CƯNG CHIỀU EM NHẤT

Edit: Thanh Hưng

Hề Hi như ý nguyện được ăn mì thịt bò bạn trai làm, sau đó Hạng Việt cũng không vội vã rời đi, hai người ngồi ở phòng khách xem ti vi vừa ăn trái cây, thuận tiện trao đổi việc đính hôn.

Ngày đính hôn được chọn lần nữa, vào đầu tháng năm, vốn dĩ người lớn hai nhà đều muốn giải quyết trong tháng này, nhưng đi xem ngày thì lại không có ngày tốt nên chỉ có thể lùi lại chọn ngày khác.

Thật ra thì những việc vụn vặt cần chuẩn bị cho lễ đính hôn đã gần như hoàn thanh vào tháng 12 năm ngoái rồi, nếu như không phải Hề Duy gặp chuyện không may, hai người đã sớm quang minh chính đại là vợ chồng tương lai rồi, cho nên quá trình đính hôn vào tháng sau hoàn toàn có thể rập khuôn theo lúc trước. Chỉ là Cát Phương Hoa rảnh rỗi đến phát điên, lấy lý do năm mới bầu không khí mới, yêu cầu chuẩn bị toàn bộ quy trình lại lần nữa. Dù sao bà đã lớn tuổi, có tiền lại tùy hứng cũng là loại hưởng thụ kiểu khác, chồng con cũng không có ai dám phản đối, nhất là Hạng Trác, bởi vì ly hôn với bà xã còn đưa ra một đứa con gái, trong khoảng thời gian này trước mặt mẹ ruột luôn cụp lại cái đuôi, mẹ nói đông không dám nói tây, mẹ nói ăn cơm không dám đi ngủ, dù sao vô cùng ngoan ngoãn, lúc này mẹ tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình với việc đính hôn của em trai mình, đặc biệt tích cực chủ động bỏ tiền xuất lực, nói cho oai là: ai bảo mình chỉ có một người em trai chứ!

"Mẹ Cát nói lễ phục đính hôn phải làm lại, anh nói nếu em đi tìm An Dịch, vị Mục tiên sinh kia có thể mất hứng hay không?"

Hạng Việt ha ha: "Em cứ nói đi?"

Hề Hi khổ sở, có chút tiếc nuối: "Thôi, vậy em đổi người khác đi, hiện tại An Dịch sắp tám tháng đúng không? Sinh đôi mà nói...... Bụng khẳng định rất lớn, đã rất lâu em không gặp cô ấy rồi, chờ hai ngày nữa chân em tốt lên sẽ đi thăm cô ấy một chút có được không?"

Hạng Việt nói được: "Nhưng mà không nhất định đại ca sẽ vui lòng tiếp đãi chúng ta đâu, hai ngày trước anh đi nhà anh ấy, anh ấy rất không vui."

Nhớ tới vị Mục tiên sinh kia cảm giác cũng rất không giống người tốt, dường như rất hung dữ, Hề Hi đánh trống lui quân: "Vậy nếu không cũng đừng quấy rầy nữa, em sẽ chuẩn bị chút quà tặng, anh tìm cơ hội tặng giúp em."

Sực nhớ ra gì đó, cô lại hỏi: "Cái tên Trần Cương đó ở trong tù có đàng hoàng không? Lại nói lúc ấy sao Mục tiên sinh có thể đúng lúc bắt được hắn thế?" Trước kia tâm tình cô vẫn không tốt lắm, trong đầu suy nghĩ lung tung không an tĩnh được, cũng không tìm được cơ hội hỏi chuyện này, bây giờ có thời gian lập tức muốn bạn trai giải đáp thắc mắc.

Hạng Việt đút một quả anh đào vào trong miệng cô, thuận miệng giải thích: "Chuyện tìm Trần Cương đại ca vẫn chưa từng lơi lỏng, sau đó tra được ghi chép nhập cảnh của hắn, anh đoán có thể người này sẽ trở về Vũ Lăng, vì vậy anh nhờ đại ca và mấy người bạn hỗ trợ theo dõi người nhà họ Sầm và thân thích nhà Trần Cương, trọng tâm theo dõi người trợ lý dắt mối cho Trần Cương với người nhà họ Sầm, không ngờ thật sự có thu hoạch, sau khi tra được chút dấu vết, tìm hiểu nguồn gốc lập tức bắt được người."

"Vậy...... Chúng ta bắt Trần Cương, người trợ lý đó sẽ không nghi ngờ gì sao?"

"Yên tâm, hắn ta không biết, đại ca làm việc cẩn thận, người trợ lý đó chỉ cho là Trần Cương bởi vì sợ hãi mà rời khỏi Vũ Lăng, hoặc là núp vào đâu đó tùy thời lừa tiền Sầm Úy. Lại nói coi như hắn ta hoài nghi (L^Q^D) cũng không dám báo việc này cho người nhà họ Sầm, đến lúc đó vô duyên vô cớ tìm rắc rối cho bản thân không nói, khả năng còn tự tìm phiền toái, trăm hại mà không có một lợi. Người nọ có phần thông minh lanh lợi, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế."

"Có phần thông minh lanh lợi," Hề Hi bày ra gương mặt ghét bỏ, "Chúng ta không nên vũ nhục cái từ thông minh lanh lợi này đâu."

Hạng Việt bóp cái mũi của cô, nhìn thời gian đã không còn sớm, ôm cô lên lầu đưa về phòng, Hề Hi “Ai” một tiếng: "Anh còn chưa nói cho em biết Trần Cương ở trong tù có đàng hoàng hay không đâu!"

"Người ta mặc dù không tốt, nhưng cũng là người con có hiếu, em nói có đàng hoàng hay không?"

Hề Hi lập tức hiểu, lại có chút châm chọc: "Người con có hiếu như vậy..... Ha ha."

***

Buổi tối Hề Duy quay lại, biết được em gái mang giày cao gót bị trật mắt cá chân, có chút bất đắc dĩ, nhìn bàn chân đã sưng lên thì cũng không trách cứ nữa, chỉ dặn dò: "Ngày mai anh bảo dì Ngô ở nhà cũ tới chăm sóc em, mấy ngày nay em cứ ngoan ngoãn ở trên giường đừng lộn xộn."

"Anh, em cũng không phải là bị cụt hai chân, chỉ bị trật chân trái mà thôi, chân phải vẫn hoàn hảo, cũng có thể nhảy lò cò đi lại, không cần bảo dì Ngô tới đâu, trong nhà có người lạ không thoải mái."

Hề Duy cau mày, Hạng Việt bên cạnh đúng lúc lên tiếng: "Gần đây ở bệnh viện tôi không bận lắm, có thể chăm sóc cô ấy."

Hề Hi vội vàng gật đầu: "Đúng thế, hiện tại không phải là lúc anh ấy nên thể hiện sao? Anh, lúc này không cần thì đợi đến bao giờ chứ, nha, đau!"

Thấy em gái xoa ót gương mặt tủi thân, Hề Duy thật là vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh lại không dùng sức, nhìn em tủi thân kìa." Mặc dù nói như vậy nhưng vẫn nghiêng người tới giúp cô xoa nhẹ mấy cái, trách cứ: "Em đừng cậy vào chính mình tuổi còn nhỏ là có thể bắt nạt A Việt, cậu ấy không so đo với em, em cũng không thể ỷ sủng mà kiêu."

Ỷ sủng mà kiêu không phải thiên kinh địa nghĩa sao ~ Hề Hi xem thường, liếc xéo bạn trai: "Hạng Việt, anh nói với anh trai em đi, em có thể ỷ sủng mà kiêu không?"

Hạng Việt có thể nói gì, đương nhiên là về phe bạn gái, nhìn về phía anh vợ tương lai cười ha ha.

***

Qua vài ngày nữa, chân Hề Hi đã tốt hơn, trước tiên đi viện phúc lợi, viện dưỡng lão thăm người già con nít với mấy người bạn nhỏ, sau đó đến công ty báo cáo, làm chân chạy việc vặt cho anh trai. Hoàn toàn khác với trước kia, trước kia lúc cô tới công ty là vì học tập, không có áp lực gì, cũng không có gì kích thích. Nhưng lần trở lại này thì khác, Hề Hi thật sự cảm thấy mình vô năng, cô muốn cường đại, chỉ có thể đi theo học tập từ những điều cơ bản nhất. Ngay cả Hạng Việt cũng kinh ngạc trước sự thay đổi của bạn gái, đây là biến hóa từ con thỏ nhỏ thành nữ cường nhân đấy!

Tối hôm đó đi theo Hạng Việt tới nhà họ Hạng ăn cơm, Cát Phương Hoa rất vui mừng lôi kéo tay con dâu tương lai tới phòng thay quần áo, để cho cô nhìn lễ phục gần đây mình chọn, chỉ vào một bộ màu hồng thêu hoa thời Đường cho cô nhìn, nói là đặc biệt làm cho cô, muốn Hề Hi mặc vào xem hiệu quả trên người một chút.

Hề Hi tương đối thích trang điểm, giống như phần lớn các cô gái trẻ tuổi thích tất cả những vật xinh đẹp. Cô và Cát Phương Hoa tựa như mẹ con, một chút xíu cũng không giả bộ, trực tiếp ôm mẹ chồng tương lai, còn nói: "Ngài quá tốt với con á..., ha ha ~"

Cát Phương Hoa là tuổi càng lớn càng đuổi theo mốt của người trẻ, lần đầu tiên Hạng Việt cũng có chút nghe không hiểu “ha ha” là ý gì, Cát Phương Hoa lại nghe hiểu được, bà cười híp mắt nói: "Ta cũng vậy ha ha ~ nhanh, mặc quần áo vào cho ta xem một chút ~"

Sau khi Hề Hi mặc một thân cổ điển thời Đường đi ra, thật là đẹp không tả xiết. Hạng Dĩnh trực tiếp lại gần siết chặt khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn: "Thật xinh đẹp, A Việt, cái tên trâu già này thật có diễm phúc." Nói xong bị mẹ ruột bên cạnh vỗ hai cái: "Nói em trai mình là trâu, vậy con là cái gì, ta và cha con là cái gì! Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc muốn ở nhà ỷ lại bao lâu, mau trở về nhà mình đi!"

Hạng Dĩnh cảm thấy cô ấy khẳng định không phải là con ruột. Ai oán nhìn mẹ ruột, lại thấy mẹ ruột hỏi han ân cần dịu dàng không cần không muốn với Hề Hi, cô ấy có chút ghen tỵ, nói với em trai: "Chị cảm thấy Hề Hi mới đúng là con ruột của mẹ, hai ta đều là nhặt được."

Hạng Việt muốn nói anh đã sớm phải chịu đựng loại đãi ngộ này rồi, không nhìn thấy hôm nay anh còn chưa có cơ hội lại gần mẹ ruột à? An ủi vỗ vỗ vai chị gái: "Con nhà người ta người gặp người thích, chị, cái này thật sự không hâm mộ được."

Chọc cho Hạng Dĩnh vô cùng tức giận, thiếu chút nữa là nhấc chân đạp anh, trước kia thế nào không cảm thấy em trai mình lắm mồm như thế? Trước kia còn là thanh niên văn nghệ đấy.

Ở nhà họ Hạng ăn cơm xong, chẳng những Hề Hi thu hoạch được một bộ lễ phục thời Đường, còn nhận được hai cái vòng tay Phỉ Thúy, nghe nói là vật gia truyền nhà họ Hạng, truyền con dâu không truyền con gái, trước kia vợ Hạng Trác cũng có một cái, nhưng bởi vì ly hôn mà con dâu cả đã trả lại, Cát Phương Hoa cảm thấy sau này coi như con lớn tái giá cũng không phải là nguyên phối, cho nên vung tay lên, trực tiếp cho Hề Hi hai cái vòng tay, đều là đồ cổ giá trị xa xỉ, có tiền cũng không mua được.

***

Thời gian thoáng một cái đã qua, cuối tháng tư đầu tháng năm, vào đúng ngày mồng một tháng năm, ngày cuối cùng của kì nghỉ dài hạn nhỏ, là ngày Hề Hi và Hạng Việt đính hôn.

Ngày này nhà lớn nhà họ Hạng bố trí cực kỳ hào hoa xa xỉ, khách mời tụ tập, cực kỳ náo nhiệt. Bởi vì nhà họ Hạng là một trong bốn gia tộc lớn, cho nên đến ngày này, từ khắp các nơi trong nước đều có họ hàng (di.da.l.qy.do) chạy tới. Bởi vì chỉ là đính hôn không phải kết hôn nên người trong tộc nhà họ Hạng ở thủ đô chỉ có mấy vị trưởng bối tới, cũng không thấy mấy nhân vật phong vân kia.

Hề Hi ở trong phòng trên lầu hai nhà họ Hạng trang điểm lại, Tần Lạc Lạc và Du Khả Dương ở bên cạnh bày mưu tính kế, trang điểm xong lập tức đuổi những người không có nhiệm vụ ra ngoài, ba người ngồi xuống nói chuyện.

Tần Lạc Lạc châm chọc nói: "Hôm nay cô đính hôn, mùng bảy này tôi đính hôn, ai ai, thật sự không muốn đi vào phần mộ nhanh như vậy, tôi còn muốn chơi thêm mấy năm nữa!"

Du Khả Dương chọc cô ấy: "Thôi đi, lúc nói lời này có thể thu vẻ mặt vui mừng của cô lại trước hay không?"

"Dương Dương, miệng cô thật là độc!"

Du Khả Dương ha ha, trực tiếp liếc mắt xem thường. Tần Lạc Lạc bĩu môi: "Thật nhớ Đồng Dao, Dao Dao ở đây nhất định sẽ giúp tôi đối phó với cô."

"Thôi đi, dựa vào tính tình của cô ấy ư, cô dựa vào Đồng Dao còn không bằng dựa vào Hề Hi, gấu nhỏ còn có lúc độc miệng hơn tôi đấy."

Hề Hi đợi một bên xem trò vui vô tội trúng đạn, không vui: "Tôi là áo bông tiêu chuẩn trong lòng trưởng bối, cô đừng có mà vu oan cho tôi."

Du Khả Dương cười ha ha, đúng lúc điện thoại di động của cô ấy vang lên, nhìn thấy số điện thoại, chân mày lập tức nhíu lại, thật giống như có một chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn đi ra ngoài nhận điện thoại.

Sau khi cô ấy đi ra ngoài, Tần Lạc Lạc nhỏ giọng nói thầm với Hề Hi: "Cô không cảm thấy hôm nay vị nữ tráng sĩ này giống như ăn phải thuốc súng à, cô ấy làm sao thế? Đúng rồi, hôm nay Triệu Giang tới chưa? Thế nào không có nghe cô ấy nhắc đến? Khoảng thời gian trước không phải vẫn rất ân ái sao?"

Gần đây Hề Hi bị chuyện của mình giày vò nên không còn dư thừa tinh lực đi quan tâm mấy người bạn nhỏ. Lúc này nghe Tần Lạc Lạc nhắc tới mới ý thức được hôm nay quả thật Du Khả Dương có chút không bình thường. Cô nghĩ tới khoảng thời gian trước Du Khả Dương nói muốn thẳng thắn với Triệu Giang chuyện kia, sau đó lại vì anh trai gặp chuyện không may nên cô cũng không quan tâm tới đoạn sau, chỉ là hôm nay không thấy Triệu Giang tới, kết quả..... Có thể không thuận lợi đúng không?

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Du Khả Dương, còn liên quan đến bí mật, Hề Hi đổi chủ đề nói: "Có thể là cãi nhau, dù thế nào đi nữa bọn họ chỉ cần gây gổ là kinh thiên động địa, sau khi hòa hảo lại ngán muốn chết, không cần phải để ý đến á. Đúng rồi, hôn lễ của cô và Đào Bân đã định ngày chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi