CƯNG CHIỀU DỰNG PHU

Ru: Chương này cũng như cả truyện đều được dịch + edit với 1 tinh thần khách quan cũng như tôn trọng và dịch đúng theo nguyên tác. Mặc dù bạn thật sự rất ghét cái kiểu lôi nước người ta (mặc dù đã dùng từ thay thế) vô truyện đá xoáy nhau thế này nhưng không thể chỉnh sửa nội dung tác phẩm được = =. May mà không động chạm gì đến VN nếu không thì bạn sẽ dẹp edit chương này luôn >A<.—–Trên đường cái, một người đàn ông cao lớn dựa vào một người thanh niên gầy yếu, tạo hình rất là quái dị khiến cho người qua đường rất hiếu kỳ, chụm đầu bàn tán.Mạch Tử không nhịn được mà dùng đầu vai hất cằm Diệp Tử Phàm: “Anh có chừng có mực một chút đi!”Diệp Tử Phàm biết da mặt Mạch Tử rất mỏng, nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ chọc giận Mạch Tử, vết thương này xem như nhận không. Nhưng cơ hội hiếm có để thân mật với Mạch Tử như thế này, Diệp Tử Phàm không muốn bỏ qua, mất một lúc đắn đo mới không tình nguyện đứng thẳng đậy.Mạch Tử quay đầu nhìn Diệp Tử Phàm: “Anh không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi về nhà đây!”Diệp Tử Phàm dùng đôi mắt ươn ướt như cún con mà tội nghiệp nhìn Mạch Tử, chơi xấu nói: “Mạch Tử, anh muốn về nhà em, em phải chăm sóc anh!”Mạch Tử chán nản trừng Diệp Tử Phàm: “Có phải anh mất tay hay gãy chân, không thể tự gánh vác sinh hoạt mà cần tôi phải chăm sóc?”“Sao không cần? Tay phải của anh tạm thời không dùng được, dù sao cũng cần phải có người chăm sóc, lẽ nào em nhẫn tâm nhìn anh tự sinh tự diệt?”“Diệp tổng tài nhà anh tài đại khí thô, tìm bảo mẫu chắc không phải là việc gì khó đâu!”“Không cần, anh chỉ muốn em chăm sóc cho anh!”“Không được, dựa vào cái gì bắt tôi phải chăm sóc cho anh?”Diệp Tử Phàm cúi đầu nhìn Mạch Bảo, trong mắt viết rõ, anh là vì con trai em nên mới bị thương, em có nghĩa vụ có trách nhiệm chăm sóc cho anh.Mạch Tử nhất thời liền bại trận, nghiến răng nửa buổi mới thốt ra một chữ: “Đi!”Diệp Tử Phàm cảm thấy âm thanh của tự nhiên cũng không mang đến nhiều cảm xúc như một từ này, vui vẻ vẫy đuôi chạy theo.Vì tay của Diệp Tử Phàm bị thương nên không thể lái xe, Mạch Tử thì hoàn toàn không biết lái xe, thế là cả ba người chỉ có thể đón taxi quay về nhà Mạch Tử.Vừa vào trong nhà, Diệp Tử Phàm liền nhảy lên sô pha nằm ườn ra, lập tức tiến vào trạng thái mà bệnh nhân nên có.“Mạch Tử, anh muốn hút thuốc!” Diệp Tử Phàm ngậm thuốc, ý bảo Mạch Tử châm lửa cho mình.Mạch Tử bất đắc dĩ cầm bật lửa ghé qua thì Diệp Tử Phàm nhân cơ hội nắm lấy tay Mạch Tử.Mạch Tử lạnh mặt nhìn Diệp Tử Phàm, huơ cái bật lửa trước mặt Diệp Tử Phàm: “Diệp tổng tốt nhất là nên buông tay, nếu không tôi mà run tay thì e là đầu tóc của Diệp tổng sẽ không được bảo đảm đâu!”Diệp Tử Phàm buông tay ra, đẩy điếu thuốc lá vào ngọn lửa, nhướng mày tà tà cười: “Thật cay, anh thích!”Mạch Tử vừa xấu hổ vừa giận dữ, bực bội ném bật lửa xuống sô pha rồi xoay người đi vào nhà bếp.Mạch Bảo chạy đến dùng tay chống cằm nhìn Diệp Tử Phàm: “Chú Diệp, chú đúng là không biết xấu hổ!”Diệp Tử Phàm không thèm để ý: “Da mặt bị bỏng thì có sao, vợ mới là quan trọng nhất!”Mạch Bảo bĩu môi, như ông cụ non mà vỗ vai Diệp Tử Phàm: “Chú Diệp, hôm nay cám ơn chú giúp con đánh nhau!”Diệp Tử Phàm nhếch miệng cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Mạch Bảo, con phải nhớ kỹ, người không phạm ta ta không phạm người, người dám phạm ta ta tất diệt người!”Mạch Bảo ngây ngô nhìn Diệp Tử Phàm: “Chú Diệp, Mạch Bảo không hiểu!”“Mạch Bảo, ý của những lời này nghĩa là nếu như người khác không chọc giận con thì con không cần phải chủ động đi trêu chọc người khác. Nhưng nếu như có kẻ nào dám chủ động khiêu khích con thì con nhất định phải cho hắn một đòn thật đau để cho từ nay về sau kẻ đó mà nhìn thấy con thì sẽ không dám làm càn.”Mạch Tử đi đến vừa vặn nghe thấy Diệp Tử Phàm đang tuyên truyền tư tưởng bạo lực cho con trai mình, đặt đĩa trái cây xuống đen mặt cảnh cáo Diệp Tử Phàm: “Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy? Đừng dạy hư con trai tôi!”Diệp Tử Phàm cầm lấy trái táo cắn một miếng hàm hồ đáp: “Anh nói sai chỗ nào? Đây là do Mao chủ tịch nói!” (Ru: hình như đâu phải ổng nói =-=)“Anh đang dùng bạo lực để trị bạo lực, bây giờ đã là thời hòa bình, không được tuyên truyền chính sách bạo lực!”“Bạo lực đâu ra mà bạo lực, Mao chủ tịch từng nói “Họng súng đẻ ra chính quyền”!” (câu này thì đúng là phát ngôn nổi tiếng của Mao Trạch Đông)“Anh căn bản là đang già mồm át lẽ phải! Đó là thời chiến còn bây giờ đã là thời bình!”“Chính vì quá mức hòa bình nên đến bây giờ ngay cả Oa quốc () cũng dám đến khiêu khích chúng ta đấy!”(()倭国 = Oa quốc: ở đây tác giả dùng từ cổ để nói về nước Nhật chứ không dùng từ hiện đại là 日本 — Trước kia người TQ gọi người Nhật là Oa nhân, hoặc từ mà mọi người hay nghe nhiều nhất là giặc Oa hoặc Oa khấu là chỉ cướp biển người Nhật.)“Đó căn bản là hai việc khác nhau, có những vấn đề cần phải đàm phán trong hòa bình chứ không thể dùng bạo lực để giải quyết!”“Đàm phán cái gì? Quăng một quả bom nguyên tử qua đánh cho gọi mẹ luôn!”“Diệp Tử Phàm, anh nói chuyện thì chú ý cách dùng từ, đừng dạy hư con tôi!”Diệp Tử Phàm ngượng ngùng không nói nữa, cúi đầu gặm táo. Trong lòng Diệp Tử Phàm thì âm thầm tính toán, vấn đề giáo dục con cái là vấn đề quan trọng hàng đầu. Hiển nhiên là phương thức giáo dục của mình và Mạch Tử hoàn toàn khác nhau, sau này sẽ còn gặp nhiều rắc rối đây!Diệp Tử Phàm nhìn mâm thức ăn thơm nức mũi trước mặt đau khổ nhìn Mạch Tử đang gắp đồ ăn cho Mạch Bảo: “Mạch Tử, em cố tình!”“Diệp tổng, anh nói thế là không đúng rồi. Cơm đã xới cho anh, chén đũa cũng để sẵn, anh còn muốn sao nữa?”Diệp Tử Phàm dùng tay trái run run cầm đũa lên, nhưng làm cách nào cũng không gắp được đồ ăn. Bất đắc dĩ đặt đũa xuống: “Mạch Tử, em thấy đó, anh đâu dùng tay trái cầm đũa được, vậy ăn kiểu gì?”“Ăn kiểu gì là việc của Diệp tổng, anh có dùng tay bốc thức ăn tôi cũng không ngại đâu!” Mạch Tử dùng đũa chia bàn ăn ra làm hai. “Khi bốc thì chú ý đừng để vung vãi, chúng tôi không muốn ăn đồ ăn anh làm rớt xuống đâu!”Thấy Mạch Tử làm vậy, Diệp Tử Phàm tựa lưng vào ghế ngồi rên hừ hừ, miệng thì than thở: “Ai nha, tay đau, bụng đói, không ai quan tâm, mình thật đáng thương mà!”Mạch Tử chịu không nổi Diệp Tử Phàm ca cẩm, bất đắc dĩ gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén của Diệp Tử Phàm.Diệp Tử Phàm nhìn thức ăn, lại nhìn Mạch Tử: “Ăn không được, anh muốn em đút cho anh ăn!”Mạch Tử xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Có ăn không? Không ăn thì đói chết kệ anh!”Diệp Tử Phàm không nói lời nào mà cứ bi thương nhìn Mạch Tử, một bộ ’em không đút anh ăn, anh tình nguyện bị đói chết’. Mạch Tử nhìn mãi cũng thấy phiền.Mạch Bảo hết nhìn Diệp Tử Phàm rồi lại nhìn ba của bé, thực hiểu chuyện nói: “Ba ơi, chú Diệp thật đáng thương, ba đút cho chú ăn đi!”Mạch Bảo nói xong thì vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, nhảy xuống khỏi ghế chạy ra phòng khách ngồi trước TV xem phim hoạt hình.Mặt Mạch Tử lúc xanh lúc đỏ, phẫn hận nhìn Diệp Tử Phàm ngồi đối diện. Trong lòng dù vạn phần không muốn nhưng chung quy không đành lòng nhìn hắn đói bụng, bất đắc dĩ chỉ có thể bưng bát cơm dùng thìa đút cho Diệp Tử Phàm.Diệp Tử Phàm vui vẻ há miệng, hoàn toàn không nhận ra hạt cơm còn đang nóng đến bốc khói, cứ thế ngậm vào. Cơm vừa mới vào trong miệng thì phun ra, không ngừng rên rỉ: “Mạch Tử, bỏng chết anh!”Khóe mắt Mạch Tử hiện lên ý cười: “Anh đúng là nhiều chuyện, xem ra anh đâu có đói lắm!”Diệp Tử Phàm bĩu môi ủy khuất nhìn Mạch Tử: “Mạch Tử, sao em nỡ lòng nào không thổi, nóng như vậy sao anh ăn được?”“Phiền phức!” Mạch Tử liếc mắt nhìn Diệp Tử Phàm nhưng vẫn múc một muỗng cơm khác đặt bên môi nhẹ nhàng thổi, đợi nguội rồi mới đưa qua.Diệp Tử Phàm cười tủm tỉm há miệng ngậm lấy, còn không quên ngậm luôn cả ngón tay của Mạch Tử vào trong miệng. Mạch Tử đã sớm dự đoán được Diệp Tử Phàm sẽ giở trò nên ngay khi Diệp Tử Phàm vừa ngậm lấy cả ngón tay mình thì liền đẩy muỗng sâu thêm vài phần chọc vào cổ họng của Diệp Tử Phàm.Diệp Tử Phàm ngậm cả muỗng cơm, bị muỗng cơm chọc vào cổ họng nhịn không được mà ho sặc sụa. Khó khăn lắm mới ngừng ho, Diệp Tử Phàm ai oán nhìn Mạch Tử: “Mạch Tử, em muốn mưu sát chồng à? Xuống tay chả nể mặt tí nào!”Mạch Tử nheo mắt lại, bộ dáng chật vật của Diệp Tử Phàm khiến cho tâm tình Mạch Tử rất thư sướng. Từ trước đến giờ luôn bị Diệp Tử Phàm lấn lướt, lần này bản thân đã đòi lại được ít nhiều.Mạch Tử nghiêng người tới trước, vẻ mặt mang đầy đắc ý: “Diệp tổng đang oan uổng cho tôi rồi, cơm tôi đút chẳng qua là anh không có phúc hưởng mà thôi.Từ khi gặp lại nhau, Mạch Tử rất ít khi cười với hắn, nhất là cười thoải mái như hôm nay còn là lần đầu tiên, Diệp Tử Phàm nhìn đến thất thần, theo bản năng vươn tay ra ôm Mạch Tử vào trong lòng.“Anh muốn cả đời này của em đều mỉm cười vì anh!”Mạch Tử cứng người, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm tình của Diệp Tử Phàm, trong nháy mắt như bị đông cứng.Thời gian gắn kết, ái dục sôi trào.Cự ly giữa hai người càng lúc càng gần, bờ môi dần dần kề sát, bỗng dưng bị tiếng đập cửa bên ngoài phá vỡ bầu không khí ái muội.Diệp Tử Phàm nghiến răng oán hận không thôi.Mạch Tử lấy lại tinh thần, bối rối tránh khỏi cái ôm của Diệp Tử Phàm chạy ra ngoài. Mạch Tử đứng trước cửa hít sâu vài hơi, đợi cho nhịp tim đang đập cuồng loạn cùng hai gò má nóng rực trở lại bình thường rồi mới mở cửa.Người phụ nữ đoan trang thanh lịch đứng trước cửa có vài phần quen mắt, trong tay cô còn ôm theo túi đồ, tò mò nhìn Mạch Tử đứng bên trong nhà.Mạch Tử nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”Lâm Ngọc Trân thầm than trong lòng, sếp mình cuối cùng cũng đã thu phục được con mèo hoang rồi.“Chào cậu, tôi tìm Diệp tổng.”Diệp Tử Phàm nghe tiếng đi ra đứng bên cạnh Mạch Tử, đưa tay cầm lấy cái túi trong tay Lâm Ngọc Trân: “Chị Lâm, phiền chị rồi!”Lâm Ngọc Trân khách sáo cười đáp lại mấy câu, ánh mắt thì không ngừng đào qua đảo lại giữa hai người, trong mắt lộ ra ý cười đầy ái muội khiến cho Mạch Tử xấu hổ không thôi, hậm hực xoay người đi vào bên trong, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tử Phàm.Diệp Tử Phàm có chút xấu hổ sờ sờ mũi.Lâm Ngọc Trân chớp mắt mấy cái: “Sếp, ngài sợ vợ!”Diệp Tử Phàm nhếch miệng cười: “Không có người đàn ông nào sợ vợ, chỉ có người đàn ông tôn trọng vợ. Chị Lâm, đây chính là chân lý tình yêu!”Lâm Ngọc Trân nhịn không được mà rùng mình, sếp nói chuyện quá buồn nôn.Tuy biết Diệp Tử Phàm không có gì đáng ngại nhưng Lâm Ngọc Trân vẫn thân thiết hỏi: “Diệp tổng, tay của ngài không sao chứ?”“Không sao, chút thương tích nhỏ, chị thông báo cho ban giám đốc ngày mai cứ làm theo kế hoạch!”Lâm Ngọc Trân gật đầu, Diệp Tử Phàm dặn dò thêm một số việc công ty nữa rồi để cho Lâm Ngọc Trân đi về.Diệp Tử Phàm thả cái túi lên ghế, liếc nhìn thân ảnh đang bận rộn trong bếp, khóe mắt lại lóe lên vẻ giảo hoạt. Diệp Tử Phàm chạy đến cọ cọ Mạch Tử, ngữ điệu bi thương lẫn cầu xin: “Mạch Tử, anh muốn tắm!”Mạch Tử triệt để phát cáu: “Diệp Tử Phàm, anh giỡn đủ chưa? Muốn tắm thì tự đi mà tắm, anh nghĩ tôi là bảo mẫu của anh chắc? Có phải còn muốn tôi phụ trách dưỡng lão chăm sóc anh đến tận lúc lâm chung không?”Diệp Tử Phàm dùng cái tay lành lặn gãi cằm, gật đầu: “Anh lớn tuổi hơn em, chắc chắn phải đi trước. Đúng là sau này em phải chăm sóc anh lúc về già rồi.”Mạch Tử chán nản hung hăng trừng Diệp Tử Phàm: “Tôi sẽ để cho anh phơi xác nơi hoang dã!”“Tùy em chà đạp, mà em khỏi phải đợi đến lúc anh trăm tuổi, muốn làm gì thì làm luôn bây giờ đi! Em muốn gì thì cứ làm!”Nhìn gã đàn ông cợt nhả trước mắt, cơn giận của Mạch Tử chẳng khác nào đánh vào miếng bọt biển, tức điên mà không có chỗ để xả giận.Diệp Tử Phàm còn không chết tâm, lôi kéo quần áo Mạch Tử không buông: “Mạch Tử, em giúp anh tắm đi! Ngày mai anh còn có cuộc họp quan trọng, không lẽ em bảo anh để nguyên như vầy cho người ta cười vào mặt?”Mạch Tử giật áo ra, bỏ mặc Diệp Tử Phàm, không thèm để ý người phía sau đang đau khổ cầu xin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi