"Chít chít!"

Tiểu Bạch sợ đến nỗi kêu lên thảm thiết hai tiếng sau đó nhanh chóng chạy trốn.

"Ha ha. Nhìn dáng vẻ của ngươi là đực rồi lại còn rất thẹn thùng cơ đấy. Sau này tìm người hầu nữ cho nó là được rồi." Như Ý khẽ mỉm cười.

Nội lực dâng trào, thân thể thật giống như tràn ngập sức mạnh muốn bay lên.

Nếu không mình thử xem uy lực này mạnh mẽ ra sao?

Như Ý rút ra kiếm Xích Triều nhẹ mỏng như tơ từ bên hông, sau đó cô rót nội lực vào. Nội lực cuồn cuộn không dứt đưa vào kiếm thể, bảo kiếm nhẹ mỏng trong chớp mắt trở nên cực kỳ cứng rắn, run rẩy phát ra hai tiếng "Vút vút" kêu run xé nát không gian.

"Sát khí thật mạnh!" Ngay cả Như Ý cũng bị dọa sợ.

"Cửu tiểu thư! Cửu tiểu thư! Nhị lão gia mời người đi qua đi bên đó một chuyến!" Đột nhiên một nha hoàn vội ng vàng chạy tới, Như Ý lập tức thu lại nội lực.

Nha hoàn vội vã chạy tới tên là Tiểu Bích, lúc Như Ý hôn mê Trác Lỗi thường kêu nàng ta đến hầu hạ cô vì thế Như Ý cũng biết nàng ta.

"Cửu tiểu thư, rốt cuộc nô tỳ cũng tìm được người." Như Ý nói.

"Tìm ta?"

Như Ý hơi kinh ngạc, cô ở một mình trong cái viện vắng vẻ này đã ba tháng. Ba tháng này đều không có ai đến đây, cô cũng cảm thấy mình đã bị người khác quên mất rồi.

"Đúng vậy. Nhị lão gia nói xin mời tiểu thư người đi qua đó một chuyến."

"Đi đâu?"

"Từ đường của Trác gia."

"Ừ."

Như Ý gật đầu nói: "Ngươi về trước phục mệnh đi, ta đi sửa soạn một chút sẽ lập tức tới ngay."

Cô ung dung thản nhiên đuổi Tiểu Bích trở về trước, trong lòng đang suy đoán tính nghiêm trọng của chuyện này.

Từ đường Trác gia?

Nơi linh thiêng thờ cúng bài vị các đời tổ tiên của Trác gia. Ở Trác gia chỉ có lúc cúng tổ, đón dâu và những chuyện lớn trong gia tộc khác mới sẽ được tổ chức ở Từ đường Trác gia. Hơn nữa trong tình huống bình thường nữ nhân của gia tộc là không thể tùy ý bước vào Từ đường đâu.

Chẳng lẽ Trác gia xảy ra chuyện lớn gì sao?

Lẽ nào chuyện này có liên quan tới mình?

Như Ý biết chắc đã xảy ra chuyện lớn, trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan rất lớn tới cô...

Cô ném một ít quả hạch bố trí ổn thỏa cho Tiểu Bạch xong, sau đó chải tóc, thay quần áo, âm thầm giấu kỹ kiếm Xích Triều xong mới ra khỏi Đình trúc đi đến Từ đường Trác gia.

Cửa Từ đường có hai con thần thú kỳ lân to lớn, uy vũ trấn giữ. Đệ tử của Trác gia lục tục, nối đuôi nhau bước vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi