CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Đối với việc Như Ý mang theo một khuôn mặt có chút hùng hổ doạ người, Cát Lượng cho rằng Như Ý vừa nghĩ tới những chuyện thương tâm, hắn cũng không tức giận, thậm chí còn mang theo nửa phần thương tiếc: “Ta chỉ là tò mò, gặp qua cô nương vài lần, nhưng mỗi lần nàng đều cho ta cảm giác không giống nhau, lần trước đơn giản như một ly nước trắng, hiện giờ là xanh xao khiến người ta có phần chua xót, như là một ly trà đắng! Bất quá cũng là vì như thế, càng thêm hấp dẫn người khác, như vậy càng khiến ta thêm tò mò, muốn tìm hiểu về cô nương!” Cát Lượng dựa sát vào, mở ra cây quạt trong tay nói.

Như Ý nhúc nhích thân mình, tuy rằng có chút bất mãn, nhưng nửa phần cũng không biểu hiện ra.

“Rầm!”

“Ai?”

“Ai?”

Nghe được âm thanh này, Như Ý và Cát Lượng hai người đồng thời cất tiếng.

Cát Lượng không có nửa phần do dự liền phi thân ra ngoài, Như Ý cúi đầu nhặt lên đồ vật trên đất, lại không hề có ý muốn cùng đi ra.

“Chú ý Cát Lượng!” Bốn chữ, được khắc trên tảng đá kia, Như Ý nhăn mày, có chút khó hiểu, cái này có ý gì, còn có đối phương là ai? Bất quá nhìn dáng vẻ, đối phương tựa hồ không có ác ý với mình, sẽ là ai đây? Ngày mai cô phải cho Huyền Dạ đi sắp xếp, giúp cô nhìn thấy mọi người, như vậy mới có thể phát hiện mục đích và thân phận của từng người.

Cát Lượng đuổi theo, thoáng cái đã không còn nhìn thấy hình dáng của người kia, lúc này mới khiến hắn nhận ra rằng hình như hắn đã trúng kế điêu hổ ly sơn, khi hắn quay trở về, Như Ý sớm đã về tới nơi ở của chính mình.

Nhìn bên ngoài sớm đã trống không, Cát Lượng thầm mắng một câu, sau đó liền rời khỏi cái sân lúc nãy, trở lại chỗ ở của chính mình.

Trở lại phòng, Cát Băng tựa hồ còn chưa muốn đi.

“Đại ca, ngươi đi đâu? “Cát Băng vừa thấy Cát Lượng trở về, lần này chạy qua vội vàng hỏi.

Cát lượng thở dài, ngay sau đó liền đem cuộc gặp gỡ trong đêm nay nói với Cát Băng, có vẻ có chút tiếc nuối, thật vất vả mới có được một chút manh mối, nhưng vì thiếu kiên nhẫn, lại không nghĩ đến bản thân vì muốn nhanh chóng thành công mà lại trúng kế của đối phương, chỉ là tại sao lại lựa ra tay lúc đó? Chẳng lẽ là sợ mình cùng Như Ý thân thiết, việc này khiến cho Cát Lượng lâm vào trầm tư.

Cát băng suy nghĩ một lát, ngay sau đó phân tích nói: “Đại ca, ngươi nói Như Ý cô nương có phải thân phận không hề đơn giản, bằng không tại sao lại có người ngăn cản ca? “Cát Băng nói với Cát Lượng, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất đơn giản, nhưng có khi khi nghĩ về những vấn đề đơn giản lại khiến người ta kinh động không thôi.

Cát Lượng nghe câu nói của Cát Băng, thế nhưng lại nói trúng tim đen, ánh mắt hắn nhìn Cát Băng có chút thay đổi, có chút trịnh trọng hỏi: “Chuyện này hoàn toàn có khả năng, việc kế tiếp, không cần lo Hồng Đậu, tra cho ca thân phận của Như Ý, Hồng Đậu và chúng ta không phải người chung một đường, không nên vọng tưởng!” Cát Lượng liếc mắt nhìn Cát Băng nhắc nhở.

Cát Băng há miệng thở dốc, muốn giải thích, nhưng lại không thốt lên lời, nắm chặt tay sau đó rời đi.

Cát Lượng thu hồi ánh nhìn, có chút khó hiệu đối với việc xảy ra đêm nay.

“Chủ nhân, việc đã thu xếp ổn thỏa!” Một người quỳ dưới chân Hồng Đậu, cung kính mà trả lời.

Hồng Đậu gật đầu: “Đi xuống đi, tiếp tục giám sát, phát sinh chuyện gì, ngươi cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng mà sự việc hôm nay quá mức mạo hiểm, nhớ kĩ lần sau trước khi bại lộ thân phận, mới làm như vậy, bất luận ra sao, chủ nhân của chúng ta là quan trọng nhất, ngươi hiểu chưa? Biết lúc nữa phải báo lại thế nào rồi chứ?”

“Thuộc hạ đã hiểu!” Người nọ cũng coi như là thông minh, Hồng Đậu nói như vậy, hắn đã đi theo Hồng Đậu nhiều năm, trong đó có nguyên nhân gì, hắn đều hiểu, tất nhiên cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Hồng Đậu vừa lòng gật gật đầu, xem như đồng ý cho người nọ rời đi.

Thu lại ánh mắt, Hồng Đậu chạm tới chiếc vòng trên tay, trên mặt cảm xúc có chút phức tạp, khi thì hận, khi thì yêu thương, có lẽ giờ phút này trong lòng nàng có chút cảm thấy giày vò.

Mà giờ phút này Như Ý bởi vì sự việc tối qua, hơn nữa lại còn phải thức sớm, vốn dĩ muốn đi tìm Huyền Dạ, lại không nghĩ đến lại gặp được một người khác.

“Môn chủ, người tỉnh rồi!” Ngay lúc Như Ý mở cửa, một chàng trai anh tuấn xuất hiện trước mặt Như Ý, chặn đường đi của cô, đối với người luôn bình tĩnh như cô, phút giây nhìn thấy người trước mặt lại có chút mất hồn.

“Ngươi… Huyền Thiết!” Ánh mắt Như Ý sáng lên, có chút quen mặt với người này, trước kia từng cứu hắn, thế nhưng không biết hắn lại anh tuấn như vậy, hiện giờ mới phát hiện thật là làm cô chấn động.

Nghe được Như Ý kêu tên của hắn, Huyền Thiết vui vẻ trong lòng, việc này cho thấy trong trí nhớ của Như Ý có một vị trí nhỏ giành cho hắn, đều đó khiến hắn càng thêm thỏa mãn.

“Đúng vậy, môn chủ, là thuộc hạ!”

“Đừng!” Thấy Huyền Thiết vừa nói xong liền quỳ xuống, Như Ý đỡ lấy tay Huyền Thiết, đối với với sự kích động của hẳn, Như Ý có thể cảm nhận thấy, cô cũng cảm thấy an lòng.

“Môn chủ, sao lại dậy sớm như vậy, hôm nay sắc trời còn chưa sáng!” Huyền Thiết biết Như Ý không phải là người thích ngủ nướng, nhưng sớm như vậy đã thức, nhất định là có chuyện gì, cho nên hắn cảm thấy có chút nghi ngờ.

Như Ý nhìn thấy sắc mặt của Huyền Thiết, xem ra hắn cũng nghĩ đến, cũng không giấu diếm, gật gật đầu, lại lần nữa quay trở về phòng.

“Là như thế này, tối hôm qua…” Như Ý đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói với Huyền Thuyết.

Huyền Thiết nhăn mày căng thẳng, nhìn Như Ý lo lắng hỏi: “Môn chủ, vậy người không có bị thương phải không!” Huyền Thiết lo lắng có vẻ có chút khoa trương.

Như Ý cười cười lắc đầu” “Đối phương tựa hồ không có ý muốn hại ta, ngược lại ta còn cảm thấy hắn có ý muốn giúp ta, cho nên có thể tìm được hắn, ta cảm thấy rất tốt!” Như Ý lúc nào cũng nghỉ thà thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù.

Huyền Thiết suy nghĩ một chút, ngay sau đó gãi gãi đầu, có chút thấp thỏm mà nói: “Môn chủ, không biết có thể cho thuộc hạ nhìn tờ giấy đó không!”

Như Ý biết bản thân mới bước vào giang hồ, cho nên rất nhiều thứ sẽ không hiểu hết, không giống với Huyền Thiết, kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể nhìn ra manh mối gì đó, cho nên cũng không câu nệ, trực tiếp đưa tờ giấy kia qua cho hắn xem.

Huyền Thiết nghe Huyền Dạ nói qua, cho nên vì để không khiến cho Như Ý lo lắng, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Như Ý một cái nói: “Môn chủ, thuộc hạ cần phải đi tra thứ này, môn chủ không cần lo lắng, nếu đối phương không có ác ý, vậy thì chúng ta cũng không cần vội, đúng lúc lần này cần môn chủ phải ra trận, nếu đối phương muốn giúp môn chủ, vậy thì hắn sẽ lựa thời điểm thích hợp mà xuất hiện, cho nên chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, nhất định có thể chờ đến lúc đối phương xuất hiện!” Huyền Thiết phân tích rất có lý.

Như Ý vui mừng gật đầu, ngay sau đó cười cười: “Huyền Thiết, ngươi quả nhiên trưởng thành rồi, vậy việc này giao lại cho ngươi, đợi lát ta có chút việc cần người xử lý!” Như Ý cúi người, nói nhỏ vài câu vào tai Huyền Thiết, ngay sau đó liền lộ ra vẻ mặt tự tin.

Huyền Thiết tuy rằng không biết ý đồ của Như Ý, nhưng món đồ cần tìm này lại rất bình thường, rốt cuộc lấy để làm gì đây? Thế nhưng đã biết Như Ý không giống người bình thường, hắn vui vẻ đồng ý, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Thấy Huyền Thiết phối hợp như vậy, Như Ý càng thêm hài lòng với việc hôm nay, cũng không biết những người đó có thể thật sự đặt lòng tin không.

Màn đêm dần dần tản đi, ánh sáng mặt trời rất nhanh đã tới thay thế, nhưng không ai chú ý tới thời khắc mà Như Ý cuối đầu nói nhỏ vào tai Huyền Thiết có một người tay siết chặt, cả khuôn mặt trở nên rối loạn.

Những người ở Huyền Thiết sơn trang do các môn phái khác cử tới làm đại biểu, thêm số đệ tử của Huyền Thiết sơn trang thì con số này không hề ít, vì thế bọn họ rất tò mò về thứ trong lời đồn là Hắc Huyền Lệnh, rất muốn được nhìn thấy tận mắt, đó không chỉ là suy nghĩ nhất thời, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội nên rất nhiều người sớm đã tại đại sảnh của sơn trang, chờ sơn trang trang chủ xuất hiện.

“Các vị, hôm nay thật cao hứng mời các vị đến Huyền Thiết sơn trang, cùng giải trừ điều huyền bí về Hắc Huyền Lệnh!” Huyền Dạ đến sảnh không hề trì hoãn chuyện chính, trực tiếp nói thẳng.

Sau lời nói đó có thể thấy được, phía dưới trở nên cực kì sôi nổi, có vẻ như mọi thứ đã nắm trong lòng bàn tay.

“Vậy thì trang chủ, chúng ta đều rửa mắt mong chờ!” Cát Lượng ngồi không yên, vì thế nói ra một câu, thúc đẩy không khí cao trào, thế cục tựa hồ có vẻ có chút khó có thể khống chế.

Như Ý lại cảm nhận được ánh mắt của Cát Lượng cố ý lướt qua người cô, điều này khiến cô không thể không thêm suy đoán, chẳng lẽ hắn chính là người xấu kia? Nhưng mà cũng không đúng, Như Ý càng thêm khó hiểu, người này rốt cuộc là ai?

Huyền Dạ cũng không nóng nảy, cười cười, động tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, trên mặt là ý cười dịu dàng: “Thứ này dù sao cũng là thần vật, truyền thuyết đều là hư ảo, cho nên mọi người không cẩn phải kích động.” Huyền Dạ nhờ sự hỗ trợ của Huyền Thiết và Như Ý nên vấn đề này đã được giải quyết ít nhiều.

Tiếp theo, Huyền Dạ ra lệnh người nâng cái được gọi là “Hắc huyền lệnh” đi ra, nhưng bởi vì dùng vải bố che, căn bản không thể thấy rõ ràng bên trong là cái gì, mọi người đều cố duỗi thẳng cổ muốn thấy rõ ràng thế nhưng chỉ có tiếc nuối, tất nhiên Huyền Dạ không muốn mọi người nhìn thấy.

Người phía dưới, có vẻ có chút càng thêm bực bội: “Huyền trang chủ, đây là có ý gì?” Một tên mặt mày dữ tợn lên tiếng, liền kéo theo sự ồn ào của mọi người.

Huyền Dạ xua xua tay: “Các vị, không phải là ta không muốn, bản thân Hắc Huyền Lệnh còn ẩn chứa nhiều huyền bí,đương nhiên là có lí do, cho nên hiện tại muốn nhìn xem là sẽ xuất hiện điều dị thường gì hay không!”

Huyền Dạ vừa dứt lời, trên không trung liền xuất hiện những đốm lửa, ngay sau đó, những đóm lửa này đi theo hướng gió, bay về phía cửa.

Đám người đó thấy những đốm lửa xuất hiện, liền từng người chạy theo ra ngoài.

Đợi bọn họ chạy ra ngoài, lại nhìn thấy một đồ vật bay lên không trung, càng ngày càng cao, chính giữa còn có lửa, mà trong quá trình bay lên, chữ được khắc bên trên ánh vào mắt mọi người.

Huyền Dạ quỳ gối trên mặt đất, sau đó hô to: “Thỉnh tiền bối tha thứ, Huyền Dạ ta bất tài, không ngộ ra điều huyền bí trong đó, cho nên mới nghĩ đến biện pháp này, thỉnh tiền bối tha thứ!” Nói xong Huyền Dạ còn dập đầu trên đất, âm thanh vang vang.

Mọi người nhìn thấy hành động của Huyền Dạ, lại nhìn theo món đồ không rõ kia ngày càng bay cao, có chút khó hiểu.

“Huyền trang chủ, ngươi cũng nên giải thích cho mọi người chút chứ?” Một người thoạt nhìn có nét hồn nhiên đáng yêu, tuy rằng diện mạo không phải là như vậy, nhưng mà cặp mắt kia, cộng thêm biểu tình, lại mang cho người ta cảm giác tươi sáng, thiện lương.

Mọi người dời ánh mắt nhìn vào nam nhân đó, đều đang suy đoán thân phận của hắn, Huyền Dạ thấy biểu tình đó, cũng có chút kỳ quái, sao hắn có thể trở thành người đầu tiên hỏi vấn đề này, bất quá hiện tại mọi người tựa hồ đều khát vọng nghe được đáp án.

Như Ý lại thừa cơ hội này chú ý nét mặt của mọi người, lại phát hiện có mấy người có vẻ dị thường, một người là Đào Viên sơn trang Cát Lượng, một người là Hồng Đậu, một người nữa chính là nam nhân ngây thơ kia, khi Như Ý nhìn đến nam nhân kia, ánh mắt chấn động, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi