CƯNG CHIỀU EM


Trong phòng Đàm Khưu, Mạn Di ngồi đối diện với anh ta cách một bàn kính sang trọng.

Nói là phòng làm việc chứ nơi này có đủ từ sofa, khu vực tiếp khách cũng chinhs là nơi hiện tại đang bàn việc tách riêng với bàn làm việc chính của Đàm Khưu.

Bên trong còn có một căn phòng nghỉ yên tĩnh có đủ từ giường đến phòng tắm.
Mạn Di đưa ra trước mặt Đàm Khưu bốn hồ sơ chi tiết của nhân viên mới tới gồm Cát Điền, Khâu Từ, Yến Trung và Viên Nguyệt “ Đây là tài liệu anh yêu cầu về bốn người mới ở bộ phận chúng ta”, Mạn Di cũng khá bất ngờ khi nhận được yêu cầu xem hồ sơ nhân viên từ Đàm Khưu vì vốn trước nay anh ta không có để ý gì đến chuyện này.
Đàm Khưu cầm lên xem qua một lượt, với ba người kia anh chỉ xem như cho có.

Đến lượt tài liệu về Viên Nguyệt lại đặc biệt lưu ý lại “ Tôi sẽ giữ lại tài liệu này, còn những cái khác cô có thể đem đi”
Tống Kinh ở bên cạnh nhìn thấy ông chủ của mình đột nhiên lại lưu tâm đặc biệt liền ngó nghiêng xem chủ nhân tài liệu này là ai, chỉ trách Đàm Khưu quá độc chiếm đi, tệp tài liệu bị anh ta lật úp xuống làm Tống Kinh chỉ biết thầm oán, nhỏ nhen một chút cũng không cho người ta xem.
“ Ồ, Đàm tổng của chúng ta có vẻ đặc biệt để ý đến Viên Nguyệt này nhỉ?” Mạn Di nhìn một màn trước mắt không khỏi thốt lên.

Mấy ngón tay thon dài của Đàm Khưu lật từng trang tài liệu ra xem, cẩn thận nghiên cứu từng chút “ Đương nhiên rồi, đường đường là người thừa kế danh giá của GM lại chạy đến KH làm một nhân viên nhỏ bé nên tôi phải hết mực quan tâm”
Nghe những lời này, trong đầu Tống Kinh nảy số ra không biết bao nhiêu kịch bản, nào là tiểu thư giả nghèo đi làm nhân viên hay tiểu thư công ty đối thủ chà trộn vào để âm thầm lấy tin tức
“ Lúc phỏng vấn tôi cũng thấy kì lạ, đã có ý định đánh rớt rồi nhưng Đàm tổng đây lại muốn giữ.

Làm tôi thật đón chờ những màn sau này nhà” Mạn Di vừa cười nói vừa đứng dậy, cầm theo mấy thếp văn kiện còn lại “ Thôi, tôi về phòng làm việc đây” nói rồi Mạn Di cất bước rời khỏi.

Để lại trong phòng là một người đang tập trung nghiên cứu tài liệu về “ Đối tượng chăm sóc đặc biệt ” của mình và một người đang vẽ ra 7749 kịch bản cầu huyết trong đầu.
Ở bên ngoài khu vực làm việc, Viên Nguyệt hắt hơi liên tiếp mấy cái.

Cô với lấy tờ giấy mền di di lên mũi oán trách “ Không biết ai đang nói xấu tôi nữa”
Chợt màn hình điện thoại của cô hiện thị tin nhắn của Tần Tử Huyên, người bạn thân của cô gửi đến
Tần Tử Huyên: Sao rồi tiểu Mật Mật, ngày đầu tiên đi làm thế nào rồi.
Tiểu Mật Mật là tên thân thiết ở nhà của cô, cái tên này rất ít người biết ngoài trừ cha mẹ cô ra thì chỉ còn Tần Tử Huyên và tên hàng xóm lúc nhỏ của cô Khưu Bác là biết, nhưng tên Khưu Bác này bỏ cô đi không từ mà biết đến giờ cũng không biết tung tích ở đâu.

Viên Nguyệt vừa xụt xịt mũi vừa nhắn lại.
Viên Nguyệt: Hắt hơi chết mình rồi, không biết tên khốn nào nói xấu mình nữa
“Tên khốn” đó chính là Đàm Khưu yêu quý của chị đó chị gái à
Tần Tử Huyên: Ai dám nói xấu cậu chứ.

Mà cậu đã gặp tên họ Đàm đó chưa vậy

Việc Viên Nguyệt đi làm tại KH Tần Tử Nguyệt cũng biết, mục đích đi đi làm cũng rõ luôn, Tần Tử Nguyệt ở bên kia đang thảnh thơi tại khu nghỉ dưỡng gia đình
Viên Nguyệt: Đã dđược diện kiến qua, rất đẹp, rất ngon mắt.

Rất đáng để Viên Nguyệt này ra tay
Tần Tử Huyên bên kia mới nhàn nhã buông ly nước hoa quả xuống đáp lại cô bạn
Tân Tử Huyên: Thật hiếm khi mới thấy Tiểu Mật Mật quyết tâm như vậy, cậu mà cưa được Đàm Khưu mình nguyện chặt đầu cho cậu chơi
Ý của Tần Tử Huyên ở đây chính là việc Viên Nguyệt lừa được Đàm Khưu vào tròng cực kỳ xa vời, không có kết quả.

Viên Nguyệt cũng nhận ra ý tứ đấy của cô bạn thân liền hùng hổ nhắn lại.
Viên Nguyệt: Cậu cứ đợi đó
Cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc, Mạn Di đã hắng giọng bên cạnh, làm Viên Nguyệt một phen giật thót vội tắt điện thoại “ Mọi người chuẩn bị đi, 15p nữa sẽ có cuộc họp với Đàm tổng” nói xong thì Mạn Di cũng quay người rời đi còn không quên liếc qua Viên Nguyệt một cái làm cô rùng mình.
Nhận được thông báo, ai nấy đều có phần căng thẳng chuẩn bị phần tài liệu của mình.

Viên Nguyệt nhìn qua thấy mặt Khâu Từ sắp cắt không còn giọt máu “ Khâu Từ, anh ổn không vậy, nhìn sắc mặt anh tệ vậy” dù gì cũng còn phải làm việc với nhau lâu dài, Viên Nguyệt lên tiếng hỏi thăm

Khâu Từ vốn có tính căng thẳng thái quá, anh ta vuốt mồ hôi trên trán rồi đáp “ Không sao đâu, tôi hơi căng thẳng”
Viên Nguyệt nghe chỉ biết gật gật đầu, chuẩn bị một lúc cũng tới giờ họp.

Cả bốn đều di chuyển về phía phòng họp.
Đến nơi chưa thấy bóng dáng ai, nhưng kì lạ lại có sẵn biển tên tương ứng với chỗ ngồi “ Chỉ là cuộc họp nhỏ thôi có cần phải có cả biển tên như vậy không” Đồng Ái không khỏi cảm thán trước tình huống này.
Theo quan sát thì biển tên của Viên Nguyệt nằm phía dãy bên phải, gần ghế trung tâm của Đàm Khưu.

Vị trí tương tự ở bên trái bị bỏ trống, biển tên trực tiếp để ở ghế thứ hai.
“ Sắp xếp chỗ ngồi đúng là kì lạ, sao đối diện tôi lại bỏ trống” câu hỏi này của cô chắc phải hỏi trực tiếp Đàm Khưu chứ mấy người có mặt ở đây ai nấy đều lắc đầu, ai bảo Viên Nguyệt cô đặc biệt quá mà.
Lộn xộn một lúc rồi ai cũng về đúng chỗ người ấy ngồi, tranh thủ Đàm tổng kia chưa đến mà kiểm tra lại tài liệu riêng một lần nữa để tránh sai sót..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi