CƯNG CHIỀU DỰNG PHU

Từ Hoằng Nghị chỉ bị viêm dạ dày phổ thông, nằm nghỉ hai ngay đã bình phục. Ngày xuất viên Lâm Dương cố ý đến tận nhà chăm sóc cho Từ Hoằng Nghị, Từ Hoằng Nghị không lay chuyển được đành phải gật đầu đồng ý.

Nhìn Lâm Dương đang bận rộn trong bếp, Từ Hoằng Nghị bất đắc dĩ gọi: “Lâm Dương, đừng làm nhiều quá, hai người chúng ta ăn có được bao nhiêu đâu!”

Giọng nói thanh thúy của Lâm Dương từ trong nhà bếp truyền ra: “Học trưởng, sắp xong rồi!”

Chẳng bao lâu sau, Lâm Dương bưng mấy đĩa thức ăn đi ra. Từ Hoằng Nghị nhìn một bàn thức ăn tỏa hương thơm ngào ngạt, chỉ có thể cảm khái trong lòng.

Lâm Dương gần đây vì sợ tăng thêm gánh nặng cho dạ dày của Từ Hoằng Nghị nên chỉ cho anh ăn cháo, đã lâu anh không được ăn thức ăn cứng rồi. Từ Hoằng Nghị gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng khen: “Ngon lắm!” Lâm Dương bị hành động hơi trẻ con của Từ Hoằng Nghị khiến cho không khỏi mỉm cười.

“Học trưởng, dạ dày của anh mới vừa ổn, không nên ăn những thứ quá lạnh hoặc quá cứng.” Lâm Dương múc một chén cháo đưa qua.

Từ Hoằng Nghị cám ơn rồi cầm lấy, nhịn không được oán giận: “Ăn cháo mấy ngày trời, mất hết khẩu vị rồi! Lâm Dương mấy ngày nay phiền em quá.”

Lâm Dương cười cười: “Anh em mình còn khách khí cái gì! Ở bệnh viện anh luôn chăm lo cho em không ít mà.” Từ ngày đó qua đi, Lâm Dương không hề đề cập đến việc kết giao nữa, Từ Hoằng Nghị như trút được gánh nặng, quan hệ giữa hai người khôi phục lại như trước kia.

Từ Hoằng Nghị gật đầu cười đáp lại, rất nhanh liền bị những món ăn đủ màu sắc trên bàn hấp dẫn.

Lâm Dương bất an khuấy chén cháo của mình, suy nghĩ toàn bộ tập trung trên người người đàn ông đối diện. Một bữa cơm, Từ Hoằng Nghị ăn rất vui vẻ trong khi Lâm Dương hoàn toàn không có khẩu vị.

Lâm Dương đứng ở bên cạnh bình nước, khóe mắt lén liếc nhìn Từ Hoằng Nghị đang ngồi trên sô pha. Lúc này Từ Hoằng Nghị đang xem TV đến nhập thần, Lâm Dương khẽ cắn môi lấy một viên thuốc nhỏ màu hồng trong túi quần ra.

Viên thuốc nhỏ bé trong tay như nặng tựa ngàn cân, bàn tay của Lâm Dương không nhịn được mà run rẩy, trong lòng rối rắm vạn phần.

Có nên làm thế này không?

Học trưởng nhất định sẽ tức giận!

Nhưng nếu không làm như vậy, đời này e là sẽ không có khả năng có được học trưởng!

Lâm Dương nghiến răng, thả viên thuốc vào ly nước. Viên thuốc nhanh chóng tan ra, mặt nước hơi sủi bọt lên rồi rất nhanh phẳng lặng như cũ.

Lâm Dương tỏ ra như không có gì đi đến trước mặt Từ Hoằng Nghị, đưa ly nước cho anh: “Học trưởng, đồ ăn hôm nay hơi mặn, anh uống nước đi!”

Mắt Từ Hoằng Nghị vẫn dính vào màn hình TV, cám ơn một tiếng rồi cầm lấy ly nước từ tay Lâm Dương đưa lên môi. Nước trong ly không nhiều, Từ Hoằng Nghị uống một ngụm xong chẳng còn lại bao nhiêu.

Trái tim Lâm Dương đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, trong lòng bàn tay đã phủ một tầng mồ hôi mỏng. Lâm Dương thấp thỏm ngồi trên sô pha, âm thầm quan sát Từ Hoằng Nghị đang chăm chú xem đá bóng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Từ Hoằng Nghị hoàn toàn không có chút khác thường nào.

Ông chủ của Vườn Địa Đàng đã nói là loại thuốc này rất thần kỳ, tại sao lâu như vậy vẫn chẳng có biểu hiện nào? Hay là mình bị lừa?

Trong khi Lâm Dương đang miên man suy nghĩ thì Từ Hoằng Nghị bỗng cau mày đứng lên.

Lâm Dương khẩn trương hỏi: “Học trưởng… anh sao thế?”

“Không có gì, anh đi vệ sinh một chút!” Từ Hoằng Nghị đáp qua loa, Lâm Dương thì đang bối rối nên không nhận ra được thái độ khác thường của anh.

Đại khái từ mười phút trước, Từ Hoằng Nghị đã cảm thấy thân thể có chút kỳ quái. Bỗng dưng cả người nóng dần lên, cởi bỏ áo khoác ra rồi mà vẫn không thể giảm bớt nhiệt khí trong người. Từ Hoằng Nghị đang còn cho rằng mình bị sốt thì một cảm giác khác thường từ bụng truyền đến vị trí giữa hai chân, tự dưng cương lên khiến cho anh vô cùng xấu hổ. Dù cho Từ Hoằng Nghị có cố gắng như thế nào vẫn không thể bình ổn được ngọn lửa kỳ dị kia, Từ Hoằng Nghị rơi vào đường cùng định đi vào trong nhà vệ sinh giải quyết.

Thấy Lâm Dương dường như không nhận ra sự khác thường của mình, Từ Hoằng Nghị cố gắng ghìm xuống hơi thở của mình, kéo áo xuống che đi vị trí đáng xấu hổ kia rồi nhấc chân định đi về phía nhà vệ sinh.

Nhưng vừa bước được một bước thì hai chân anh như mềm nhũn, lảo đảo một cái té ngửa ra sau. May mà có sô pha đỡ được nhưng lập tức Từ Hoằng Nghị liền phát hiện ra anh không thể cử động được nữa, khí lực trong thân thể nháy mắt bị rút đi toàn bộ, tứ chi vô lực ngay cả việc nhấc một đầu ngón tay lên cũng khó khăn.

Từ Hoằng Nghị vô cùng hoảng hốt.

Lâm Dương bên cạnh thì mở to hai mắt nhìn Từ Hoằng Nghị nằm ngã ngửa trên sô pha.

“Học trưởng, anh … anh làm sao thế?”

Gương mặt Từ Hoằng Nghị đỏ bừng: “Lâm Dương, anh cảm thấy rất kỳ quái!”

Trái tim của Lâm Dương lại đập điên cuồng, lời của Từ Hoằng Nghị nói Lâm Dương không nghe thấy được nữa, ánh mắt của Lâm Dương đều tập trung trên hai gò má đỏ hồng cùng với bờ môi đỏ mọng đang hé mở của người đàn ông đang nằm xụi lơ trên ghế.

Thần sắc của Từ Hoằng Nghị vốn hơi tái nhưng có lẽ là vì thuốc mà bây giờ lại trở nên hồng nhuận, giống như trái cây chín mọng vừa được hái xuống dụ hoặc mọi người nhấm nháp.

Lâm Dương hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt nóng rực dọc theo cánh môi trượt xuống, dừng lại ở vị trí đang nhô ra giữa hai chân Từ Hoằng Nghị.

Thuốc có tác dụng!

Từ Hoằng Nghị cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lâm Dương, xấu hổ khủng khiếp nhưng anh không cách nào cử động được thân thể. Từ Hoằng Nghị nôn nóng quát lên với Lâm Dương đang thần người ra trước mặt: “Lâm Dương, mau đưa anh đi bệnh viện!”

Lâm Dương dường như không nghe thấy gì vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh, trong ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Nháy mắt có cái gì đó nảy ra trong đầu, Từ Hoằng Nghị vốn là bác sĩ, thân thể bỗng dưng khác thường đã khiến cho anh nghi ngờ, Lâm Dương lại có phản ứng như vậy, Từ Hoằng Nghị không thể nào không đoán ra được.

“Lâm Dương, em dám bỏ thuốc anh?!”

Lâm Dương trước ánh mắt phẫn nộ của Từ Hoằng Nghị, xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng biện giải: “Học trưởng… em… em chỉ muốn anh nhanh chóng quên đi Mạch Tử!”

Từ Hoằng Nghị hoàn toàn không thể ngờ được Lâm Dương lại sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy, ánh mắt đầy phẫn nộ như muốn đốt cháy người thanh niên đang bối rối trước mặt: “Lâm Dương, tôi tin tưởng cậu như vậy… sao cậu lại đê tiện như thế?”

Lâm Dương yên lặng cúi đầu, mặc cho Từ Hoằng Nghị chửi rủa lẫn trách mắng.

“Cậu cho rằng làm như vậy tôi có thể ở bên cậu sao? Sao cậu dám sử dụng thủ đoạn đó với tôi? Cả đời này tôi không muốn thấy mặt cậu nữa! Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Lời nói quyết tuyệt không chừa một con đường sống nào bật ra khỏi miệng Từ Hoằng Nghị, Lâm Dương kinh ngạc trừng to hai mắt nhìn người đàn ông đang nổi giận kia. Cảm giác không cam tâm bành trướng che lấp đi áy náy trong lòng, phá vỡ toàn bộ lý trí của Lâm Dương.

“Học trưởng, em đê tiện, em vô liêm sỉ, nhưng em thật lòng yêu anh!”

“Lâm Dương, cái gọi là yêu của cậu chính là không từ thủ đoạn cưỡng bức người khác à?”

Đối mặt với sự chất vấn của Từ Hoằng Nghị, Lâm Dương vô cùng ủy khuất. Lâm Dương quỳ xuống bên cạnh Từ Hoằng Nghị: “Học trưởng, em biết em không đúng, nhưng thật sự em không thể mất anh! Em không muốn làm như thế này!”

Lâm Dương run rẩy vươn tay, muốn chạm vào người đàn ông trước mắt.

“Cút ngay, đừng đụng vào tôi!”

Tiếng quát phẫn nộ khiến cho Lâm Dương rùng mình, sự chán ghét của Từ Hoằng Nghị chẳng khác nào mũi lao đâm thẳng vào tim Lâm Dương.

Lâm Dương nở nụ cười, cười đến thê lương đau khổ, động tác từ do dự trở nên mạnh mẽ, bất chấp Từ Hoằng Nghị chửi mắng cởi quần dài của anh ra.

Từ Hoằng Nghị mở to hai mắt, người thanh niên trước mắt anh vô cùng xa lạ, toàn thân toát ra khí tức nguy hiểm.

“Lâm Dương, dừng tay lại, đừng ép tôi hận cậu!”

“Cho dù em có dừng tay thì anh vẫn hận em rồi!”

Quần tứ giác bó sát người bị đôn lên thành một cái lều nhỏ, Lâm Dương vươn tay ra chạm vào. Cách một tầng vải dệt vẫn có thể cảm nhận được vật cực nóng đang cương cứng, Lâm Dương nhất thời cảm thấy huyết mạch sôi sục, một ngọn lửa vô danh xộc lên tận đỉnh đầu. Bàn tay cẩn thận lên xuống nhẹ nhàng vuốt ve.

“Lâm Dương, dừng tay lại…”

Lâm Dương mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không quan tâm đến lời cảnh cáo của Từ Hoằng Nghị, dục vọng đã sớm thiêu đốt cạn hết mọi lý trí.

Mặc dù vuốt ve một lúc lâu, thứ trong tay vẫn cương cứng như trước, không hề có dấu hiệu tiết ra, Lâm Dương bèn tăng thêm tốc độ lẫn sức mạnh.

“Lâm Dương… buông tay…”

“Ưm…”

Cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của Từ Hoằng Nghị cùng với tiếng ngâm nga vụn vặt của anh, Lâm Dương cũng không khống chế nổi mà cương lên.

Lâm Dương hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt cương nghị nhiễm đầy ***, dưới ánh đèn như càng thêm mê người. Ngọn lửa dục vọng trong người Lâm Dương như bốc thẳng lên đỉnh đầu rồi nhanh chóng dồn xuống tập trung ở nơi bí ẩn nhất.

Lâm Dương cố gắng khống chế cảm xúc, chuyên tâm vào động tác trên tay, thế nhưng dù Lâm Dương có vuốt ve tới cỡ nào thì vật trong tay vẫn cứng rắn như thiết.

Lâm Dương trở nên nôn nóng, thứ thuốc này tại sao lại lợi hại như vậy?

Lâm Dương cắn răng, giơ tay kéo xuống mảnh vải cuối cùng che phủ dưới thân Từ Hoằng Nghị, thứ to lớn lập tức bắn ra.

Lần đầu tiên nhìn thấy vị trí tư mật của người khác, lại còn là người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, Lâm Dương xúc động đến mức chỉ hận không thể áp ngay người trước mắt xuống dưới thân mà âu yếm một phen.

Nhưng dưới ánh mắt phẫn nộ của Từ Hoằng Nghị, Lâm Dương sợ hãi.

Từ Hoằng Nghị bị thuốc tra tấn đến khó chịu không thôi, gắt gao cắn môi dưới hy vọng dùng đau đớn để giữ vững lý trí, cánh môi anh dần dần rỉ máu.

Lâm Dương nhìn thấy vậy thì rất đau lòng, không để ý đến ánh mắt giết người của Từ Hoằng Nghị mà cúi xuống há miệng ngậm lấy thứ to lớn của anh. Trong miệng bị vật cứng lấp đầy thậm chí chọc vào tận cổ họng, Lâm Dương có hơi không quen, đành phải nhả ra rồi ngậm vào một chút, bắt đầu đong đưa đầu mình.

Tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng với tiếng nước bọt do ma sát tạo thành hỗn hợp âm thanh đầy *** mỹ. Hai tay của Lâm Dương đặt bên hông Từ Hoằng Nghị, vô thức bắt đầu vuốt ve phần eo tinh tráng của anh.

Cảm nhận được thứ trong miệng mình càng cương ngạnh hơn, Lâm Dương ác liệt gia tăng tốc độ khiến cho hô hấp của người đàn ông dưới thân càng thêm dồn dập. Chẳng bao lâu sau Lâm Dương cảm nhận được phần eo của Từ Hoằng Nghị cứng đờ, vật cứng trong miệng rung lên rồi phun ra một luồng nhiệt lưu, vị tanh nồng nháy mắt ngập tràn khắp khoang miệng. Lâm Dương nuốt hết xuống rồi mới từ từ nhả ra dục vọng đã có xu hướng mềm xuống trong miệng.

Lau đi vệt trắng đục vương bên môi, Lâm Dương nghiêng người hỏi Từ Hoằng Nghị: “Học trưởng, anh khá hơn chưa?”

Người đàn ông dưới thân thở hổn hển, đợi hô hấp đỡ hơn rồi mới cắn răng phẫn hận quát: “Cậu bỏ thứ thuốc gì cho tôi?”

Lâm Dương kinh ngạc, phát hiện ra Từ Hoằng Nghị lại có phản ứng.

Tại sao lại thế này?

“Học trưởng, em không biết thứ thuốc này sao lại… sao lại…” Lâm Dương hoảng hốt không cách nào nói nên lời.

Từ Hoằng Nghị nằm trên sô pha bị thuốc tra tấn đến mức mê loạn, tiếng thở dốc kịch liệt lại tiếp tục tràn ra.

Nhìn người yêu thương chịu đủ loại tra tấn của dục vọng, Lâm Dương vô cùng áy náy lẫn hối hận. Chỉ vì nhất thời xúc động nên Lâm Dương mới mua thứ thuốc nọ, ông chủ của Vườn Địa Đàng chỉ nói thứ thuốc này rất thần kỳ, Lâm Dương hoàn toàn không ngờ là nó lại bá đạo đến thế.

Vị trí kia vẫn cương lên như thế thì liệu có hại cho cơ thể không?

Thứ thuốc này ngay cả hãng sản xuất cũng không có, nếu xảy ra chuyện thì biết phải kêu ai?

Lâm Dương hoảng loạn vô cùng, trước mắt không còn có phương pháp nào khác để có thể giải trừ thuốc trên người Từ Hoằng Nghị, trái tim của Lâm Dương nhảy lên, cố gắng bế Từ Hoằng Nghị đã hoàn toàn mê loạn, từ từ đi vào phòng ngủ.

—–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi