CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác Lỗi, ăn mặc như một người bình thường, đang gào thét, lôi kéo người qua đường mua sách.

Đường đường là tứ công tử của Trác vương phủ mà lại lưu lạc tới mức phải bán sách trên phố ư?

Như Ý đứng xa xa nhìn, chứ không đi tới, Trác Lỗi không phát hiện ra cô, mà chỉ vồn vã chào mời người qua đường mua sách.

Tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy?

Trác Công Quý không thường xuyên cho tiền hắn sao? Hơn nữa hắn dầu gì cũng là Tứ công tử của Trác gia, chắc hẳn mang lưới giao thiệp rất rộng và chỗ dựa vững chắc cũng không ít nhưng tại sao lại lưu lạc tới mức này?

Như Ý thật sự không hiểu được.

Cô thầm nhủ: "Hắn bị đuổi ra khỏi Trác vương phủ kỳ thực có một nửa là vì thay mình gánh tội, hắn hiện tại thảm như vậy hình như là do mình liên lụy hắn, có cần phải giúp hắn một chút không nhỉ? Trước tiên cứ quan sát đã rồi nói."

Đột nhiên, từ xa có mười mấy gã vai u thịt báp hung dữ sấn lại, đã ngã toàn bộ sạp sách trên phố, rồi hô hét: "Giao “Võ Thần Mật Thư” ra đây!"

"Tránh ra tránh ra!"

"Tất cả sách đều thuộc về chúng ta!"

"Nhanh lên một chút! Soát! Soát từng quyển một!"

"Ai dám dấu Võ Thần Mật Thư nhất định phải chết!"

Mười mấy gã hung dữ điên cuồng đạp đổ quầy sách, sách rơi đầy đất, những người bán sách nhao nhao bị đánh chạy trối chết, Trác Lỗi cũng ở trong số đó. Trác Lỗi không biết võ công, hiện tại lại không được Trác vương phủ bảo hộ, đương nhiên chỉ có thể chạy trối chết.

Hắn chạy được vài bước, thì thấy có một hai chị em bị mấy gã hung dữ vây quanh!

Hai chị em, cô chị thì đoan trang đứng đắn, cậu em thì rất cao rất khỏe, nhưng bất đắc dĩ không biết võ công, bị lũ hung ác đánh bị thương khắp mình. Cô chị cũng xinh đẹp nên bị bọn chúng chọc ghẹo khiến cô ta sợ tái mặt.

"Tống Thanh, Tống Mẫn, ta tới cứu các ngươi!"

Trác Lỗi quát to một tiếng, nhào tới.

Hắn ra sức kéo hai gã hung ác lại, chen vào che chở cho hai chị em, nhưng hắn cũng không biết võ công, nóng nảy vọt vào rồi lại thúc thủ luống cuống.

"Ha ha! Còn tưởng là ai muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Thì ra là Trác tứ thiếu gia của chúng ta! Đã lâu không gặp, tứ thiếu gia! Ha ha!"

Một giọng nói dâm tà mà kiêu ngạo vang lên, một gã công tử vẻ mặt hung dữ bóng nhẩy bước tới trong vòng quây của hai gã hộ vệ.

Tên này chính là tên ác bá nổi tiếng nhất kinh thành, là một gã oan gia cũ… Đường Bắc Huy!

Trác Lỗi nói: "Đường Bắc Huy! Thì ra là ngươi sai người tới quấy rối! Tại sao ngươi lại muốn gây khó dễ cho những người buôn bán nhỏ như chúng ta chứ?”

Đường Bắc Huy nói: "Bản công tử nghe nói Võ Thần Mật Thư gần đây lại tái xuất giang hồ, nghe nói bên trong cất giấu một bí mật cực lớn, bản công tử rất tò mò, muốn biết bí mật này là cái gì. Võ Thần Mật Thư là một quyển sách, thứ các ngươi bán chẳng phải là sách sao?"

Trác Lỗi cả giận: "Tại sao ngươi có thể giá họa cho người dân như vậy? Trên đời này căn bản không có Võ Thần Mật Thư gì hết!"

Đường Bắc Huy quắc mắt: "Nói láo! Võ Thần Mật Thư là bảo bối mà tổ tông của Trác gia các ngươi là Trác Thiên Hành để lại! Ngươi muốn gạt ta sao? Muốn để cho Trác gia tộc các ngươi độc chiếm bí mật quý giá trong Võ Thần Mật Thư sao? Nằm mơ đi!"

Trác Lỗi giận xanh mặt: "Những gì ta nói, ngươi tin hay không tùy ngươi! Muốn tìm Võ Thần Mật Thư là chuyện của ngươi, lẽ nào ngươi cho rằng Võ Thần Mật Thư sẽ nằm trong tay những người buôn bán nhỏ lẻ như chúng ta sao? Nếu như chúng ta có Võ Thần Mật Thư trong tay, thì có cần ở đây chịu sự ức hiếp của các ngươi không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi