CƯNG CHIỀU DỰNG PHU

Cảm giác nóng rực lan tỏa khắp thân thể, toàn thân tựa như đang bị thiêu đốt trong lửa, lý trí bị đốt sạch, dục vọng nguyên thủy bừng bừng trỗi dậy.

Khoảnh khắc cảm giác nóng rực kia lên đến đỉnh điểm, bỗng dưng một cảm giác lạnh như băng ập đến, nóng lạnh đan xen, lý trí dần quay trở lại.

Lưu Đình Đình lấy lại ý thức, đôi mắt phủ đầy sương mù dần dần mở ra, nhìn bốn phía thì nhận ra mình đang nằm trong một chiếc xe hơi mui trần, gió lạnh thổi vào khiến cho Lưu Đình Đình khẽ run lên.

Lúc này Lưu Đình Đình mới giật mình nhận ra y phục của mình ướt đẫm, cô cuống quýt cúi đầu kiểm tra thì thấy ngoại trừ bị ướt ra, thân thể không có gì khác lạ mới nhẹ nhàng thở phào.

Sau khi thả lỏng rồi Lưu Đình Đình mới phát hiện ra trong xe lúc này chỉ có một mình cô, bên ngoài trời đã tối mịt, một bóng người cao ráo đang tựa vào đầu xe. Diện mạo của người nọ mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, dường như toàn thân đã hòa vào trong bóng đêm thăm thẳm.

Lưu Đình Đình chỉnh sửa lại y phục rồi mở cửa xe đi xuống. Giày cao gót gõ xuống mặt đất phát ra âm thanh.

Bóng người phía trước nghe thấy tiếng vang, từ từ quay đầu. Khoảnh khắc anh ta quay lại, Lưu Đình Đình như chợt thấy một tia sáng cắt qua màn đêm, ghim thẳng vào trong mắt của cô.

Người đàn ông trước mắt cô có một đôi mắt phượng sâu thăm thẳm như màn đêm, dường như có thể hút cả linh hồn của người đối diện vào bên trong.

Thấy Lưu Đình Đình không nói gì mà chỉ nhìn mình chằm chằm, Diệp Tử Phàm vứt điếu thuốc đang cầm trong tay xuống đất dụi tắt, mỉm cười: “Lưu tiểu thư, đã ổn chưa?”

Người này là ai? Lưu Đình Đình hoàn toàn không biết anh ta!

Lưu Đình Đình xoa cái trán vẫn còn hơi choáng váng, nghi hoặc hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây? Còn anh là…”

Diệp Tử Phàm cười khẽ: “Lưu tiểu thư không nhớ à?”

Mày liễu Lưu Đình Đình khẽ nhăn, cô cố gắng nhớ lại. Rõ ràng mình đang rất bình thường, sau khi uống ly nước trái cây Tạ Thiên Lỗi đưa cho lúc ở trong vườn thì…

Lưu Đình Đình nghiến răng, Tạ Thiên Lỗi kia không ngờ lại bỉ ổi như thế, dám sử dụng thủ đoạn hạ lưu với cô. Bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn giúp cho cô hoàn toàn tỉnh táo.

Lưu Đình Đình điều chỉnh lại cảm xúc, tỏ ra đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt mình. Tạ Thiên Lỗi không làm gì được mình, hẳn là nhờ người đàn ông này cứu! Anh ta tình cờ giúp mình hay là cố ý?

Mặc dù trong lòng đầy băn khoăn và nghi ngại nhưng trên mặt Lưu Đình Đình lại treo nụ cười rất chân thành: “Tiên sinh, cám ơn anh rất nhiều!”

Tuy ngữ khí của Lưu Đình Đình rất thành khẩn nhưng tia đề phòng chợt lóe lên trong mắt cô không thể qua mắt được Diệp Tử Phàm!

“Lưu tiểu thư đừng khách sáo! Nhưng lần sau cô nhớ cẩn thận, không phải lần nào cũng gặp may như hôm nay đâu!”

Lưu Đình Đình gật đầu, thoáng tỏ ra hơi xấu hổ.

Diệp Tử Phàm thấy trời đã khuya, Lưu Đình Đình không còn gì trở ngại, coi như việc của mình đã xong, vì vậy liền nói: “Lưu tiểu thư, trời không còn sớm nữa, tôi đưa cô về! Sợ là lệnh tôn thấy cô giờ này chưa về chắc là rất nóng ruột rồi!”

Sắc mặt Lưu Đình Đình liền sa sầm, người đó e là chỉ ước sao mình cả đêm không về!

Lưu Đình Đình siết chặt nắm tay, cười đáp: “Thật ngại quá, đã làm mất nhiều thời gian của anh, không phiền anh nữa! Hẳn là vệ sĩ của tôi sẽ nhanh chóng tìm được chỗ này!”

Người đàn ông trước mặt là địch hay bạn vẫn chưa biết được, Lưu Đình Đình không ngây thơ đến nỗi thực sự tin rằng anh ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua rồi tiện tay cứu mình!

Người này mở miệng ra thì liền gọi mình là Lưu tiểu thư, hiển nhiên là biết rõ thân phận của mình. Nếu không phải đang có mưu tính gì với mình thì nhất định là có việc muốn nhờ.

Lúc này hẳn là nên phân rõ giới hạn với người này, trước khi điều tra rõ thân phận của anh ta thì không nên tiếp xúc quá nhiều.

Diệp Tử Phàm thấy ý tốt của mình bị từ chối cũng chẳng quan tâm, Lưu Đình Đình không quá tin tưởng vào mình cũng là chuyện bình thường. Hai người trò chuyện nãy giờ nhưng Lưu Đình Đình hoàn toàn không hỏi đến tên tuổi của mình, ắt hẳn là muốn tìm hiểu xem mình cứu cô ta là vì mục đích gì?!

Diệp Tử Phàm cảm thấy cô gái này không phải là ngốc, không uổng công đã cứu cô ta. Qua việc ngày hôm nay, Lưu Đình Đình ắt sẽ rất căm ghét Tạ Thiên Lỗi, có lẽ sau này sẽ trợ giúp được không ít cho mình nếu mình và Tạ Thiên Lỗi đấu với nhau.

Diệp Tử Phàm mỉm cười: “Nếu Lưu tiểu thư không cần tôi tiễn về thì tôi không quấy rầy nữa!” Nói rồi giơ tay chào, lái xe bỏ đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi