CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Vu sư đại nhân, xem ra lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!"

Vẻ mặt của Thừa trướng vừa suốt ruột vừa lo lắng, trên trán mồ hôi toát ra thành từng hạt to.

Vu sư tò mò hỏi: "Đường Bắc Thừa tướng, tại sao ngài lại nói thế? Xảy ra chuyện gì?"

Thủ tướng nói với vẻ lo lắng trên khuôn mặt: "Lệ Phi nói rằng tất cả các phi tần cùng lúc đều bị thất sủng! Ngài còn chưa hiểu ra, điều này có nghĩa là gì sao?"

Vẻ mặt của thừa tướng có vẻ hơi buồn, một chút lo lắng và càng hoảng sợ hơn...

Có vẻ như xảy ra một việc gì đó cực kỳ đáng sợ!

Vu sư tò mò hỏi: "Thừa tướng, có gì ngài cứ nói thẳng ra đi! Các phi tần đều bị thất sủng, điều này có nghĩa là gì?"

Thừa tướng nói: "Hoàng đế bị liệt dương rồi!"

Lệ Phi nói một cách khinh bỉ: "Chà! Hai vị đại thần thật là vô dụng, hoàng đế nổi tiếng là kình thiên trụ! Một đêm có thể mây mưa với mười người nữ nhân còn không sao, làm sao người có thể bị liệt dương chứ?"

Thừa tướng tò mò hỏi: "Nếu đã không phải bị liệt dương, tại sao tất cả các phi tần trong cung đều thất sủng cùng một lúc chứ?"

"Còn không phải tại vì năm tháng trước xuất hiện con tiểu hồ ly tinh đó!"

"Hồ ly tinh?"

"Các người chắc chắn chưa từng nghe đến hồ ly tinh đó! Hoàng đế nghiêm cấm trên dưới hoàng cung không được nhắc đến sự việc này, cũng có thể là vì vậy nên các người mới không nhận được tin tức. Nhưng các người còn nhớ năm tháng trước có thích khách đột nhập vào cung chứ? "

"Thích khách? Tất nhiên là ta nhớ. Hoàng đế còn nghiêm khắc giám sát việc săn lùng sát thủ, nhưng bốn năm tháng đã trôi qua. Thích khách đáng lẽ đã biến mất từ lâu, hoàng đế vẫn rất quan tâm."

"Ngươi có biết tại sao không?"

"Xin Lệ Phi nương nương nói rõ!"

"Hừ! Thực ra làm gì có sát thủ nào? Đó chính làm một con hồ ly tinh. Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của bản thân mê hoặc hoàng đế, sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra, kẻ đó đã biến mất! Hoàng đế không có được nó trong tay, nhưng kể từ đó, luôn nhớ mãi không quên, cũng không lật thẻ bài của các phi tần khác! Tiện nhân! Hồ ly tinh! Nếu để bổn cung gặp được cô ta, nhất định sẽ không tha cho ả! "

Lệ Phi vừa nói vừa nghiến lợi, như thể cô hận Như Ý đến cực điểm.

Thừa tướng đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, nói: "Nếu hoàng đế vì hồ ly tinh đó mà không gần gũi với nữ sắc, tại sao lại đồng ý đề nghị của ta và vu sư, đưa nha đầu của Trác gia vào cung chứ?"

Lệ Phi vui mừng và nói: "Nha đầu Trác gia? Tiến chẳng phải là sống như quả phụ sao? Có điều người ta có hậu thuẫn lớn chống lưng như vậy, cũng tốt hơn là đám người đáng thương chúng ta. Thừa tướng, vu sư, các người đi tìm hoàng đế đi, tìm thấy người nhớ phái người đến cung của ta thông báo một tiếng. "

Rõ ràng, Lệ Phi không quá quan tâm đến sự biến mất của Bạo quân. Dù sao, nàng ta đã thất sủng năm tháng rồi. Nàng ta sao phải quan tâm đến sự sống chết của Bạo quân chứ?

Thừa tướng Đường Bắc Khôi lần này thực sự gặp rắc rối rồi.

Hoàng đế rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Từ khi nào trong cung điện xuất hiện hồ ly tinh vậy?

Phủ Trác Vương.

"Trác lão gia, ý định của trẫm đến đây đã rất rõ rang rồi! Lần này trẫm lén lút ra khỏi cung, hy vọng sẽ mời được sự tương hộ của Trác lão tử, đêm nay đi gặp một người."

Trong ánh nến, khuôn mặt anh tuấn của bạo quân trông quyến rũ và yêu nghiệt hơn, nhưng trong đôi mắt lại đầy sự thô bạo tàn nhẫn và sát khí. Người đàn ông nguy hiểm này nắm trong tay sức mạnh của sự sống và cái chết.

"Gặp ai?" Trác lão tử hỏi.

"Hắc tường vi." Bạo quan thốt ra ba từ.

"Hắc tường vi? Chẳng lẽ là kẻ giết người săn tiền thưởng huyền thoại dùng kiếm như thần gần đây ở kinh thành?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi