CƯNG CHIỀU ĐỘC NHẤT

Cô gái trong ngực giãy dụa, Đoạn Khâm chống đầu lưỡi lên lợi, thấp giọng uy hiếp: “Em còn nhúc nhích nữa thì anh sẽ hôn em trước mặt bọn họ.”

Thẩm Vi Tửu hít một hơi, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lại, vậy mà Đoạn Khâm lại lấy chuyện này ra để uy hiếp cô.

Đoạn Khâm không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Vi Tửu, anh chỉ muốn ôm cô về nhà rồi giấu đi, để cô không chạy trốn nữa.

Tuy Đoạn Khâm đi ra từ cửa sau nhưng ở đây cũng có fan hâm mộ của anh, bọn họ thấy Đoạn Khâm ôm một cô gái trong ngực thì đều ngẩn người, sau đó lấy điện thoại ra để chụp ảnh.

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vi Tửu vì tức giận mà phồng lên, một giây sau đã bị áo che lại.

Giữa những tiếng ồn ào, giọng nói của Đoạn Khâm không rõ ràng cho lắm: “Anh không muốn để bọn họ nhìn em.”

A Tửu là của anh, chỉ một mình anh mới có thể nhìn.

Anh như một đứa trẻ, cố chấp bảo vệ món đồ của mình.

Nhưng Thẩm Vi Tửu lại không biết Đoạn Khâm đang nghĩ gì, tay cô nắm thật chặt, chẳng lẽ anh làm vậy là vì không muốn để người khác biết mình và anh có quan hệ sao?

Cũng đúng thôi, không chừng thì cô gái mà Đoạn Khâm thích đang chờ anh ở bên ngoài đấy.

Vậy tại sao anh lại ôm cô, Đoạn Khâm coi cô là gì?

Thẩm Vi Tửu cắn chặt môi dưới, cô có thể chia tay với Đoạn Khâm, có thể không quấy rầy cuộc sống của anh, nhưng cô sợ Đoạn Khâm sẽ phá hỏng ký ức lúc bên nhau của bọn họ.

Sắc mặt Đoạn Khâm lạnh lùng, những người đang chụp ảnh cũng chỉ dám đứng bên cạnh, Đoạn Khâm vào trong xe: “Lái xe đi.”

Vương Thạch và Tiểu Vương đều bị fan hâm mộ cản trở, không thể đuổi theo Đoạn Khâm, hai mắt Tiểu Vương đẫm lệ mà nói: “Đại ca, anh bỏ quên em rồi sao?”

Vương Thạch thì hận đến nghiến răng, tuy Tiểu Vương bị bỏ rơi, nhưng cậu ta vẫn nhớ thân phận trợ lý của mình, thấy Vương Thạch sắp báo cảnh sát, cậu ta vội vàng ngăn lại: “Anh à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát.”

“Không báo cảnh sát? Nếu A Tửu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?” Vương Thạch quát, anh thật sự hận bản thân vô dụng, để A Tửu bị người khác cướp ngay trước mặt mình.

Tiểu Vương nói: “Không đâu, không đâu, đại ca nhà chúng tôi vừa đánh quyền xong, chắc là đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, tôi lập tức dẫn anh đi tìm anh ấy, anh ấy là người nổi tiếng, sẽ không làm ra chuyện gì đâu.”

Vương Thạch cười lạnh: “Người nổi tiếng có thể cướp người giữa ban ngày sao?”

Tiểu Vương cười nịnh nọt, vội vàng gọi điện thoại cho Trần Mạt: “Mạt ca, anh mau gọi điện thoại cho Khâm ca đi, anh ấy vừa cướp một cô gái.”

Trần Mạt đang ở thành phố A, nghe Tiểu Vương nói xong, lập tức quát: “Cậu nói gì?”

Tiểu Vương liên tiếp bị hai người quát, cậu ta chỉ cảm thấy tai mình sắp bị điếc.

Đoạn Khâm mặt không biểu cảm nhìn Thẩm Vi Tửu đang ngồi ở bên cạnh, trên đầu cô còn phủ áo của anh, hô hấp từ tốn mang theo chút phập phồng, trong mắt anh là sự vui mừng khôn xiết không thể che giấu, bất kể như thế nào thì anh cũng đã tìm được A Tửu rồi, A Tửu của anh chưa chết.

Tay Đoạn Khâm hơi run run, anh vén vạt áo che trên đầu Thẩm Vi Tửu lên, trông thấy chiếc cằm thon gầy của cô, anh đột nhiên cảm thấy dường như mình đang vén chiếc khăn voan đỏ của cô dâu.

Nhưng sau khi vén hết vạt áo lên, trái tim của Đoạn Khâm dần chìm xuống, tựa như chìm đến dưới vực sâu thẳm, cuối cùng không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

Trên gương mặt Thẩm Vi Tửu vương đầy nước mắt, cô khẽ nói: “Đoạn Khâm, để tôi đi đi.”

Giọng nói của cô vẫn mềm mại như xưa, nhưng mang theo cả sự van xin.

Tình cảm trong mắt Đoạn Khâm đã được che kín, cô gái của anh đang cầu xin anh để cô đi.

Ánh mắt long lanh bị che phủ bởi một tầng hơi nước, mang theo sự buồn bã.

Cô đang buồn vì điều gì? Sợ bạn trai ghen sao?

Đoạn Khâm nghĩ đến người đàn ông lúc nãy, lệ khí toàn thân không nhịn được mà tỏa ra bên ngoài.

Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm không để ý tới mình bèn ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, nhưng cô lại bị Đoạn Khâm mạnh mẽ kéo vào trong ngực anh.

Bề mặt bao tay bóng loáng như da rắn dán trên mặt Thẩm Vi Tửu, cô vô thức run lên, trong mắt Đoạn Khâm mang theo sự bực bội, anh cảm nhận được cô đang run rẩy, trong lòng không khỏi cười khổ, hiện tại ngay cả tới gần anh thôi mà cô cũng cảm thấy sợ hãi sao?

“Thẩm Vi Tửu, ngay cả nhìn anh thêm một lúc mà em cũng không muốn sao?”

Tay Đoạn Khâm nắm lấy cằm Thẩm Vi Tửu, ép cô phải nhìn mình.

Thẩm Vi Tửu đột nhiên cảm thấy Đoạn Khâm có hơi xa lạ, cô cắn môi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Chẳng phải em nói không nhớ anh sao? Để anh cho em nhớ lại.” Đoạn Khâm dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát cánh môi Thẩm Vi Tửu, ép cô hơi hé miệng, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Đoạn Khâm vẫn nhớ rõ cánh môi của cô mềm mại nhường nào, ngọt ngào ra sao, liệu có phải người kia cũng từng nếm thử rồi không?

Nghĩ đến đây, Đoạn Khâm không kiềm chế được cơn ghen cuồn cuộn trong lòng mà định hôn lên, anh muốn trên người cô nhiễm hương vị của mình.

Tiếng bạt tai vang lên thanh thúy, khiến bầu không khí trong xe ngưng lại.

Thẩm Vi Tửu nhìn gương mặt hơi nghiêng của Đoạn Khâm, nước mắt dần chảy xuống, giọng nói của cô run run: “Đoạn Khâm, anh coi tôi là gì?”

Trên mặt nóng rát, Đoạn Khâm cảm thấy cái tát này còn đau hơn bất kỳ nắm đấm nào anh từng hứng chịu, ánh mắt anh phút chốc trở nên mờ mịt.

Thẩm Vi Tửu đẩy Đoạn Khâm ra, ngồi ở một bên, khẽ nói: “Đoạn Khâm, để tôi đi đi.”

Đoạn Khâm nhắm mắt lại: “Được.”

Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Đoạn Khâm nhìn bóng dáng cô khuất dần, trong lòng chợt trở nên hoang vắng.

Tiểu Vương lái xe đưa Vương Thạch đuổi theo xe Đoạn Khâm, Vương Thạch đột nhiên nói: “Dừng xe, dừng xe.”

Thẩm Vi Tửu đang lơ đãng đi bên vệ đường, Vương Thạch thấy vậy, cả người đều luống cuống, anh ôm Thẩm Vi Tửu vào ngực: “A Tửu, em không sao chứ, tên đó không làm gì em chứ?”

Giọng nói của Thẩm Vi Tửu mang theo tiếng nức nở: “Không ạ.”

“Không thì tốt rồi, không thì tốt rồi.”

Tiểu Vương thật sự sợ Đoạn Khâm sẽ làm ra chuyện gì đó, nhưng nếu không có chuyện gì thì tốt rồi, Tiểu Vương móc ví tiền ra: “Chút tiền này cho hai người mua ít đồ coi như an ủi, anh trai này cũng có thể giữ lại mặt mũi, thật sự ngại quá.”

Lần này quả thực là Đoạn Khâm không đúng, nhưng cậu ta lại sợ sau này hai người kia sẽ dọa dẫm, hoặc là lên mạng tung tin về Đoạn Khâm, nếu vậy thì cũng không tốt, nên mới lấy tiền ra định động viên một chút.

Vương Thạch lại cảm thấy như bị sỉ nhục, anh ném tiền xuống đất: “Tốt nhất là A Tửu không sao, nếu có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ kiện các người.”

Thẩm Vi Tửu không muốn làm khó Tiểu Vương: “Em thật sự không sao, anh ta không dám làm gì đâu, chúng ta trở về đi, em muốn về nhà.”

Vương Thạch trừng Tiểu Vương, nửa ôm Thẩm Vi Tửu bỏ đi.

Thẩm Vi Tửu vừa trải qua hoảng sợ, mới về nhà đã phát sốt, Vương Thạch lập tức nói: “Anh phải đi tìm tên súc sinh kia!”

Thẩm Vi Tửu dựa trên ghế sa lon uống nước, giọng nói yếu ớt: “Anh Vương, em chỉ bị cảm mà thôi, anh đang nghĩ gì vậy?”

Vương Thạch ấp úng ngồi xuống: “A Tửu, nếu có chuyện gì thì em nhất định phải nói cho anh biết.”

“Vâng.” Thẩm Vi Tửu biết Vương Thạch lo lắng cho mình, bèn gật đầu.

Vương Thạch xoa xoa đầu Thẩm Vi Tửu: “Anh Vương thật sự vô dụng, không thể bảo vệ em thật tốt, em xứng đáng với người tốt hơn. Nếu em chịu đồng ý, có thể để anh gọi em một tiếng em gái không?”

Thẩm Vi Tửu nhìn Vương Thạch: “Anh Vương, em vẫn luôn gọi anh là anh Vương, anh cũng có thể gọi em là A Tửu mãi mãi, như vậy cũng rất tốt rồi.”

Vương Thạch cười khổ: “A Tửu, em thật sự tàn nhẫn, chỉ một chút hi vọng cũng không chừa lại cho anh.”

Thẩm Vi Tửu uống nước, ngước mắt nhìn ánh đèn, nếu cô tàn nhẫn thì tốt rồi, như vậy trái tim của cô cũng sẽ không đau đớn nữa.

Sau khi Vương Thạch rời khỏi nhà Thẩm Vi Tửu, anh gọi điện thoại cho Trương Thuần: “Trương Thuần, hôm nay có một người đàn ông kéo A Tửu lên xe ngay tại trên đường, anh nghi ngờ người đó là bạn trai cũ của A Tửu.”

Phải mất một lúc sau Trương Thuần mới nghĩ ra bạn trai cũ của A Tửu là Đoạn Khâm, cô lập tức nổi giận: “Vậy mà Đoạn Khâm đã tìm được A Tửu rồi sao? A Tửu không sao chứ?”

“Cô ấy phát sốt rồi, ngày mai em sang đây thăm cô ấy đi.”

Trương Thuần vội vàng khen ngợi: “Anh Vương, bây giờ anh và A Tửu thế nào rồi?”

Vương Thạch nói: “Ngay cả một chút hi vọng cô ấy cũng không để cho anh.”

Hơn hai năm rồi, A Tửu vẫn chưa buông xuôi thì quả thật là không hề thích Vương Thạch, Trương Thuần định khuyên Vương Thạch từ bỏ, nhưng đây là Vương Thạch bằng lòng, cô cũng không nên khuyên nhủ gì, đành nói: “A Tửu cũng là vì muốn tốt cho anh.”

Nếu A Tửu không thích Vương Thạch mà còn mập mờ với anh, vậy chẳng phải là tra nữ sao?

Sau khi cúp điện thoại, Trương Thuần lên mạng tìm kiếm, quả nhiên tin tức về quyền vương Đoạn Khâm ôm ấp một cô gái thần bí đã lên hot search Weibo, Trương Thuần không khỏi lo lắng cho A Tửu.

Tên tra nam Đoạn Khâm này còn dám trở về tìm A Tửu.

Cô sợ A Tửu bị Đoạn Khâm mê hoặc.

Đoạn Khâm trở về không bao lâu, Trần Mạt đã chạy từ thành phố A đến khách sạn mà Đoạn Khâm đang ở, Đoạn Khâm vừa đánh quyền xong, toàn thân còn mang theo mùi máu, Trần Mạt không quan tâm, anh ta vào phòng dạo qua một vòng, không thấy con gái nhà người ta mới thở dài một hơi, Đoạn Khâm rũ mắt nhìn Trần Mạt: “Anh đang tìm gì vậy?”

Trần Mạt nói: “Đoạn Khâm ơi là Đoạn Khâm, có phải cậu đánh quyền xong thì đột nhiên kích động, bắt cóc người ta trên đường cái hay không?”

Trên ngón tay Đoạn Khâm cầm một điếu thuốc chưa châm, anh sợ mùi thuốc lá sẽ hòa tan hương chanh trên người: “Ừ.”

“Cậu còn ‘ừ’ được nữa à.” Trần Mạt tức xỉu: “Bây giờ khắp nơi trên internet đều đang bàn luận về chuyện này đấy, cậu nói rõ ra xem nào.”

“Chẳng có gì hay để nói cả, em phải có được cô ấy.”

Giọng nói của Đoạn Khâm rất nhẹ, nhưng bên trong lại mang theo cố chấp.

A Tửu là của anh, chỉ có thể là của anh mà thôi.

Trần Mạt hít một hơi, anh ta không nghĩ ra cô gái nào có thể khiến Đoạn Khâm vừa gặp đã yêu, có thể khiến anh mất lý trí, bắt cóc người ta trên đường cái.

Anh ta đột nhiên có một dự đoán.

Trương Thuần sắp xếp xong chuyện của lớp dạy múa, sau đó lái một chiếc xe màu đỏ đến trường của Cảnh Tri Bác, năm nay Cảnh Tri Bác có thể tốt nghiệp, hiện tại đang theo thầy hướng dẫn làm đề án, đã hết giờ học rồi mà vẫn có vài học đệ học muội đang hỏi ríu ra ríu rít, Cảnh Tri Bác nói: “Ngày mai anh lại giải đáp cho các em, hôm nay anh còn có việc.”

Một học muội nói: “Hôm nay học trưởng ăn mặc rất đẹp trai, anh sắp đi gặp bạn gái ạ?”

Cảnh Tri Bác cười gật đầu.

Bình thường đều là cậu quấn lấy Trương Thuần, vất vả lắm hôm nay Trương Thuần mới đến tìm cậu, cả ngày cậu đều rất vui vẻ.

Cảnh Tri Bác chào hỏi thầy hướng dẫn xong thì đi về hướng bên ngoài trường học, lúc này đang là giờ cơm trưa, có không ít sinh viên đều ra ngoài, bọn họ nhìn thấy một người đẹp tóc xoăn đang dựa trên một chiếc xe màu đỏ, vô cùng hấp dẫn ánh mắt, Cảnh Tri Bác đi ra thì thấy có một nam sinh đang xin số WeChat của Trương Thuần, nhưng Trương Thuần cho thì không nói, mà cô còn quăng trả nam sinh kia một nụ hôn gió, chọc cho cậu ấy đỏ bừng mặt.

Sự vui mừng tràn đầy trong lòng Cảnh Tri Bác chợt tan biến, cậu đi đến ôm eo Trương Thuần, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng trêu ghẹo người, đến tận khi Trương Thuần không thở nổi mới buông ra, Trương Thuần lên xe, tô lại son môi: “Sao vậy? Hôm nay có ai chọc giận Cảnh thiếu gia nhà em à?”

Cảnh Tri Bác lạnh lùng nhìn Trương Thuần: “Em cảm thấy là ai?”

Trương Thuần cười híp mắt: “Chẳng lẽ là giáo viên hướng dẫn phiền chán kia của anh? Hay là học đệ nào đó lại làm chuyện ngu ngốc rồi?”

Cảnh Tri Bác bị Trương Thuần chọc giận đến nghiến răng, hận không thể cắn lên chiếc miệng nhỏ kia, nhưng đương nhiên là cậu cũng đã làm như vậy.

Hôn xong, Trương Thuần bất mãn nói: “Em vừa tô lại son mà anh lại hôn rồi.”

Cảnh Tri Bác cầm giấy lau miệng, ngoài miệng quả thật có màu sắc diễm lệ, cậu hỏi: “Đi đâu?”

“Đi thăm A Tửu, anh không biết đâu, tên tra nam Đoạn Khâm đó tìm thấy A Tửu rồi, hôm qua A Tửu suýt bị hắn ta bắt đi, trong tang lễ năm đó, khi thấy người đàn ông kia xin tro cốt của A Tửu thì em biết ngay là hắn ta biến thái nhường nào rồi.” Trương Thuần ngáp một cái, sau đó nói: “Anh lái xe đi, em ngủ một giấc.”

Biến thái?

Chắc là vì rất yêu chị A Tửu.

Cảnh Tri Bác nhìn điệu bộ không tim không phổi của Trương Thuần, cậu cảm thấy răng lại ngứa, người phụ nữ này vô cùng trêu chọc người, nhưng hình như lại không hiểu biết về chuyện cảm tình, nếu không phải mấy năm nay cậu đều quấn chặt lấy thì không biết lúc này cô đang ngồi trên xe của ai nữa.

Cảnh Tri Bác giật giật cà vạt, chỉ nghĩ thôi mà cậu đã không thở nổi.

Buổi sáng, Thẩm Vi Tửu đã đỡ sốt, Vương Thạch đã xin nghỉ giúp cô, vừa hay chị Thuần gọi điện thoại nói là sắp đến đây, cô bèn đi mua đồ ăn, vừa sáng sớm Thẩm Như đã ra ngoài, Thẩm Vi Tửu không thấy bà đâu.

Lúc Trương Thuần tới thì Thẩm Vi Tửu đang rửa rau, cô vội vàng nói: “A Tửu, em mau bỏ xuống, để chị rửa cho.”

“Em đã khỏi rồi, chị Thuần, chị còn phải đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”

Trương Thuần nói: “Đây chẳng phải là vì nhớ Tiểu Tửu Tửu nhà chị hay sao.”

Mấy người gọi Vương Thạch đến cùng nấu ăn, sau đó ngồi trên sân thượng ăn cơm uống rượu, Cảnh Tri Bác và Vương Thạch uống bia, Trương Thuần cũng định uống nhưng bị Cảnh Tri Bác ngăn cản, Thẩm Vi Tửu bèn nói: “Chị Thuần, chị uống rượu cốc-tai với em nhé, ngày mai chị còn phải đi làm.”

“Bia cũng không sao.” Tuy Trương Thuần nói vậy nhưng cô không cầm bia nữa.

Đêm hè, làn gió thổi qua đánh tan sự khô nóng, người uống rượu sẽ dễ dàng tháo lớp bọc ngoài trên người mình.

Từ trước đến nay Trương Thuần vốn hay nói thẳng, bây giờ lại càng thẳng thắn hơn: “A Tửu, có phải em gặp Đoạn Khâm rồi không?”

“Em đừng nhìn Vương Thạch, trên mạng đã tung ảnh rồi, vừa nhìn đôi chân mảnh khảnh thì chị biết ngay là em.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Chị Thuần, chị xuống khỏi ghế đã rồi nói sau.”

Trương Thuần nói: “Không, chị cho em biết, Thẩm Vi Tửu, hắn ta cảm thấy nhàm chán mới đến tìm em thôi, bằng không thì vì sao trong suốt ba năm qua vẫn không đến tìm em chứ?”

Thẩm Vi Tửu đỡ trán, chính cô bảo Cảnh Tri Bác che giấu tung tích giúp mình mà, chắc là chị Thuần quên mất rồi.

“Tạm thời không nói đến mấy cái này nữa, em cứ nói đi, trước đây em về nước, gọi điện thoại hay gửi tin nhắn hắn ta đều không trả lời, cũng không gọi điện cho em, để một mình em đối mặt với người nhà họ Thôi, sau khi hắn ta về nước cũng không liên lạc với em, cho dù em bất chấp nguy hiểm bị phát hiện để gửi tin nhắn, hắn ta cũng không trả lời, để em đợi đến tận hừng đông hu hu, Tiểu Tửu nhà chị đáng thương quá, tên Đoạn Khâm này quả thực không phải người, bây giờ hắn ta còn đeo cả nhẫn rồi, cũng ở trong nhà của người phụ nữ khác mà còn đến tìm em, coi em là gì chứ?”

“Coi em là loại con gái tùy tiện đấy, bảo hắn ta cút đi, cút xa một chút.”

Trương Thuần nói xong thì bắt đầu lộn xa lộn xộn, Cảnh Tri Bác ôm Trương Thuần từ trên ghế xuống, nhìn Thẩm Vi Tửu, nói: “Ngại quá, Thuần Thuần uống say rồi.”

Thẩm Vi Tửu uống hết rượu trong tay, lắc đầu: “Tôi biết, không sao đâu, chị Thuần cũng là vì tốt cho tôi.”

Vương Thạch ném chai xuống mặt đất, phát ra tiếng loảng xoảng: “Anh phải đi tìm tên đó.”

Cảnh Tri Bác vừa trấn an Trương Thuần xong, sau đó lại đi kéo Vương Thạch, âu phục trên người không biết đã nhăn thành bộ dạng gì nữa.

Có làn gió thổi qua, thổi bay tóc Thẩm Vi Tửu, hương chanh trên người cô xen lẫn cả mùi rượu, cùng bốc hơi men trên bầu trời đêm, Thẩm Vi Tửu chạm lên trái tim mình, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, kẻ trong cuộc thì u mê, chị Thuần nói rất đúng, có lẽ cô nên khiến Đoạn Khâm rời xa mình.

Vương Thạch đã được Cảnh Tri Bác đưa về nhà, Cảnh Tri Bác lại nhét Trương Thuần vào trong xe, nhíu mày hỏi: “Mẹ chị đâu rồi?”

Thẩm Vi Tửu nói: “Gần đây hình như bà ấy quen một người đàn ông, mỗi sáng đều trang điểm rất sớm rồi ra ngoài, có khi buổi tối cũng không về.”

Trong xe, hình như Trương Thuần muốn nôn, Cảnh Tri Bác nói thêm đôi câu rồi đi chăm sóc cho Trương Thuần.

Ngày hè nhiều mưa, lúc bọn họ cơm nước xong xuôi thì trời còn khá đẹp, đến nửa đêm thì mưa rơi.

Buổi sáng, Thẩm Vi Tửu vừa đến trường mẫu giáo thì chợt nghe thấy lãnh đạo trường nói rằng hôm qua người tài trợ kia lại đến thị trấn rồi, buổi sáng còn giúp bọn họ quét sân nữa.

Thẩm Vi Tửu nghe lãnh đạo trường khoa trương đến nỗi dường như hận không thể gả con gái cho người ta thì cảm thấy thú vị, cô không thấy hai cô gái mới đến đâu, bèn hỏi: “Các cô ấy đâu rồi?”

Lãnh đạo trường nói: “Vị tài trợ đó đã được trưởng trấn kéo đi rồi, hai cô gái đó xin nghỉ để đi cùng, nói là muốn học tập, chẳng phải là thấy người ta đẹp trai sao, ôi, mấy cô gái bây giờ.”

Thẩm Vi Tửu có một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được.

Hôm nay có tiết dạy của Thẩm Vi Tửu, cô cầm đồ đi thay, bắt đầu dạy các bạn nhỏ múa.

Tiểu Vân đột nhiên đứng im không múa nữa, Thẩm Vi Tửu đi đến hỏi: “Tiểu Vân, sao em không múa nữa?”

Tiểu Vân nói: “Cô Thẩm ơi, bên ngoài có lão sói xám.”

Thẩm Vi Tửu nhìn qua cửa sổ kính, thấy một người đàn ông đang đứng ngược hướng ánh sáng, không nhìn rõ mặt, không đợi cô nhìn kĩ, người đàn ông đã sải bước đến.

Tiểu Vân vừa thấy anh vào thì bị dọa đến nỗi hô to: “Lão sói xám đến rồi.” Khiến tất cả các bạn nhỏ đều bị dọa, chạy tới bên cạnh Thẩm Vi Tửu.

Khuôn mặt của người đàn ông dần hiện rõ dưới ánh sáng, trong ánh mắt sâu thẳm không có chút ánh sáng, sắc mặt Thẩm Vi Tửu hơi tái nhợt, nói bằng giọng lạnh lùng: “Bọn trẻ còn nhỏ, anh đừng dọa chúng.”

Đoạn Khâm bước từng bước đến gần, Thẩm Vi Tửu vô thức thở thật chậm, cánh tay của cô vẫn ôm những đứa trẻ kia, ánh mắt Đoạn Khâm đặt trên người Thẩm Vi Tửu, giọng nói như đang lẩm bẩm: “Em thích trẻ con?”

Thẩm Vi Tửu không để ý tới Đoạn Khâm: “Đây là nơi dạy học, phiền anh ra ngoài trước.”

Đoạn Khâm mang theo khí thế mạnh mẽ đến gần: “À ~ Hóa ra em thích trẻ con, vậy chúng ta sẽ sinh cả một nhà trẻ.”

Nhìn gương mặt cô dần chuyển sang màu hồng, trái tim của Đoạn Khâm ruốt cuộc cũng về lại đúng chỗ.

Gương mặt Thẩm Vi Tửu đỏ lên: Rõ ràng là cô không có ý này …

“Vô liêm sỉ.” Thẩm Vi Tửu nói.

Tiểu Vân không nghe thấy cô giáo Thẩm đang nói gì với người đàn ông kia, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc cô mắng Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm rũ mắt nhìn xuống, Tiểu Vân chợt òa khóc, Thẩm Vi Tửu vội vàng dỗ Tiểu Vân nên đã bỏ lỡ một tia cứng ngắc trên người Đoạn Khâm, đến khi cô ngẩng đầu nhìn thì Đoạn Khâm đã ra ngoài.

Hai cô gái mới đến đang vây quanh Đoạn Khâm, gương mặt Đoạn Khâm mang theo sự vui vẻ, không hề có vẻ thâm trầm khi đối diện với cô.

Ngay cả cười Đoạn Khâm cũng không muốn cười với cô.

Đoạn Khâm chậm rãi trả lời mấy câu hỏi của các cô, nhưng ánh mắt đều rơi trên người Thẩm Vi Tửu, nhìn cô lau mũi cho bé gái, mũi bé gái kia thổi ra một quả bong bóng, sau đó lại càng khóc lớn tiếng hơn, anh không khỏi khẽ nhếch khóe môi.

“Oa, quyền vương, anh vừa cười sao?”

Đoạn Khâm thu lại nụ cười: “Có sao?”

“Chắc chắn có, em không nhìn nhầm đâu.”

“Vậy thì cho là có đi.” Đoạn Khâm nói.

“Quyền vương, trên mạng nói anh thường quyên góp tiền, có thật không vậy?”

Đoạn Khâm nhìn hai cô gái, các cô bị Đoạn Khâm nhìn, lập tức đỏ mặt: “Quyền vương, anh không muốn nói thì thôi vậy.”

“Ừ, các cô có thể gọi tôi là Đoạn Khâm.” Đoạn Khâm thấy Thẩm Vi Tửu ra thì vội vàng đến gần.

Lãnh đạo trường mẫu giáo vừa hay cũng đi tới: “Nào, hôm qua A Tửu không đến, để tôi giới thiệu cho cô, vị này chính là người tốt bụng đã giúp đỡ thị trấn nhỏ chúng ta.”

Thẩm Vi Tửu có thể cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của Đoạn Khâm rơi trên người mình, lãnh đạo trường vẫn đang khen ngợi Đoạn Khâm, trong đầu Thẩm Vi Tửu thì xuất hiện câu nói sinh con đầy lưu manh của Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm nói: “Cũng không tốt như lãnh đạo trường nói đâu, hay là giới thiệu một chút về cô giáo này đi.”

Lúc giới thiệu Thẩm Vi Tửu, lãnh đạo trường càng nói nhiều hơn: “Vị này chính là cô giáo Thẩm Vi Tửu, là giáo viên múa duy nhất trong thị trấn của chúng tôi.”

Mặc dù Đoạn Khâm không cười, nhưng ai cũng có thể thấy được tâm trạng của anh rất vui vẻ, Thẩm Vi Tửu liếc nhìn Đoạn Khâm thì phát hiện anh đang nghe rất nghiêm túc, kết quả là Đoạn Khâm bắt gặp ánh mắt của Thẩm Vi Tửu, lập tức dời mắt lên gương mặt cô, trong mắt dường như mang theo nhiệt độ, Thẩm Vi Tửu có thể cảm nhận được gương mặt mình nóng lên, cô không khỏi tức giận trừng Đoạn Khâm thì thấy anh khẽ cong môi.

“Hay là như vậy đi, tối nay tôi mời các vị ăn cơm, các vị đã làm nhiều việc cống hiến cho thị trấn như vậy, những đứa trẻ này cũng là nhờ mọi người nên mới sống tốt.”

Đoạn Khâm chậm rãi nói.

Lãnh đạo trường nói: “Sao có thể để anh Đoạn mời được, nếu ăn cơm thì cũng nên là chúng tôi mời.”

Đoạn Khâm chỉ gật đầu, sau đó nói: “Tất cả mọi người đều đi.”

Thẩm Vi Tửu vừa định nói không đi, lãnh đạo trường đã cười đồng ý: “Tất cả đều đi.”

Đoạn Khâm liếc nhìn Thẩm Vi Tửu: “Vậy thì tốt.”

Thẩm Vi Tửu có chút tức giận, cô cảm thấy Đoạn Khâm đã thay đổi, trở nên càng đáng ghét hơn.

Buổi tối, bọn họ ăn cơm trong một khách sạn trên thị trấn, các giáo viên của trường mẫu giáo và trường tiểu học đều tham gia, bọn họ thật sự biết ơn Đoạn Khâm, chỉ tiếc là trước đó trưởng trấn đã nói rằng Đoạn Khâm không uống rượu, bằng không thì bọn họ nhất định sẽ uống say sưa với anh.

Nhưng có một giáo viên tiểu học nhất quyết muốn mời rượu, trưởng trấn không khỏi nín thở, sợ Đoạn Khâm sẽ mất hứng, nhưng không ngờ Đoạn Khâm lại đồng ý uống rượu, chỉ trong chốc lát, các giáo viên đều đến mời rượu, ai đến Đoạn Khâm cũng không từ chối.

Chỉ có điều, trong lúc nâng ly rượu lên, ánh mắt anh vẫn một mực nhìn cô gái đang ngồi đối diện qua ly thủy tinh.

Thẩm Vi Tửu gắp một viên thịt bỏ vào trong miệng, khuôn mặt nhăn lại, sau đó nhả ra, cô giáo Lý bên cạnh hỏi: “Cô giáo Thẩm, hình như hôm nay cô hơi lơ đãng.”

Thẩm Vi Tửu lại cảm nhận được ánh mắt của Đoạn Khâm, vô thức liếm cánh môi: “Vừa thất thần.”

Đoạn Khâm thấy cô thè lưỡi ra liếm cánh môi trơn bóng, ánh mắt dần sâu thẳm.

Có phải người đàn ông kia cũng từng nếm thử hương vị trên môi cô hay không?

Chỉ nghĩ đến đây, Đoạn Khâm lại nuốt rượu vào bụng, sau đó cảm thấy vị rượu vừa đắng lại chát, không hề ngọt ngào như A Tửu của anh.

Mặc dù tửu lượng của Đoạn Khâm lớn nhưng cũng không chịu nổi nhiều người mời rượu như vậy, Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm uống hết một ly rồi lại một ly, đôi mắt vốn u sầu dần trở nên mờ mịt, lúc nói chuyện với người khác, phản ứng của anh cũng chậm chạp hơn.

Bữa tiệc kết thúc, trên gương mặt lạnh lùng của Đoạn Khâm hiện lên màu đỏ, lộ ra sự dịu dàng và đa tình dưới ánh đèn mờ mịt.

Lãnh đạo trường mẫu giáo vốn đang chuẩn bị đi trả tiền, nhưng lại phát hiện lúc đến Đoạn Khâm đã trả tiền rồi.

Có mấy giáo viên nữ đã ngồi bên cạnh Đoạn Khâm, các cô phát hiện dường như sau khi uống say Đoạn Khâm rất thú vị, lập tức bát quái hỏi: “Anh Đoạn, anh có bạn gái chưa?”

Đoạn Khâm gật đầu, anh có A Tửu.

“Ôi chao, biết ngay mà, người tốt như anh Đoạn sao có thể không có bạn gái chứ? Vậy hai người sắp kết hôn chưa?”

“Đã đính hôn rồi.” Đoạn Khâm vừa nói xong thì thấy Thẩm Vi Tửu đứng lên, chợt cảm thấy xót xa, sao anh lại quên rằng A Tửu không muốn đính hôn với mình nên mới bỏ trốn chứ, anh lập tức im lặng, không nói chuyện.

Thẩm Vi Tửu đứng dậy khỏi ghế, liếc nhìn Đoạn Khâm, anh đã có bạn gái, cũng đã đính hôn mà còn làm bộ không muốn để cô biết, ánh mắt cô lạnh dần, Đoạn Khâm đã thay đổi.

Trước khi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn Đoạn Khâm, bởi vì uống quá say nên anh gục xuống mặt bàn, tạo ra một tiếng vang, cô nhìn thấy cô gái mới đến tích cực chạy tới đỡ Đoạn Khâm dậy.

Thẩm Vi Tửu ra khỏi khách, hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên quay lại.

Đoạn Khâm nằm sấp trên mặt bàn, đáy mắt xẹt qua một tia tỉnh táo và đau xót, lúc mấy cô gái khác dựa lại gần, anh vừa định đuổi đi thì chợt ngửi thấy tiếng bước chân bối rối đang đến gần, Đoạn Khâm thầm cảm thấy vui vẻ, lập tức bất động nằm sấp xuống, hương chanh nhàn nhạt bao quanh anh.

Anh không khỏi nắm chặt tay, phải nhịn.

Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm đang nằm sấp không biết trời biết đất, cô nói với mấy cô gái: “Chúng ta gọi mấy người tới đưa anh ấy vào trong xe đi, chắc anh ấy không ở quen nhà khách trên thị trấn của chúng ta đâu.”

Mấy giáo viên nam đưa Đoạn Khâm lên xe, trong nháy mắt, Đoạn Khâm đột nhiên vươn tay ôm Thẩm Vi Tửu, không riêng gì Thẩm Vi Tửu, mọi người xung quanh cũng hoảng sợ.

Nhưng khi mọi người nhìn dáng vẻ của Đoạn Khâm thì mới phát hiện chắc là người này say đến hồ đồ rồi, mấy người cùng tiến lên gỡ tay Đoạn Khâm nhưng không được, cũng ngại chạm vào người Thẩm Vi Tửu nên đành thôi.

Thẩm Vi Tửu nói: “Anh Đoạn, anh Đoạn.”

Thẩm Vi Tửu đột nhiên phát hiện bàn tay đặt trên lưng mình ôm càng chặt hơn, tựa như đang trừng phạt cô vì gọi anh là anh Đoạn.

Đoạn Khâm mơ màng nói: “A Tửu, đừng rời xa anh.”

Trong nháy mắt, Thẩm Vi Tửu cảm nhận được có vô số ánh mắt đặt trên người mình, cô thở dài một hơi, đáng lẽ vừa rồi cô không nên quay lại: “Anh Đoạn nhận nhầm người rồi, tôi không phải A Cửu. Nhưng anh Đoạn say thành dạng này rồi, để tôi đưa anh ấy về vậy.”

Một cô gái nhỏ bé như Thẩm Vi Tửu lại đưa một người đàn ông to cao trở về, ánh mắt của mọi người càng thêm phức tạp.

Nhưng Thẩm Vi Tửu càng sợ Đoạn Khâm nói hươu nói vượn rồi lại nói ra mấy chuyện sinh con gì đó, nên cũng mặc kệ ánh mắt của những người khác.

Sau khi đưa Đoạn Khâm lên xe, Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh Đoạn, tỉnh rượu đi.”

Đoạn Khâm híp mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Vi Tửu, quyết định giả say đến cùng: “A Tửu “

Nghe thấy giọng nói mơ hồ của Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu định giơ tay lên xoa huyệt thái dương cho anh, nhưng một giây sau lại lập tức thu tay về, yên lặng không nói lời nào.

Tiểu Vương đang ngồi phía trước lái xe, yên lặng nhìn người phía sau, cậu ta sợ đại ca nhà mình thần chí không rõ rồi lại làm ra chuyện gì đó, nhưng cũng may, đại ca chỉ một mực níu áo của người ta chứ không làm gì cả.

Lúc sắp rời thị trấn, Thẩm Vi Tửu nói: “Đỗ xe ở đây đi.”

Tiểu Vương xoắn xuýt một lát rồi dừng xe lại, Thẩm Vi Tửu vừa định xuống xe thì bị Đoạn Khâm kéo tay áo, người đàn ông dựa lưng vào ghế ngồi, bờ môi mấp máy gọi A Tửu, bàn tay đang đeo bao tay vẫn hung hăng nắm chặt áo cô, Thẩm Vi Tửu cảm thấy nếu không có bao tay, đoán chừng là có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Đoạn Khâm.

“Buông tay.”

