CƯNG CHIỀU DỰNG PHU

Mạch Tử ủ rũ đi về nhà, khi về đến nơi thì vô cùng sửng sốt khi thấy dưới lầu nhà mình có rất đông hàng xóm tụ tập.

“A, Mạch Tử về rồi!” Hàng xóm vừa thấy Mạch Tử thì vô cùng hào hứng mà chạy ùa tới khiến cho Mạch Tử ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.

“Dì Vương, dì Lý, có chuyện gì vậy ạ?”

Bà Vương vội kéo Mạch Tử qua dò hỏi: “Mạch Tử à, cậu quen với cái người mua nhà của chúng ta phải không?”

Nhất định là lúc lôi lôi kéo kéo với Diệp Tử Phàm bị hàng xóm nhìn thấy. Thấy mọi người đều mang vẻ mặt mong đợi mà nhìn mình thì Mạch Tử không biết phải giải thích mối quan hệ của mình và người kia ra làm sao. Thấy Mạch Tử chỉ trầm mặc khiến cho bà Lý lập tức tỏ ra bất mãn: “Dì nói này Mạch Tử, nếu như cậu quen với cái người đó thì tại sao lại không nói sớm? Nếu như mọi người mà biết cậu quen với anh ta thì còn đi biểu tình làm cái gì chứ?”

Một người hàng xóm khác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng thế đấy! Mạch Tử à, cậu nói với anh ta nới nới điều khoản bồi thường nhiều thêm một chút đi?!”

Mọi người nhao nhao ồn ào yêu cầu khiến cho Mạch Tử vô cùng khó xử. Vừa mới gây nhau với Diệp Tử Phàm xong nên Mạch Tử thật sự không muốn phải cúi đầu đi tìm anh ta. Vì vậy Mạch Tử áy náy nói: “Dì Lý à, hôm nay cháu đi theo mọi người mới biết anh ta là người đã thu mua nhà của chúng ta. Mà cháu với anh ta đã lâu không liên lạc, đã thế trước kia cũng chỉ quen biết sơ sơ, thời gian dài không gặp mặt như vậy thì e là…”

Bà Lý vừa nghe thì lập tức khó chịu, gương mặt đầy nếp nhăn cau lại, lớn giọng bảo: “Mạch Tử, cậu đừng kiếm cớ, dì thấy cậu rõ ràng là không muốn giúp đỡ mọi người thì có!” Mạch Tử thấy bà Lý triệt để hiểu lầm liền cuống quít biện giải: “Dì Lý, không phải mà, thật sự cháu không…”

“Cậu đừng có chối, vậy tại sao dì lại nghe anh ta nói là đã chuẩn bị nhà cho cậu?”

“Dì Lý, dì hiểu lầm rồi, mọi việc không giống như dì nghĩ đâu!”

Gương mặt của Mạch Tử đỏ bừng nhưng tất nhiên là bà Lý không tin, bà nhất quyết không buông tha cho Mạch Tử: “Mạch Tử. cậu đừng có ích kỷ như vậy! Khi đó Mạch Bảo còn nhỏ, cậu thì lại bận rộn, không phải nhờ có chúng tôi giúp đỡ một tay thì cậu có thể nuôi Mạch Bảo lớn đến vậy không? Bây giờ chỉ nhờ cậu giúp mọi người một chút việc mà cậu cũng từ chối, cậu là đồ không có lương tâm mà!”

Những người hàng xóm còn lại đều gật đầu phụ họa, tôi một câu ông một câu trách mắng Mạch Tử.

“Đúng vậy đó Mạch Tử, cậu đừng có ích kỷ như vậy chứ?! Cứ coi như cậu với cái người đó không quen thân lắm nhưng ít nhất cậu cũng nói với anh ta một tiếng đi. Nếu như chúng tôi có quen biết anh ta thì cần gì phải nhờ tới cậu!”

“Mạch Tử à, mọi người đều là hàng xóm với nhau. Ông bà có câu bán bà con xa mua láng giềng gần mà! Nếu không phải chúng tôi thật sự quá khó khăn thì cũng đâu phải nhờ cậy cậu!”

Tuy rằng mấy người hàng xóm đó đều cố gắng trưng ra vẻ mặt thân thiết thế nhưng trong giọng điệu lộ rõ vẻ oán trách. Mạch Tử khẽ cắn môi, hai cánh tay buông thõng túm chặt lấy ống quần.

Năm đó khi ba cậu mất, Mạch Bảo thì vừa mới xuất viện. Mạch Tử ôm sinh mệnh nho nhỏ yếu ớt trong vòng tay, hoàn toàn mơ hồ không biết cần phải làm cái gì, nhưng cậu phải tự vực dậy bản thân mình. Mạch Tử không biết mình có đủ năng lực để chăm sóc Mạch Bảo hay không, sự cố chấp cũng như bồng bột của tuổi trẻ đều đã bị nhuộm đẫm thành hối hận vô cùng. Nhưng thân thể nhỏ bé mà ấm áp trong lòng lại nhắc nhở Mạch Tử phải kiên cường, không thể ngã gục.

Nhưng Mạch Tử lại không biết phải làm sao để nuôi nấng đứa trẻ này nên người. Trở thành cha rồi thì Mạch Tử mới thực sự hiểu được cái gì gọi là có chăm con mới hiểu lòng cha mẹ. Lúc đó hàng xóm xung quanh thấy Mạch Tử một thân một mình ôm theo đứa con rất vất vả nên vô cùng nhiệt tình giúp đỡ cậu.

Toàn bộ áo ấm mùa đông của Mạch Tử đều là do bà Lý may cho bé, khi Mạch Tử phải làm tăng ca về muộn cũng nhờ có chị Triệu hàng xóm đi đón Mạch Bảo hộ. Mạch Tử biết mình chịu rất nhiều ân tình từ những người hàng xóm này, chính vì vậy nên cậu không cách nào mở miệng từ chối quyết liệt được.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải đi tìm người đàn ông đó, cầu xin anh ta, nhờ anh ta giúp đỡ thì Mạch Tử vô cùng khó chịu. Lúc trước khi bỏ đi Mạch Tử đã từng thề rằng cho dù cuộc sống sau này có vất vả khổ sở đến thế nào thì cậu vẫn tuyệt đối không cần đến sự bố thí từ người đàn ông đó.

Mạch Tử rất bối rối không biết nên làm như thế nào. Bà Vương thấy sắc mặt âu sầu của cậu, khó xử không biết có phải họ đã làm hơi quá rồi hay không. Con người Mạch Tử như thế nào thì bà hiểu rất rõ, nếu thật sự có thể thương lượng với bên bất động sản thì không bao giờ có chuyện cậu không giúp đỡ mọi người. Vì vậy bà kéo tay Mạch Tử, trấn an cậu: “Thôi Mạch Tử ạ, cậu đừng để bụng, nếu việc này khó như thế thì coi như mọi người chưa nói gì hết.”

Bà Vương hiền hòa mỉm cười an ủi Mạch Tử, hoàn toàn không có ý trách móc gì cậu hết nhưng chính vì thế lại càng khiến cho Mạch Tử áy náy hơn. Bà Vương quanh năm đau ốm, tiền thuốc men mỗi tháng không hề ít. Con trai con dâu và cháu nội, một nhà năm miệng ăn chen chúc trong căn hộ nhỏ bé đó. Lần này nhà bị giải tỏa đã khiến cho gia đình nghèo này đúng là họa vô đơn chí.

Nghĩ đến gia cảnh nghèo khó của hàng xóm cũng như biết mọi người đều không còn nhà để về. Một chút kiên quyết còn sót lại trong lòng Mạch Tử đã hoàn toàn sụp đổ.

“Dì Vương, thật sự cháu và ông chủ của công ty bất động sản đó không quen biết nhiều nhưng cháu hứa là cháu sẽ cố gắng năn nỉ anh ta nới lỏng điều khoản bồi thường cho chúng ta. Cháu phải nói trước là có thành công hay không thì cháu không dám hứa!”

Hàng xóm thấy Mạch Tử đã chịu nói như thế thì lập tức vui vẻ ra mặt: “Không sao, không sao, cậu cứ đi thử đi! Nếu không thành công thì không ai trách cậu đâu!”

Bà Vương vẫn tỏ ra băn khoăn: “Mạch Tử à, nếu khó xử quá thì thôi đi!”

Bà Lý khó chịu trừng mắt nhìn bà Vương, thân thiện kéo tay Mạch Tử mà cười lấy lòng: “Mạch Tử à, hồi nãy dì nói chuyện có hơi vọt miệng một chút, cậu đừng có để bụng nhé! Cậu cũng biết là mấy ngày nay bọn dì đều vì chuyện nhà cửa mà lo lắng đến mất ngủ mà!”

Mạch Tử rút tay về ngắc ngứ đáp: “Dì Lý, cháu biết mà!”

Bà Lý vội vàng hỏi tiếp: “Vậy cậu định khi nào thì đi? Hình như chiều nay cậu không có đi làm phải không?”

Mạch Tử đã đâm lao đành phải theo lao, cắn răng nói: “Chiều nay cháu sẽ đi ạ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi