CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ

Lý Huyền giải nghệ, tuyên bố không ra album hay tổ chức buổi biểu diễn, toàn bộ giới âm nhạc Hoa Ngữ đều cho rằng cô thật sự muốn lùi ra sau màn ảnh tập trung chế tác nhạc, không biết thật ra cô đã không thể ca hát.

Vĩnh viễn không thể quên đi ngày đó, một ngày mây đen phủ kín trời, áp lực cùng cảm giác phiền muộn, vô cùng khó chịu.

Ban đầu họ đã hẹn cùng về nhà tổ chức sinh nhật cho mẹ cô là Triệu Di, hai người không tình nguyện mà gặp mặt ở nhà ga, tâm trạng của Lý Sơ rất tệ, vẻ mặt hoảng hốt, từ trước đến nay hai người đã không hợp nhau, Lý Huyền nói chuyện với cô ấy chưa quá ba câu, sau đó lại xảy ra mâu thuẫn.

Lúc ấy ánh mắt Lý Sơ rất đỏ, tóc tai cũng lộn xộn, trên quần áo phủ đầy nếp nhăn, chắc là tối hôm qua lại mặc quần áo đi ngủ, cách từ rất xa, Lý Huyền đã ngửi thấy mùi rượu trên người cô ấy.

“Em lại uống rượu à?”

“Liên quan cái rắm gì đến chị.”

Lý Huyền hừ lạnh một tiếng, không quan tâm cô ấy nữa.

Lý Sơ thấy cô có thái độ như vậy, không thể chịu nổi, xem ra cảm xúc không được ổn định, trong giọng điệu chất vấn cô còn mang theo vẻ rét lạnh: “Rốt cuộc chị có phải là chị ruột của tôi không, giúp tôi một chút cũng khó như vậy à?”

Lý Sơ không có ca hát tài năng và thiên phú bẩm sinh, trên con đường này cô ấy không có khả năng đi xa, mấy năm nay chỉ đi đường ngang ngõ tắt cũng tiến được kha khá, nhưng vì muốn nổi danh, cô ấy không hề nương tay lăng xê đủ thứ scandal về Lý Huyền, trong tối ngoài sáng, làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa, khi đó cô ấy có từng nghĩ cô là chị ruột không?

“Không khó, chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng chị không muốn.” Lý Huyền khinh miệt nhìn cô ấy một cái: “Căn bản là em không biết ca hát, cần gì phải miễn cưỡng.”

“Trong Showbiz cũng có nhiều nghệ sĩ không biết hát mà vẫn nổi tiếng, tại sao tôi lại không thể!”

“Em muốn trở thành người như vậy hả? Vì muốn thu hút ánh mắt người khác, tự lăng xê, tự bôi đen, làm trò… Biến chính mình trở thành trò cười cho thiên hạ?”

“Có gì đặc biệt hơn người, biết hát… Có gì đặc biệt hơn người.” Lý Sơ đỏ mắt lùi về phía sau, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất gào khóc: “Mọi người đều bắt nạt tôi, đều bắt nạt tôi!”

Ai bắt nạt ai cơ?

“Đừng khóc! Thật là mất mặt!” Lý Huyền ngán ngẩm nhìn cô ấy một cái, xoay người đi, Lý Sơ quá ầm ĩ, cô không muốn lại bị paparazzi chụp lén, lại lên hot search tin tức giải trí vào ngày mai.

Cô đến chỗ xe đẩy nhỏ mua hai chai nước, đến khi quay về, lại không thấy bóng dáng Lý Sơ đâu.

Xe lửa sắp về trạm, Lý Huyền tìm kiếm bóng dáng em gái ở khắp nơi, sau đó nghe thấy người bên cạnh thét chói tai, ngay sau đó xe lửa đi vào sân ga ầm ầm ầm, Lý Huyền hoảng sợ, xông vào đám đông tìm kiếm em gái, bên cạnh sân ga có người hét to:

“Có người nhảy xuống sân ga kìa!”

“Nằm dưới đường ray kìa!”

“Trời ạ!”

Tiếng kêu hoảng loạn của đám đông cùng tiếng gầm rú của xe lửa, vang lên văng vẳng bên tai cô như khúc hát cuối cùng của sinh mạng, dưới đường ray Lý Sơ đứng vừa rồi, máu tươi đầm đìa, nhuộm đỏ đôi mắt của cô.

Đã ai từng thử chưa? Một người mới vừa rồi còn đứng sờ sờ trước mặt cô, giây tiếp theo, cơ thể hoàn toàn bị tách rời, thành một đống thịt nát như bùn…

“Con rõ ràng biết em gái con có bệnh, vì sao con phải kích thích con bé!”

Trong bệnh viện, mẹ cô gào thét, kêu khóc, một cái tát, rồi lại một cái tát… Nặng nề giáng xuống mặt cô, Lý Huyền chết lặng, máu trong cơ thể đã ngừng chảy…

“Biết hát thì có gì đặc biệt hơn người!”

“Có gì đặc biệt hơn người hả!”

Lời than thở khóc lóc chất vấn của mẹ cùng với câu nói cuối cùng của em gái, ầm ầm như động đất làm chấn động màng nhĩ.

Cô há miệng thở dốc, từ nay về sau, vĩnh viễn mất đi tiếng hát.

Sau nửa tháng, cô mới có thể miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, nhưng muốn cô hát đã là điều không thể.

“Tôi sẽ làm chị hối hận.” Câu nói cuối cùng của Lý Sơ, tựa như ma chú, giam chặt trái tim Lý Huyền, nhưng mà chết tiệt, cô lại không hối hận.

Thật sự, cô không hề hối hận…

Đây mới là điều quan trọng nhất khiến cô vĩnh viễn không thể mở miệng ca hát, Lý Sơ dùng tính mạng của bản thân, kết thúc tiền đồ lộng lẫy của Lý Huyền.

Cô từng khám rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng bất kể dùng tâm lý hay dược lý trị liệu, đều không thể giúp cô tìm lại giọng hát của mình, cuối cùng bác sĩ tâm lý cũng chỉ có thể nói cho cô, để thời gian dần dần xoa dịu sự áy náy và nỗi đau xót trong lòng cô, có lẽ chờ thêm một chút nữa, tất cả sẽ tốt lên.

Lần chờ đợi này, cô đã đợi rất nhiều năm.

Sau này, cô viết 《 Giọt sương 》, cuối cùng vẫn không thể hát được nó.

“Hóa ra là thật, cô thật sự không thể hát!” Tiếng nói của anh kéo cô từ trong bến bờ ký ức đau khổ quay trở về.

“Một người làm âm nhạc, ngay cả điều cơ bản nhất là ca hát còn mất đi, có thể sáng tác ra một ca khúc làm rung động lòng người, chỉ sợ cũng không dễ dàng.” Lâm Hi lẩm bẩm, không có một chút cảm tình nào, khuôn mặt hoàn hảo tựa như đến từ thiên đường, lại hàm chứa ý cười lạnh nhạt.

Điều anh nói là sự thật.

Mấy năm nay, Lý Huyền cũng tự mình cảm giác được, tài năng âm nhạc của cô, dường như đến từ sâu trong linh hồn, xói mòn từng chút một, cô không thể hát, vậy thì còn có thể soạn nhạc, nhưng có một vài thứ, làm sao có thể thông qua giọng hát của người khác, mà bộc lộ được tình cảm của mình, tạo ra ca khúc hoàn hảo nhất chứ!

Âm nhạc đối với cô mà nói, không chỉ là sự nghiệp, mà còn là một phần chấp niệm cô theo đuổi và gửi gắm yêu thương, cô vô cùng yêu thương âm nhạc, thế nên mới không đành lòng để người em gái thân nhất, hủy hoại thứ tốt đẹp này, âm nhạc vô cùng trong sáng, chỉ có lòng người mới bẩn thỉu.

“Nếu… Nếu cậu cảm thấy tôi không được, cậu có thể chọn người khác…” Lý Huyền cắn răng, xách túi của mình lên, xoay người ra khỏi phòng.

Thật lâu sau, Lâm Hi thở dài một tiếng, cầm tập bản thảo hơi nhăn nhúm trên bàn, lấy tay vuốt phẳng từng tờ một, sau đó xếp lại, cẩn thận bỏ vào trong ba lô của mình, khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là trái tim thủy tinh.”

———-

Trải qua thời gian quảng bá rầm rộ, tối nay, vòng đấu loại 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 sẽ được phát sóng trực tiếp tại đài truyền hình Cà chua. Tối nay, hai mươi ca sĩ, bảy người sẽ bị loại trực tiếp, mười ba thí sinh còn lại, thông qua cách thức tuyển chọn, về đội của bốn giáo viên, Lý Huyền chỉ dẫn dắt một người, mà ba vị giáo viên còn lại, mỗi người dẫn dắt bốn thí sinh, qua từng trận đấu, tranh đoạt giải quán quân.

Trong phòng hóa trang, hơn mười nhà tạo mẫu đang tiến hành hóa trang cho các thí sinh, vài nhà tạo mẫu vây quanh Triển Bằng, cuộn tóc, make up cho cậu ta, sắc mặt của cậu ta vốn đã trắng nõn trong sáng, dặm thêm một chút phấn, lại càng thêm tinh tế.

Thí sinh nữ Đường Dã đã đứng bên cạnh giá treo quần áo, chọn lựa trang phục thích hợp với phong cách của mình, ánh mắt vô tình liếc qua Triển Bằng một cái, trong lòng thầm nhủ khí chất người này cao ngạo mà tài hoa, rất được lòng fans nữ, bảo sao nhân khí của cậu ta lại cao như vậy, nhưng ngược lại, ánh mắt cô ấy lại rơi xuống góc phòng hoá trang cách đó không xa, quan sát Lâm Hi, sau khi cắt tóc, anh trở nên vô cùng sạch sẽ thoải mái, ngũ quan tuy không quá hoàn hảo nhưng cũng đủ mùi vị đàn ông, thoạt nhìn hình như là mắt một mí, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được thấp thoáng hai mí, mũi cao thẳng, môi mỏng như lưỡi dao.

Lâm Hi đang giằng co với chuyên viên trang điểm, anh có chết cũng không chịu để chuyên viên trang điểm bôi trát đống phấn kia lên mặt của mình, chứ đừng nói đến tô son kẻ mắt, quả thực là muốn mạng anh!

“Ngu ngốc.” Triển Bằng thờ ơ liếc Lâm Hi một cái.

Hứa Dịch bên cạnh cậu ta cũng hùa theo một tiếng: “Đúng vậy, đến lúc lên sân khấu, đèn flash mà nháy lên, ngay cả lỗ chân lông cũng có thể bị khán giả nhìn thấy rõ ràng, nếu không hoá trang, sẽ rất xấu!”

Cuối cùng chuyên viên trang điểm vẫn không lay chuyển được Lâm Hi, không hoá trang cho anh, nhưng Đường Dã thấy, người đàn ông này, thật ra cũng không cần hoá trang, khuôn mặt anh, đẹp đến tuyệt đối, không có tì vết, tùy tiện đứng đó, cũng khiến phong cảnh như họa!

Triển Bằng lại bắt đầu ngâm nga giai điệu 《 Giọt sương 》, cả phòng hóa trang đều có thể nghe thấy, cậu ta ngâm nga, mọi người xung quanh không nhịn được gật đầu khen ngợi, ôm đùi cậu ta.

“Tối nay anh Triển nhất định có thể thành công vào vòng trong.”

“Đây là điều đương nhiên, không chỉ có có thể vào vòng trong, còn có thể trở thành học trò của cô giáo Lý Huyền, thật khiến người ta ngưỡng mộ!”

“Đúng vậy, lúc trước chính miệng cô giáo Lý Huyền đã khen anh Triển hát hay đấy!”

Triển Bằng không nói gì, trên mặt lại tràn đầy nét cười tự đắc.

Lâm Hi cảm thấy phòng hóa trang thật sự rất ồn ào, vì thế dứt khoát đi ra ngoài.

“Trận đấu sắp bắt đầu rồi, Lâm Hi cậu đi đâu thế?” Đường Dã vội vàng gọi anh lại.

“Hút thuốc.” Anh lạnh nhạt đáp trả một câu, cửa phòng hóa trang bị một cơn gió thổi qua.

Hứa Dịch đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Đều lúc này rồi, không chịu hoá trang, lại chạy đi hút thuốc, cậu ta thật sự không muốn thi đấu à?”

“Cái này gọi là biết người biết ta.” Triển Bằng cười lạnh một tiếng: “Bất chấp tất cả, chủ động từ bỏ, cũng không tính là quá mất mặt.”

“Vâng vâng vâng.” Tuy ngoài miệng Hứa Dịch phụ họa Triển Bằng, nhưng bằng hiểu biết của cậu ta về Lâm Hi, anh không giống người sẽ chủ động từ bỏ!

Lý Huyền từ phòng vệ sinh đi ra, ngẩng đầu chợt nhìn thấy Lâm Hi đang đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, một người cao quý lạnh nhạt dựa vào cửa sổ hút thuốc.

Giờ này còn hút thuốc, không muốn thi đấu à?!

Lý Huyền dẫm lên đôi giày cao gót cao mười lăm centimet, vô cùng tức giận đi về phía anh, kết quả đi chưa được mấy bước, cô lại do dự mà dừng lại.

Anh hút hay không hút thuốc liên quan gì đến cô, ngày hôm đó anh đã nói đến như thế, cớ gì cô lại đến để bôi tro trát trấu vào mặt làm gì.

Nghĩ đến đây, Lý Huyền xoay người, cất bước rời đi.

Ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài của Lâm Hi kẹp điếu thuốc, nghiêng người, ánh mắt rơi trên bóng lưng Lý Huyền, trang phục dạ hội màu trắng gạo tôn lên dáng người mảnh mai như bức tranh thủy mặc, ánh mắt dời đi, rơi xuống bờ mông tròn trịa được váy bao phủ của cô…

Yết hầu của anh lăn lộn, cảm thấy cổ họng khô khốc, cơ thể nóng lên.

Lý Huyền vừa mới rẽ vào chỗ ngoặt một lát, cuối cùng vẫn phải quay lại, nghiêm trang đi đến chỗ Lâm Hi, nhanh chóng lấy tàn thuốc trong tay anh vứt đi: “Sắp lên sân khấu rồi, nếu không muốn hỏng giọng mà ảnh hưởng đến bài dự thi thì phải nhẫn nhịn cho tôi.”

Vậy mà Lâm Hi không phản ứng gì với hành động của cô, khóe miệng tràn đầy ý cười nhìn cô, không từ chối cũng không nổi bão, ánh mắt lúc sâu lúc nông nhìn cô chăm chú.

Lý Huyền cứ tưởng anh sẽ châm chọc mỉa mai mà nói móc vài câu, không nghĩ tới hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, cô ném tàn thuốc vào thùng rác, xoay người quan sát anh: “Tại sao cậu còn chưa hoá trang, cuộc thi sắp bắt đầu rồi đấy.”

“Chuyên viên trang điểm bận quá, không kịp sắp xếp.” Lâm Hi lười giải thích nhiều với cô, thuận miệng bịa chuyện.

Nghe vậy, Lý Huyền lấy túi trang điểm từ trong túi xách của mình ra, sau đó lấy hộp phấn, bôi nhũ lên tay, ghé sát vào Lâm Hi, Lâm Hi thấy không ổn, liên tục lùi về phía sau, kết quả bị Lý Huyền dồn đến góc tường.

“Tôi… Không hoá trang đâu.” Anh cố chấp từ chối.

“Không được! Đèn flash mà nháy, không hoá trang cậu chỉ có thể chờ chết!” Lý Huyền dứt lời, không quan tâm Lâm Hi đang giãy giụa, túm cổ áo anh, bàn tay dính nhũ trực tiếp vỗ lên mặt anh.

“Này, mẹ nó!” Lâm Hi trốn tránh, bất mãn chửi một tiếng.

Lý Huyền dùng bông dặm phấn, tinh tế phủ lên mặt Lâm Hi, miệng lẩm bẩm: “Nếu chút hy sinh này cũng không thể chịu đựng được, vậy cậu có tư cách gì để đứng trên đỉnh vinh quang kia?”

Lâm Hi nao nao, im lặng rũ mắt nhìn về phía Lý Huyền.

Đôi mắt cô, phản chiếu ánh sao tinh tú tĩnh lặng nhất bầu trời.

Hết chương 15

Lời editor: Ôi cả Hi lẫn Huyền đều có chuyện xưa buồn quá đi. Ôi tớ vừa đọc qua mấy chương sau và phát hiện chương 20 dài gấp 3 lần chương bình thường luôn T.T Bảo sao tác giả lại đặt tên chương là Hợp ba làm một T.T Cái tên đã nói lên tất cả

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi