Bên ngoài phòng trọ trời đã tối hẳn, những tòa nhà cao tầng xa xa đã
lên đèn rực rỡ, ánh sáng chiếu lên một nửa bầu trời màu xanh lam như một loại đá quý xinh đẹp. Bây giờ khí hậu đã là cuối mùa thu, khó có được
khí trời tốt, ngoài cửa sổ gió ấm áp đang từ từ thổi. Mạnh Ảnh tắm rửa
xong đi ra, đầu tóc cũng không sấy khô, cứ như vậy mặc áo choàng tắm
trắng ngồi trên bệ cửa sổ nhìn về phía xa, tóc dài tới thắt lưng bay nhẹ trong gió.
Mạnh Ảnh không mở đèn, chỉ mở nhạc, âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi từ
trong CD phát ra. Bầu không khí rất quái dị, nhưng hiếm khi Mạnh Ảnh lại có cảm giác thích thú. Bây giờ mọi thứ giống như rất nhiều năm về trước vào ban đêm, lúc đó cô không tính vui vẻ, nhưng hiện tại chuyện phiền
lòng cũng không còn nhiều. Lúc đó cô thích mở nhạc trong phòng ngủ rồi
nhìn vào cánh cửa sổ đối diện, mặc dù chủ nhân của cánh cửa sổ kia hầu
hết thời gian đều không ở đó. Thật ra khi đó cũng không tính là thích
anh, chỉ cảm thấy mới lạ mà thôi, Dương Kỳ Ngôn vô cùng kỳ diệu hay được nhắc tới đang ở đối diện với cô.
Cô phát hiện, trong phòng anh chủ yếu là tông màu trắng tinh khiết,
gia dụng trong phòng cũng không nhiều, trừ cái giường to ra là một tủ
quần áo và một bàn học. Chậu cảnh trên ban công là một cây ngò thơm, một loại gia vị. Lúc anh đang học đại học, số lần về nhà cũng không nhiều,
nhiều lần có người giúp việc đến bên cửa sổ tưới nước cho chậu cây. Khi
đó cô nghĩ, anh nhất định rất thích mùi của ngò thơm, bởi vì hàng năm
vừa chớm xuân là anh lại gieo một hạt giống mới, cây ngò thơm trong chậu lại bắt đầu phát triển khỏe mạnh, loại thực vật màu xanh biếc này mặc
dù không thể so với những đóa hoa muôn màu xinh đẹp rực rỡ nhưng vẫn
toát ra vẻ thanh nhã và tràn đầy sức sống.
Đôi khi cô nghĩ, lúc nấu ăn nếu đem những cọng ngò thơm kia đặt ở
phòng bếp thì hay quá, có thể lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, mỗi ngày đều tưới nước, nhất định là rất sạch sẽ, giảm bớt những rắc rối khi làm
sạch, nghĩ lại cũng cảm thấy vui vẻ. Trước kia cô rất thích xem một
chương trình ẩm thực nước ngoài, anh chàng đầu bếp đẹp trai trên TV lúc
đang nấu ăn hay ngắt vài cọng hành trong chậu cảnh bên bệ bếp, dùng tay
ngắt chúng thành những đoạn dài ngắn khác nhau rồi cho vào món ăn, không chú ý nhiều đến cách thức nấu. Lúc đó điểm số của cô không được tốt
lắm, niềm vui duy nhất chính là học cách nấu ăn ngon, cho nên khi thấy
những cách thức nấu ăn đơn giản và nhanh gọn kia thì hâm mộ, tự nhiên
đối với chậu ngò thơm của Dương Kỳ Ngôn rất có cảm tình. Mãi cho đến vài năm sau vào một hôm, khi Dương Kỳ Ngôn và cô đã rất quen thuộc, những
chậu ngò thơm kia thật sự được bày ở phòng bếp ở nhà cô, những chậu ngò
thơm đặt trên bệ cửa sổ, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ tươi mát đặc biệt
làm dộng lòng người.
Cô nhớ rõ lúc đó anh gắp món ăn của cô làm, sau đó liền ăn, ánh mắt từ trước đến nay luôn tỉnh táo chợt lóe rồi biến mất, “Làm khá tốt, không nghĩ rằng ngò thơm của anh lại có tác dụng tốt như vậy.”
Đó là anh lần đầu tiên
bình dị gần gũi như thế, đã lâu anh không quan tâm chuyện của người
khác, vừa thờ ơ lại vừa lạnh lùng. Trong lòng Mạnh Ảnh ngưỡng mộ anh như vị thần và mong chờ ánh mắt đó có thể quan tâm tới cô một chút, cho nên có được cái khen hiếm có của anh, cô đã rất hài lòng. Bây giờ nghĩ lại, khi đó cuộc sống cũng thật sự đơn giản, có thể dễ dàng vui vẻ cùng đau
khổ.
Dứt khỏi hồi ức, Mạnh Ảnh cô đơn nghĩ, nếu như biết rõ chuyện hôm nay sẽ là như vậy, cô tốt nhất không nên quen biết Dương Kỳ Ngôn, sau khi
nếm được những thứ hạnh phúc ngọt ngào như mật kia, cô không còn tìm
được loại hạnh phúc như vậy nữa.
Cô vẫn nhớ rõ cái đêm khiến cuộc đời cô sụp đổ, ngày đó ngay cả ông
trời cũng vì cô mà khóc nỉ non, cơn mưa to đã chia rẻ họ thành hai kẻ
không còn liên quan nhau. Cô nhớ rõ lúc đó cô đang khóc, nhưng nước mưa
làm cô trở nên lạnh lùng, khiến anh cho rằng cô lãnh khốc đến một giọt
lệ cũng không chảy. Anh cũng đứng trong mưa, ngày đó thật ra anh rất bận rộn, từ giữa một cuộc họp quan trọng chạy đến tìm cô. Cô cũng rất bận
rộn, vội vàng cắt đứt tất cả hạnh phúc của chính mình.
Anh gọi cô từ nhà họ Mạnh đi ra, cũng không quan tâm bên ngoài đang
mưa, kéo cô đi thật lâu, cho đến khi cô đi không nổi, anh mới dừng lại.
Nếu như cô không lầm, lúc đó trên mặt anh hiện ra vẻ đau đớn, anh vẫn luôn là người ung dung lại bình tĩnh, rất ít khi biểu lộ trên khuôn
mặt, sau khi cùng một chỗ với cô cũng chỉ cười nhiều hơn so với bình
thường mà thôi. Thế nhưng, đau khổ là chuyện cách anh rất xa, anh không
quan tâm tới quá nhiều người, cho nên người có thể gây tổn thương cho
anh quá ít, Ba Mẹ anh tình cảm rất tốt, đối với anh xem như có thêm cưng chiều, cho nên anh thật sự
rất ít khổ sở. Mà anh lại bởi vì cô mà đau khổ, cô cảm thấy rất thất
vọng. Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ, dù sao mình
là người duy nhất có thể khơi dậy cảm xúc của anh, chứng minh là cuối
cùng cô đối với anh thật đặc biệt. Nhưng bây giờ, cô thà để anh hoàn
toàn không chút cảm động, còn hơn để anh dùng vẻ mặt đau khổ nhìn cô.
Anh hỏi cô: “Anh và Trình Diệc Nhiên em chọn ai?”
Lúc đó đau đớn trong mắt anh quá mức rõ ràng quá mức khắc sâu, vậy
nên cô không dám nhìn anh, dời ánh mắt nhìn đi nơi khác. Khi đó, có lẽ
anh cho rằng cô lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không muốn nhìn anh.
Nước mưa làm hai người đều trở nên thật nhếch nhác, tóc của anh dính
trên trán, áo sơ mi cũng dính trên người anh. Cô cũng không tốt hơn,
quần áo trên người nhỏ nước, thân thể chịu thêm trọng lượng của quần áo, tóc tai dán trên mặt, thật sự rất khó chịu.
Nếu có thể, cô thật muốn liều lĩnh ôm anh, nhưng là không được,
chuyện đời luôn là như thế, làm người ta hận không thể ngay lập tức chết đi. Đáng tiếc, chỉ cần mày còn sống nhất định mày phải đối mặt, nhất
định phải cho ra quyết định. Cô nhớ rõ cô vừa nói dứt lời anh liền bỏ đi ngay cả quay đầu lại cũng không, với câu nói sẽ bù đắp lại nửa chữ anh
cũng tỏ vẻ khinh thường, cũng đúng, kia chẳng phải là một người kiêu
hãnh sao, tìm đến cô đã là ranh giới cuối cùng của anh. Anh làm sao còn
có thể tự rước lấy nhục chứ?
Cô đứng trong mưa nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt cứ thế chảy ra như điên, trong lòng vô số tế bào đang
hò hét, em yêu anh. Thế nhưng, rất nhiều chuyện vĩnh viễn không thể tốt
đẹp, chỉ vài ngày trước, anh còn dẫn cô bay đi Châu Âu ăn beefsteak
chính gốc, cô nghĩ là cuộc sống thật tốt đẹp, nhưng anh bỏ lại công ty
dẫn cô đi, mặc dù anh chưa bao giờ nói đến từ yêu, nhưng anh dùng hành
động để chứng minh. Bây giờ mọi thứ đều phải cắt đứt, hơn nữa là vĩnh
viễn không thể có được nữa. Những chiếc xe gào thét lướt qua bên người,
người đi đường vội vã, không có ai có thể hiểu được nổi đau đớn tột cùng của cô khi ở ven đường khóc nức nở, tất cả đều thầm nghĩ vượt qua cô
tiếp tục đi về phía trước. Đèn đường màu vàng ấm áp đem bóng dáng anh
rời đi kéo thật dài, bóng dáng dài nhỏ như một cây kim xuyên thủng trái
tim đang bị thắt lại của cô, bởi vì cô rất đau, đau đến mức cô hận mình
không thể không có trái tim.
Mạnh Ảnh ôm lấy ngực đang đau thắt, khó chịu thở hổn hển, cũng đã rất lâu rồi, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh lúc ấy cô liền đau lòng đến mức
không thể hô hấp, chỉ có một thứ tiến bộ duy nhất là cô không hề rơi lệ.