CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ

Lâm Hi nhắm mắt lại, vùi mặt thật sâu vào trong hai luồng mềm mại trước ngực cô.

Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, phập phồng nhấp nhô.

Cọ xuống, độ co dãn tuyệt vô cùng.

Vẻ mặt của anh vẫn nghiêm túc đứng đắn, nhắm mắt lại, hàng mi dài run nhè nhẹ, thế nên Lý Huyền không thể phân biệt được tên nhóc này thật sự đau buồn hay mẹ nó đang chiếm tiện nghi cô!!!

Cô nhẹ nhàng nhíu mày, đẩy đẩy anh: “Này?”

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói Lâm Hi trầm thấp, gắng sức cọ cọ khuôn mặt “Nhan sắc hoàng kim” trong mắt các fans vào bộ ngực mềm mại phồng lên của cô, chạm tới chỗ nhạy cảm, cảm giác tê dại trong cơ thể Lý Huyền xông thẳng lên đỉnh đầu, mặt cô ửng hồng, bỗng nhiên đẩy mạnh anh ra, đứng dậy chạy trối chết, chạy vào phòng âm nhạc đóng cửa thật mạnh, dựa lưng vào tường, thở dốc, tim đập loạn như hươu chạy.

Lâm Hi gối đầu lên cánh tay nằm trên sô pha, ánh mắt hòa vào bóng đêm, phút chốc, khóe miệng cong lên.

Thật là… Đáng yêu vô cùng.

———-

Lý Huyền nhốt mình trong phòng âm nhạc cả đêm, khi Lâm Hi đánh nhau với bọn buôn người, ánh mắt hung ác kia, gần như đong đầy nỗi hận thấu xương, tàn thuốc lá dành cho phụ nữ cuối cùng rơi xuống gạt tàn, Lý Huyền đột nhiên cầm bút lên, viết xuống bản thảo 《 Hy vọng 》 lời hát đầu tiên.

Cảnh trong mơ Lâm Hi rất dài rất xa, thôn làng nghèo khó hoang vắng kia, anh vĩnh viễn không muốn nhớ lại, nhưng biết bao nhiều lần cảnh trong mơ lại ép buộc anh, kéo anh trở lại vùng đất vàng cằn cỗi mà chứa đầy hy vọng xa vời kia.

Trẻ em trong thôn rất giống thôn dân, đối với người từ ngoài đến như Lâm Hi, tự nhiên mang lòng thù địch, làn da anh trắng như vậy mịn như vậy, hoàn toàn khác với làn da vàng vọt thô ráp của bọn chúng, bọn chúng kéo bè kéo lũ đè anh xuống mặt đất, bôi than đá và bùn đất lên mặt anh, để anh giống bọn chúng, mặt xám mày tro. Sau khi bị bắt nạt nhiều lần, Lâm Hi học được cách phản kháng, vì dinh dưỡng đầy đủ, vóc dáng anh cao hơn bọn trẻ con trong núi rất nhiều, anh có sức khỏe, loại sức lực này dường như đến từ trong xương cốt, đến từ chính nỗi hận khắc cốt đối với nơi đây, cho nên khi đánh nhau, anh vô cùng tàn nhẫn, tàn nhẫn đến không muốn sống.

Trẻ con trong thôn, đã bao giờ gặp được người liều mạng như vậy, dần dà, bọn chúng không dám bắt nạt trêu cợt Lâm Hi nữa, Lâm Hi vẫn lấy thái độ của người đến từ bên ngoài, tiến hành ván cờ tựa như thỏa hiệp lại tựa như kéo dài với Hồng Câu Loan. Thời gian dài, anh cũng không phải không có bạn, trong thôn có một cậu nhóc mập mạp, rất tò mò về Lâm Hi, khi Lâm Hi chăn trâu ở sườn núi, cậu nhóc trốn sau thân cây lén quan sát anh.

Sau này Lâm Hi chủ động tiếp xúc với cậu nhóc mập mạp kia trước, kể cho cậu nhóc rất nhiều chuyện mà cậu chưa từng nghe.

Anh vừa tìm củi để đốt, bó chúng thành một bó, vừa nói: “Thế giới này rất lớn rất lớn.”

“Lớn chừng nào?” Trong mắt cậu nhóc mập mạp tỏa ra ánh sáng.

“Có bảy châu lục lớn và bốn đại dương, ngoài bầu trời còn có hệ mặt trời, hệ Ngân Hà, cùng vũ trụ bao la vô tận.”

Cậu nhóc mập mạp nghe lời Lâm Hi nói thì vô cùng hoang mang, cậu nhóc xoa đầu: “Hồng Câu Loan cũng rất lớn, muốn đi ra ngoài, phải đi qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.”

Lâm Hi còn nói thêm: “Có lớn đến đâu, cũng không hơn được Trung Quốc.”

“Khi bọn tớ đi học, thầy giáo đã cho chúng tớ nhìn bản đồ Trung Quốc.” Dường như cậu nhóc mập mạp cuối cùng cũng thấy được đề tài có thể sánh ngang với Lâm Hi, đắc ý mà cao giọng nói với anh: “Trung Quốc tựa như gà trống nhà tớ, thầy giáo nói quốc gia chúng mình có 23 tỉnh thành, 5 khu tự trị, 4 thành phố trực thuộc trung ương, 2 đặc khu hành chính.”

“Cậu hiểu được hết không.” Lâm Hi liếc cậu nhóc một cái.

Cậu nhóc mập mạp cười tự đắc: “Đương nhiên, thành tích của tớ tốt nhất lớp đấy.”

Lâm Hi giả vờ bâng quơ nói: “Vậy tôi đố cậu, cậu có biết Hồng Câu Loan ở tỉnh nào của Trung Quốc, ở thị trấn nào, khu nào không?”

“Đương nhiên là tớ biết!” Cậu nhóc mập mạp tiếp tục nheo đôi mắt lại, dựa theo kiến thức thầy giáo đã dạy cho mình, đắc ý nói: “Hồng Câu Loan ở tỉnh Ninh Hạ…”

“Tỉnh Ninh Hạ…” Miệng Lâm Hi lẩm bẩm đọc lại, vội vàng túm lấy ống tay áo của cậu nhóc mập mạp, gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc là ở thị trấn nào khu nào? Hay là khu tự trị? Mau nói cho tôi biết đi!”

Cậu nhóc mập mạp nhăn mặt, vò đầu bứt tai, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng: “Tớ… Tớ không nhớ rõ.”

Lâm Hi thả cậu nhóc ra, thoáng nản lòng, sau đó vội vàng nói thêm: “Cậu hỏi lại thầy giáo cẩn thận đi, tối mai, tôi lại đến đố cậu, được không?”

“Được được!” Cậu nhóc mập mạp liên tục gật đầu.

Kết quả vào ban đêm, Lâm Hi đang ngồi xổm trong phòng bếp, tay cầm bánh bột ngô vừa mới ăn được một nửa, Hồ Đại Bằng hung hăng xông vào, tay cầm giày nhựa, ném “Bốp” một cái lên người Lâm Hi, Lâm Hi nắm chặt bánh bột ngô, vừa chạy ra bên ngoài vừa nhét bánh bột ngô vào miệng, ai đánh không quan trọng, nhưng anh muốn ăn chút gì đó, lao động một ngày, anh đói.

Lâm Hi vừa mới chạy ra cổng, đã bị Kim Hoa chặn lại, Kim Hoa thô bạo túm cổ áo anh vật ra, tụt quần, bàn tay rơi xuống mông anh.

Hồ Đại Bằng chạy tới, nện mạnh đế giày xuống khắp người anh, trên mặt, trên lưng, trên mông, nháy mắt đã bị in lại vài vết ửng hồng hoa văn đế giày.

Lâm Hi cắn răng không kêu một tiếng, trong sân còn có một người đàn ông đang đứng, thấy Lâm Hi bị đánh, dường như có chút thương hại, chạy tới giữ chặt Hồ Đại Bằng: “Bố Cẩu Thặng, có chuyện gì thì bĩnh tĩnh nói, đừng đánh trẻ con.”

Cẩu Thặng là thằng nhóc con Kim Hoa mới sinh.

“Thằng nhãi ranh này được lắm.” Hồ Đại Bằng thở phì phò, lại hung hăng đập Lâm Hi thêm mấy cái: “Hắc Tử anh phải quản thằng nhóc Đại Thuận nhà anh chặt vào, đừng để thằng nhãi này lừa gạt.”

Đại Thuận là tên cậu nhóc mập mạp, trong lòng Lâm Hi rơi lộp bộp, biết chuyện dò hỏi cậu nhóc mập mạp hôm nay đã bại lộ.

“Được rồi được rồi.” Người đàn ông tên Hắc Tử kia liên tục nói: “Cũng do Đại Thuận nhà tôi ngu ngốc.”

Không có gì làm con người đau thương hơn tuyệt vọng, Lâm Hi vẫn luôn cắn chặt răng gắng gượng, cảm xúc bỗng sụp đổ, anh hét to, nước mắt tuôn như ngọc, từ hốc mắt lăn xuống: “Tôi hận các người! Tôi hận nơi này! Tôi nguyền rủa các người đều phải chết! Chờ tôi trưởng thành! Tôi sẽ giết toàn bộ các người!”

Anh điên cuồng gào thét, tố cáo, giãy giụa ở nơi tối tăm nhất……

Khi Lâm Hi tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn sót lại nước mắt.

Vệ sinh cá nhân xong, anh ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng âm nhạc chuẩn bị bắt đầu phần huấn luyện hôm nay, lại phát hiện Lý Huyền đang ghé lên bàn, ngủ vô cùng sâu giấc, tiếng ngáy rung trời, nước miếng trong suốt còn đọng bên khóe miệng.

Phong cách hàng ngày của nữ thần tỷ tỷ, thật là đơn thuần!

Lâm Hi đến gần, nhẹ nhàng nâng cánh tay của cô, rút tập bản thảo dưới người cô ra, bên trên nhạc phổ là tựa 《 Hy vọng 》.

Chỉ nhìn ba câu đầu, cả người Lâm Hi đã nổi da gà, nhưng khi ngâm nhẹ giai điệu trong lòng vài tiếng, cảm giác thật ra cũng không tệ, ca từ rất có lực, là lực lượng có thể lay động lòng người……

Lý Huyền cảm thấy mình nhất định đã gặp quỷ, đêm qua rõ ràng cô ngủ trong phòng âm nhạc, nhưng khi cô tỉnh giấc lại phát hiện mình đang nằm trên giường lớn, tấm chăn mỏng đắp ngay ngắn trên bụng.

Không đâu, nếu cô lên giường ngủ, tại sao lại không thay quần áo?

Lý Huyền mơ mơ màng màng, vừa mới đi ra khỏi phòng, đã nghe thấy trên ban công truyền đến tiếng hát vô cùng êm tai.

Rất nhiều năm về sau, Lý Huyền nhớ lại buổi sớm mai ngập tràn ánh nắng tươi sáng, lần đầu tiên nghe thấy được hy vọng từ giọng hát của Lâm Hi.

Là hy vọng thật sự, tựa như ánh mặt trời phá tan đám mây âm u, từng luồng sáng trên khoảng trời cao bay vụt xuống nhân gian, thế giới đang say ngủ trong bóng đêm, chợt thức tỉnh.

Tựa như cây khô gặp mùa xuân, mùa xuân tuyết tan.

Lý Huyền chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, bị chính ca khúc mình sáng tác làm cảm động đến chảy nước mắt, nhưng lúc này đây, nhìn anh đứng giữa sân khấu ngập tràn ánh sáng, hát ca khúc 《 Hy vọng 》, cô thật sự rơi lệ.

Không chỉ mình cô, khi Lâm Hi dùng quãng giọng cá heo hát ra khí thế bình minh ban mai của điệp khúc 《 Hy vọng 》, mọi người gần như đồng thời nín thở, để thứ âm thanh thuần khiết mà trong trẻo của tự nhiên chạm đến linh hồn họ.

Không chỉ là cảm động, còn là chấn động, là lễ rửa tội, là sự gột rửa…

Không thể nghi ngờ, cuối cùng Lâm Hi lấy tư thế quyết tuyệt người thắng cuộc, giành được giải quán quân 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》.

———-

Truyền thông Thịnh Ngu là công ty đứng đầu giới giải trí, phát triển trên cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca nhạc, quản lý rất nhiều nghệ sĩ ưu tú, ở một nơi có nền tảng tốt như vậy, các nghệ sĩ phần lớn đều có thể đi theo ba con đường, ngôi sao ca nhạc lấy ca hát làm chủ, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận quay MV hoặc đóng phim, đương nhiên diễn viên cũng có thể ca hát, hoàn toàn có thể quay MV cho chính album của mình, ca hát với đóng phim, thật sự không có ranh giới rõ ràng.

Là đương kim quán quân 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, Lâm Hi được ký hợp đồng có điều kiện tốt nhất với truyền thông Thịnh Ngu, hợp đồng ba năm, đồng thời được quyền lựa chọn ưu tiên, các nghệ sĩ khác có thể phải chờ công ty cho họ đóng phim hoặc ra album, nhưng Lâm Hi lại được hoạt động lĩnh vực mình thích, công ty có thể ưu tiên sắp xếp vì anh, cùng lúc đó còn nhận được 20% quyền lựa chọn tự do, quyền lợi này vô cùng trâu bò, ví dụ nếu có quảng cáo anh không thích, anh có quyền từ chối.

Mà nhận được hợp đồng làm người ta đố kỵ đến đỏ mắt như vậy, thật ra phần lớn nguyên do là dựa vào Lý Huyền giúp anh đứng giữa nói chuyện, nếu không, một người vừa mới debut chỉ có chút danh tiếng như anh, làm sao có thể ký hợp đồng với công ty truyền thông Thịnh Ngu bá chủ ngành sản xuất nghệ thuật như vậy, có được điều kiện ưu đãi như vậy, thậm chí hợp đồng này còn có điều kiện tốt hơn những ngôi sao nổi tiếng debut đã nhiều năm.

“Xem ra cô thật sự coi trọng cậu ấy nhỉ.” Tổng giám đốc truyền thông Thịnh Ngu – Lục Tinh Chước rũ mắt, nhìn bản hợp đồng trước mặt, lẩm bẩm nói.

Lục Tinh Chước là một người đàn ông 46 tuổi, dáng vẻ anh tuấn chững chạc, tuổi tác đang ở đỉnh cao phong độ trong cuộc sống và sự nghiệp, cho nên khó tránh khỏi khiến người ta có cảm giác không dễ thân cận, ngay cả nghệ sĩ nổi tiếng hay người quản lý lớn nhất trong công ty, ở trước mặt ông ấy, cũng phải thu liễm, cụp mi rũ mắt, tôn kính mà gọi một tiếng, Lục tổng.

“Lục tổng, ký hợp đồng với Lâm Hi, ông sẽ có được nguồn lợi vô cùng lớn.” Lý Huyền nhìn Lục Tinh Chước, nghiêm túc nói: “Tôi đảm bảo với ông.”

Quả thật, bốn năm qua, Lý Huyền lựa chọn nghệ sĩ cho công ty, không có ai là không nổi tiếng, nhưng từ trước đến nay, chưa bao giờ thấy cô coi trọng ai như coi trọng Lâm Hi.

Lục Tinh Chước tin tưởng ánh mắt của cô, thế nên ông bằng lòng đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy để ký với Lâm Hi, nhưng điều quan trọng hơn là…

Sau khi Lý Huyền rời khỏi văn phòng, Lục Tinh Chước lấy một tờ giấy đã ố vàng từ trong ngăn kéo ra, trên mặt dùng dầu in bốn chữ màu đen thật to: Thông báo tìm người.

Trong bức ảnh màu, bộ dáng cậu bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, cười vô cùng ngây thơ.

Lâm Hi, ngày hai mươi tháng tám, lạc đường tại trung tâm quảng trường Thiên Quốc.

Bên dưới tờ thông báo tìm người hơn mười năm trước, có một bức ảnh đã cũ, trong ảnh Lục Tinh Chước vẫn còn mang dáng vẻ học sinh, tuổi trẻ anh tuấn, sống mũi cao thẳng, vô cùng quyến rũ, mà bên người ông, có một cô gái đang đứng cạnh, hai người cười đến xấu hổ thẹn thùng, ông ôm cô gái đó, phía sau lưng, là Học viện nghệ thuật thủ đô vài thập niên trước.

Đôi mắt Lục Tinh Chước nổi lên ánh nước, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Nhược Lan, anh sẽ… Đối xử với thằng bé thật tốt.”

Mười năm mê man, ông chợt bừng tỉnh, đúng là nửa đêm tỉnh giấc.

Hết chương 24

Lời editor: Huhu, thật sự mỗi lần tớ đọc đến đoạn kể về quá khứ của Lâm Hi là tớ lại buồn gần chết:”< Giá như ở VN và TQ không còn nạn bắt cóc và buôn bán trẻ em phụ nữ thì tốt biết bao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi