Khi Mạnh Ảnh đến, yến hội đã bắt đầu lâu rồi. Hôm nay Trình thị tròn
một năm thành lập, gần như tất cả nhân viên của công ty đều tới.
Ban đầu Trình Diệc Nhiên dự định tham dự một mình, nhưng nghĩ tới
Mạnh Ảnh ở nhà cũng buồn bực cực kỳ, dẫn cô theo gặp gỡ nhiều người,
giúp cô cách biểu lộ vẻ mặt với người ngoài.
“Chị dâu đến trễ như vậy, tự phạt một ly?” Hà Nhu Quân cười vỗ tay phát ra tiếng, phục vụ đem ly rượu tới.
Hà Nhu Quân lúc nào cũng thích góp vui như vậy, rất nhiều lần anh bị
chỉnh mà vẫn chưa rút ra kinh nghiệm. Ai! Mạnh Ảnh ở trong lòng thở dài
một hơi.
Nhíu mày, Mạnh Ảnh đến bên Trình Diệc Nhiên ngồi xuống, “Diệc Nhiên…”
Trình Diệc Nhiên cũng đợi đến phát cáu, buổi sáng lúc rời nhà rõ ràng đã dặn cô tới sớm một chút. Nhưng khi nhìn cô ủy ủy khuất khuất gọi
mình, lại lần nữa hết bực bội.
“Anh thay cô ấy, thế nào?” Trình Diệc Nhiên cánh tay dài nhấc lên ôm
vai Mạnh Ảnh, con ngươi đen nhánh nhìn trêu tức Hà Nhu Quân.
Rót rượu cho BOSS sao? Anh không muốn lộn xộn, năm ngoái anh bị đày đi biên cương mới vừa về, cũng không muốn lại phải đi nữa.
“Nói giỡn thế thôi, hai người nói chuyện, em đi đây một chút.” Bàn
chân của Hà Nhu Quân như bôi dầu chuồn đi, bộ dáng buồn cười, còn đâu
tác phong nhanh nhẹn anh tuấn của đàn ông trong mắt người ngoài?
“Chờ lâu rồi sao?” Mạnh Ảnh cười vuốt lên nếp nhăn trên áo sơ mi của
anh, nhìn mặt anh vẫn còn lưu lại chút giận, lại gần hôn lên môi anh.
“Không có…” Trình Diệc Nhiên bị dụ dỗ rất thoải mái, nâng cái ót cô lên muốn một cái hôn sâu.
“Chậc chậc, lão đại làm sao lại thua rồi?” Từ xa nhìn tình ý vợ chồng của hai người, Hà Nhu Quân không đồng ý nói.
Lý Trí nhấp một ngụm rượu, đẩy mắt kính, nhìn một màn trước mắt không quan tâm, quay đầu hỏi Lưu Tử Ngạo, “Dương thị gần đây có động tĩnh gì
không?”
“Vội vàng đánh vào mảnh đất phía đông thành phố kia.” Lưu Tử Ngạo không đếm xỉa tới nói.
Hà Nhu Quân nghiêng đầu, “Lão đại nói như thế nào?”
“Anh ấy nói như thế nào cũng phải xem ý tứ của chị dâu, ở đây chị dâu cùng Dương gia có một chút quan hệ như vậy, tùy tiện cũng không được mà coi trọng cũng không xong.” Lưu Tử Ngạo cười cười, Mạnh Ảnh này cũng
thật khó hầu hạ.
“Ăn cái gì?” Trình Diệc Nhiên chăm sóc cô đi gắp thức ăn, nhìn cô cưng chiều hỏi.
“Cái gì cũng được.” Trong lòng Mạnh Ảnh có chuyện, cũng không có hứng thú gì. Thật ra hôm nay cô phải đi Dương thị, thế nhưng bây giờ bất kể
như thế nào cô cũng không thể nói cho anh biết được.
Trình Diệc Nhiên gắp cho cô một dĩa đầy những món ăn Pháp mà cô yêu
thích, cô không muốn làm mất thể diện của anh, miễn cưỡng ăn vài miếng.
“Không thích sao?”
“Ừm.” Mạnh Ảnh để dĩa ăn xuống, rút khăn giấy chặm lên khóe miệng.
Trình Diệc Nhiên khóe miệng vẽ ra một độ cong mê người, “Tại sao tới trễ?”
“Kẹt xe.” Mạnh Ảnh vẻ mặt tươi cười nói.
“Tại sao tới trễ?” Trình Diệc Nhiên vẫn như cũ cười ôn hòa hỏi cô.
Thời gian này đúng là dễ kẹt xe, nhưng một đường từ nhà của bọn họ đến
đây thường thì không kẹt xe.
“Kẹt xe.” Mạnh Ảnh xoay người nhìn thẳng Trình Diệc Nhiên, vẻ mặt
bình tĩnh ngay cả người như Trình Diệc Nhiên cũng gần như tin vào lý do
thoái thác của cô, nếu như anh không quá hiểu rõ cô.
“Em làm anh thất vọng quá, Ảnh nhi.” Trình Diệc Nhiên lộ ra vẻ mặt lạnh băng, rõ ràng là giận tới cực điểm.
Mạnh Ảnh có chút luống cuống nắm chặt khăn giấy trong tay, đôi mắt
tránh đi ánh mắt sắc bén của anh, cô sợ hãi, lúc anh nổi giận làm cho
người ta có ảo giác là ngày tận thế đã đến.
“Hỏi em một lần cuối cùng, tại sao em đến trễ?” Trình Diệc Nhiên tay nhẹ nhàng xoa lên mặt cô, ánh mắt lại lạnh như băng.
“Em nhất định không nói!” Mạnh Ảnh tùy ý đứng lên cũng chẳng quan tâm đến, cộng thêm Trình Diệc Nhiên bức ép làm cô càng thêm bướng bỉnh, giơ cằm lên đẩy tay anh ra.
Trình Diệc Nhiên tức giận lại cười rộ lên, “Ảnh nhi, xem ra anh quá
cưng chìu em.” Nói xong liền một cước đá ngã cái bàn trước người, ở giữa chiếc bàn cứng liền nứt ra một khe, nhìn nó ngã lăn là có thể thấy được bao nhiêu phẫn nộ của người đá.
Tất cả mọi người im lặng, hoảng sợ nhìn BOSS phát hỏa.
Lưu Tử Ngạo đau đầu vỗ trán, hai người kia lại đang ầm ĩ chuyện gì đây?
Lý Trí mặt không chút thay đổi vẫy vẫy tay, ra hiệu nhân viên ở đây rời đi.
Hà Nhu Quân vỗ vỗ trái tim vừa bị kinh hãi, hai người một giây trước còn nhu tình mật ý làm sao lại ầm ĩ rồi?
Hốc mắt của Mạnh Ảnh đỏ lên, liền xoay người chạy ra khỏi hội trường yến hội.
Trình Diệc Nhiên chán nản ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn theo hướng cô biến mất.
“Nhu Quân, cậu đuổi theo chị dâu.” Lý Trí bình tĩnh nói xong liền nhìn Lưu Tử Ngạo, hai người cùng nhau đi tới.
“Lão đại?” Lý Trí đánh bạo gọi một tiếng.
Trình Diệc Nhiên châm một điếu thuốc, hít một hơi, “Anh không sao, các cậu trở về đi.”
Lưu Tử Ngạo còn muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt anh lạnh lẽo sợ chính mình đụng trúng nòng súng, tự giác im lặng.
Mạnh Ảnh mới chạy ra khỏi hội trường, đã bị Hà Nhu Quân ngăn lại.
“Chị dâu.” Hà Nhu Quân thở hổn hển nhìn Mạnh Ảnh, người phụ nữ này
sao có thể gây ầm ĩ như vậy ta, cũng lâu lắm rồi không thấy lão đại phát hỏa lớn như vậy.
Mạnh Ảnh khiêu mi nhìn Hà Nhu Quân trước mắt.
Không khí bực tức lúc này như bổ nhào vào người, Hà Nhu Quân trong
lòng kêu rên một tiếng, “Cái đó, chị dâu, chị muốn đi đâu vậy?”
“Cậu quản được sao?”
Mạnh Ảnh nhẹ nhàng một câu đem Hà Nhu Quân nghẹn sắp chết, dù sao anh cũng là phó tổng của Trình thị, chạy theo phụ nữ đã không muốn nói rồi, còn bị khiêu khích như vậy, quả thật là muốn điên rồi!
“…”
Nhìn bóng lưng Mạnh Ảnh càng chạy càng xa, Hà Nhu Quân hậu tri hậu giác gọi điện cho Trình Diệc Nhiên.
“Cô ấy ở nơi nào?”
“Đường thành bắc tây, chị dâu không cho đi theo.” (Ten: ta k biết là đường j luôn hjx)
“Ừ, anh biết rồi, cậu đi về trước đi.”
——–
Mạnh Ảnh không mục đích đi dọc theo đường cái, Trình Diệc Nhiên nhất
định còn đang tức giận, chính cô làm anh mất lòng, thật là muốn chết.
Đi mãi như vậy cũng chẳng ích gì, tốt nhất là vào một quán cà phê.
Trong quán cà phê người không nhiều lắm, Mạnh Ảnh gọi một tách Mocha.
Uống một ngụm, hương vị quá ngọt, chợt nhớ tới lần đầu tiên cùng Trình Diệc Nhiên đi ra ngoài uống cà phê.
Khi đó, cô biết rõ Trình Diệc Nhiên có lẽ là từ các bản tin trên
truyền thông. Bản thân gặp gỡ anh chẳng qua là cảm thấy anh quý khí bức
người, mà cũng lạnh như băng.
Cô cố làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng vẫn bị anh nhìn ra manh mối, anh
cười, nhấp một hớp Mocha, “Thật ra vị của hạt cà phê Mocha có chút chua, nhưng tất cả mọi người lại pha quá ngọt, cho nên nếm không ra hương vị
lúc đầu. Ở đây pha cà phê cực ngon, cho nên hương vị Mocha được lưu lại
rất tuyệt, em nếm thử xem.”
Mạnh Ảnh rất hồi hộp, nghe theo uống một ngụm, thật ra chẳng nếm ra mùi vị gì, nhưng vẫn mỉm cười gật gật đầu.
Từ từ đem cà phê trong tách uống hết, Mạnh Ảnh nhìn ra bên ngoài, đã
khuya rồi, không biết Trình Diệc Nhiên đã hết giận chưa. Nhưng mà, vẫn
phải trở về, anh không thích cô ở ngoài.
Về đến nhà, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Lão quản gia trông thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm, “Cô chủ, cô đã trở lại, cậu chủ một mực chờ cô đó.”
Trình Diệc Nhiên ngồi trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi.
Mạnh Ảnh nhìn xuống sàn nhà không chớp mắt.
Tắm rửa xong đi ra, anh quả nhiên đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi.
Tắt đèn, Mạnh Ảnh vén chăn lên nằm vào trong. Suy nghĩ một chút cõ lẽ nên dựa sát vào anh, anh đưa lưng về phía cô, rõ ràng còn chưa nguôi
giận.
Đưa tay vuốt nhẹ lên người anh, trượt vào bên trong áo choàng tắm của anh, ôm lấy anh.
Anh lấy tay cô ra, hướng bên giường dời đi.
Mạnh Ảnh không nản lòng, lại dựa sát vào anh, hôn lên cổ anh, “Diệc Nhiên.”
Nhìn anh vẫn không chút phản ứng, Mạnh Ảnh ủ rũ nằm xuống, cách anh rất xa, thật là một người nhỏ mọn.
Cô chưa kịp phản ứng, anh cũng đã áp tới.
“Không kiên nhẫn vậy!” Trình Diệc Nhiên thì thầm một tiếng, cởi áo
choàng tắm của cô ra, tay xoa nhẹ đi theo chân của cô, dừng lại ở trước
ngực của cô oán hận nhéo một cái.
Mạnh Ảnh bị đau than nhẹ, cô biết rõ anh đang tức giận, từ nụ hôn của anh thì trong lòng cô mới biết đã đến lửa giận ngập trời, cho nên cô
giữ vững tinh thần ứng phó anh.
Anh rất cố sức, hoàn toàn không dùng chút dạo đầu nào, thậm chí làm đau cô. (Ten: chỗ kĩ xảo ta chả hiểu =,.=)
“Diệc Nhiên… Đau quá…”
Trình Diệc Nhiên nhìn cô gái dưới thân, trong mắt cô giờ đây hoàn
toàn chỉ có một mình anh. Lực đạo lại hơi mạnh một chút, cô đau đớn ôm
chặt lấy lưng của anh, chặt đến mức lửa giận của anh dần dần tiêu tan
từng chút một.
Thật lâu sau, lúc anh nằm bất động trên người của cô, Mạnh Ảnh nói vài chữ không thể nghe thấy: “Thực xin lỗi.”
Trình Diệc Nhiên nâng người lên, cẩn thận quan sát nét mặt của cô, mím môi không nói một lời.
Anh rất ít khi lạnh nhạt như vậy với cô, Mạnh Ảnh biết mình chạm đến
giới hạn của anh, đưa hai tay lên ôm cổ của anh: “Diệc Nhiên, đây là lần cuối cùng, anh tha thứ cho em có được hay không?” Nói xong liền nâng
người lên hôn xuống môi anh.
Anh biết rõ lúc cô có việc van cầu anh mới chịu để chính mình cúi đầu lấy lòng, đối với anh làm nũng, nhưng anh vẫn không nỡ làm cô thất
vọng, cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, nghịch những sợi tóc vươn trên
mặt cô, thở dài nói, “Em sao lại hành hạ anh như vậy.”