Sau khi nói xong, Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm không phản ứng gì, vừa định cởi áo khoác ra thì thấy khóe mắt Đoạn Khâm lóe sáng, đến khi cô dựa lại gần thì không khỏi sững sờ, đó là nước mắt sao?

Cô chưa từng thấy Đoạn Khâm khóc.

Khi một người đàn ông kiên cường lộ ra vẻ yếu ớt, thì sẽ càng khiến người ta đau lòng.

Bàn tay cởi áo khoác của Thẩm Vi Tửu buông ra, đành ngồi về vị trí: “Lái xe đưa Đoạn Khâm về đi.”

Đoạn Khâm nhắm mắt lại, ngửa đầu, anh muốn để nước mắt chảy ngược về, nhưng lại không thể khống chế mà chảy xuống, từ khi gặp lại, câu mà A Tửu nói với anh nhiều nhất chính là bảo anh buông tay, sao anh có thể buông tay? Sao anh nỡ chứ?

Nhưng A Tửu lại bảo anh buông tay.

Thẩm Vi Tửu nhìn nước mắt trên má Đoạn Khâm, cô vươn tay lau nước mắt đi, sau đó chần chừ ôm Đoạn Khâm: “Được rồi, được rồi, đừng khóc.”

Người đàn ông trong ngực dùng sức ôm chặt cô, tuy Thẩm Vi Tửu cảm thấy hơi đau nhưng cũng không giãy dụa, cô chỉ nhẹ nhàng dỗ Đoạn Khâm: “Anh nhớ bạn gái à?”

Đoạn Khâm mở mắt ra nhìn chiếc cổ mềm mịn gần trong gang tấc, dĩ nhiên là anh nhớ bạn gái mình chứ, suốt ba năm nay, bao giờ anh cũng nhớ tới cô.

Tiểu Vương và Thẩm Vi Tửu đưa Đoạn Khâm vào phòng, hơi thở của Đoạn Khâm trầm ổn, hình như đã ngủ rồi, nhưng vẫn không chịu buông tay, Tiểu Vương cảm thấy khó xử, Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không sao, cậu ra ngoài trước đi.”

Sau khi ra ngoài Tiểu Vương mới kịp phản ứng, chắc là cô gái đó và đại ca quen nhau, có tình chàng ý thiếp, nhưng hình như cô gái đó có bạn trai nên khó xử.

Đoạn Khâm không hề phòng bị nằm tại đó, Thẩm Vi Tửu lẳng lặng nhìn anh, sau đó chậm rãi tới gần Đoạn Khâm, Đoạn Khâm có thể ngửi thấy hương chanh càng đậm hơn, anh vô thức nín thở, A Tửu muốn thừa dịp anh say rượu rồi hôn anh sao?

Anh không đợi được đến lúc Thẩm Vi Tửu hôn mình mà chỉ nghe thấy cô lạnh lùng nói: “Hóa ra lúc say rượu anh Đoạn cũng có thể không cần thở.”

Vậy mà Đoạn Khâm lại giả say, Thẩm Vi Tửu lập tức cởi áo khoác, định đi ra ngoài thì chợt có một lực mạnh truyền đến từ phía sau, Thẩm Vi Tửu bị kéo lại, ngã ngồi trong ngực Đoạn Khâm.

“Đoạn Khâm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Đôi mắt của cô trừng lớn, bên trong đều là nghi ngờ và đề phòng.

Đoạn Khâm nhìn đôi mắt đó: “A Tửu, ba năm nay, em thật sự không nhớ anh sao?”

Thẩm Vi Tửu cắn chặt môi dưới: “Không nhớ.”

Sao cô có thể không nhớ cho được, nhưng dù cô nhớ thì sao chứ, lúc anh cần cô thì tới gần cô, sau khi chân khỏi rồi thì anh không thể chờ đợi nổi mà vứt bỏ cô, hơn nữa, anh cũng đã đính hôn với người phụ nữ khác, còn cô được coi là gì chứ? Cô không thể tiếp tục ngu ngốc nữa.

Đoạn Khâm cảm thấy cơn giận trong người như sắp trào ra: “Thật sao?”

Anh không tin A Tửu lại đối xử với anh tàn nhẫn như vậy, A Tửu của anh sẽ không như thế.

Thẩm Vi Tửu nhạy cảm phát hiện ra Đoạn Khâm đang tức giận, nhưng cô vẫn cắn chặt môi dưới, tiếp tục nói: “Không nhớ.”

Đoạn Khâm đột nhiên nở nụ cười, anh cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp mất tiếng vang lên trong phòng: “A Tửu, em biết không? Mỗi lần căng thẳng em đều tự cắn môi, vừa rồi em đã vô thức cắn mấy lần, cho nên A Tửu, em đang căng thẳng vì điều gì?”

Thấy vẻ bối rối trên mặt Thẩm Vi Tửu, sự mừng rỡ trong lòng Đoạn Khâm như sắp tuôn trào ra, anh nói: “Em đang nói dối, ba năm nay em vẫn luôn nhớ anh, cho nên em mới căng thẳng, mới cắn môi.”

Thẩm Vi Tửu lại định cắn môi nhưng nghĩ đến lời Đoạn Khâm vừa nói, cô ép mình phải nhịn, nhìn Đoạn Khâm, nói: “Không, đúng là tôi đã nói dối, bởi vì tôi vẫn chưa nói hết, tôi không nhớ anh, tôi hận anh.”

Trong nháy mắt, gương mặt Đoạn Khâm trắng bạch, anh không nhịn được mà nhíu mày: “Em đang nói gì?”

Thẩm Vi Tửu cắn chặt răng, không nói thêm gì nữa, cô không muốn làm kẻ sau khi chia tay còn dây dưa không tha, cô chậm rãi nói: “Đoạn Khâm, ba năm nay tôi quên chưa nói với anh một việc.”

“Chúng ta chia tay đi. Chia tay muộn ba năm.”

Thẩm Vi Tửu nhìn sắc mặt của Đoạn Khâm ngày càng khó coi, chậm rãi đứng dậy từ trong ngực Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm cũng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Vi Tửu: “Chia tay? Chẳng phải chưa chia tay mà em đã tìm lốp xe dự phòng rồi sao? Em vì chia tay mà ngay cả lời hận anh cũng nói ra được, nếu anh không làm chuyện gì đó để em hận, chẳng phải là có lỗi với sự thù hận của em sao?”

“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Thẩm Vi Tửu cảm thấy mình quả thực không thể khai thông với Đoạn Khâm, đột nhiên bị Đoạn Khâm ném trên giường.

Mái tóc cô lộn xộn, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt khi nhìn anh chỉ có sự sợ hãi.

Đoạn Khâm không nhịn được mà tự cười giễu trong lòng, nhưng vẫn không chút biểu tình nhìn Thẩm Vi Tửu, bàn tay đeo bao tay nắm chặt cổ chân mảnh khảnh của cô.

Thẩm Vi Tửu giãy dụa mấy lần vẫn không thoát được, cô ép mình phải bình tĩnh: “Đoạn Khâm, anh tỉnh táo lại chút đi.”

“Tỉnh táo? Nếu anh tỉnh táo thì ba năm trước anh đã chết cùng em rồi.” Đoạn Khâm cúi người, hôn lên cánh môi mà anh vẫn hằng nhung nhớ, nhưng đột nhiên bị cô cắn.

Thẩm Vi Tửu cho rằng Đoạn Khâm sẽ buông mình ra, nhưng không ngờ lửa giận trong mắt Đoạn Khâm càng lớn, khóe miệng của hai người dần có máu chảy xuống, Thẩm Vi Tửu không giãy dụa nữa, Đoạn Khâm buông cô ra, lau qua khóe miệng: “Lúc em và người đàn ông kia hôn nhau cũng cắn hắn ta sao?”

Đoạn Khâm thấy cô đột nhiên bật khóc, anh lạnh lùng nhìn cô, anh tự nhủ rằng đây chỉ là thủ đoạn của cô để khiến anh mềm lòng, Đoạn Khâm từ từ buông tay Thẩm Vi Tửu ra, ngồi trên giường.

Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn của cô mà thôi, cô thoát khỏi lồng ngực của anh, hiện tại lại muốn dùng nước mắt để rời xa anh.

Nhưng anh không thể nhìn nổi khi thấy A Tửu khóc, dường như từng giọt nước mắt đều đánh vào trái tim anh.

Thẩm Vi Tửu không muốn khóc nhưng lại không nhịn được, cô hận Đoạn Khâm, cô hận anh đã phá hỏng ký ức tốt đẹp của hai người.

Đoạn Khâm ngồi ở đó, nhắm hai mắt lại: “Để anh bảo Tiểu Vương đưa em về, hay là em muốn bạn trai tới đón?”

Thẩm Vi Tửu lau nước mắt: “Tôi tự về.”

Cô không muốn gặp lại Đoạn Khâm nữa.

Cô hận Đoạn Khâm đã phá hỏng ký ức giữa bọn họ.

Đoạn Khâm nói: “Anh bảo Tiểu Vương đưa em về.”

Sau khi cô rời khỏi đây, cả căn phòng đều yên tĩnh lại, Đoạn Khâm liếm khóe miệng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, nhưng sâu trong sự dịu dàng lại hiện lên một tia cố chấp.

Anh đứng lên, chậm rãi đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước, dòng nước trong suốt từ từ chảy xuống, Đoạn Khâm cởi bao tay ra, đưa tay đến dưới dòng nước đang chảy, rửa sạch, sau đó lau máu trên khóe miệng, trong lúc rửa có thể lờ mờ nhìn thấy hai vết sẹo xấu xí trên hai cổ tay anh.

Khi anh say, A Tửu của anh quay lại, khi anh khóc, cô dỗ anh, sao anh có thể không cần A Tửu được chứ, vậy mà A Tửu lại nói hận anh.

Đoạn Khâm nhíu mày, thay một đôi bao tay mới, sau đó gọi điện thoại cho A Văn: “A Văn, cậu tra lại lịch sử liên lạc năm đó giúp anh.”

Sau khi về nhà, Thẩm Vi Tửu phát hiện Thẩm Như vẫn chưa về, cô cảm thấy rất mệt, bèn nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Cô mơ một giấc mơ, trong mơ, cô về lại Valencia, cô đang múa bên cửa sổ, Đoạn Khâm ôm Đậu Đỏ ngồi dưới cửa sổ nhìn cô, biểu cảm của một người một chó vô cùng giống nhau, cô không nhịn được mà nở nụ cười.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Thẩm Vi Tửu phát hiện mình đang cười, nhưng trên gối lại có một mảng vết ướt.

Thẩm Vi Tửu xuống tầng thì thấy hai người đàn ông đang đứng ở đó, cả hai đều nhìn đối phương, tựa như muốn đánh nhau.

Đoạn Khâm ảo não, nếu biết trước sẽ gặp người đàn ông này thì mình đã không đến đây với bộ dạng này rồi, Đoạn Khâm đột nhiên sợ mình kém cỏi hơn Vương Thạch.

Thẩm Vi Tửu nhìn về phía Đoạn Khâm, không nhịn được mà nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”

Dưới mí mắt Đoạn Khâm hơi xanh xao, râu trên cằm cũng chưa cạo, trông giống như là cả đêm không ngủ, thấy Thẩm Vi Tửu đi ra thì lập tức nhìn cô, anh vừa bước một bước thì Vương Thạch đã vượt lên.

Vương Thạch thấp giọng nói: “Có cần anh báo cảnh sát đuổi hắn ta đi không?”

Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu nhìn Vương Thạch, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào với Vương Thạch: “Anh Vương, đừng quan tâm anh ta.”

Cô gái nở nụ cười mang theo vẻ xinh đẹp, Vương Thạch cảm thấy choáng váng, nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Đoạn Khâm ở phía sau thâm trầm nhìn Vương Thạch, thầm mắng Vương Thạch ham mê sắc đẹp của A Tửu nhà anh.

Vương Thạch: “A Tửu, sáng nay anh dậy muộn nên quên không mua bữa sáng rồi.”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Không sao ạ.”

Vừa nói xong, Đoạn Khâm lập tức lấy hai chiếc bánh bao từ trong ngực ra, đưa cho Thẩm Vi Tửu.

Bánh bao vốn vừa to vừa tròn lúc này lại trở nên nhăn nhó, bên trên còn bốc hơi nóng.

Vương Thạch bỗng nở nụ cười, Đoạn Khâm mặt không biểu tình giơ bánh bao, nhưng hai tai lại đỏ lên, sáng nay anh đi ngang qua quán bánh bao nên mua, sau đó sợ nguội nên che trong ngực, ai ngờ bánh bao lại mềm như vậy, ép một chút đã xẹp rồi.

Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu nhìn Đoạn Khâm, ánh mắt Đoạn Khâm hơi sáng lên, dường như đang chờ mong cô nhận chúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi