CƯNG CHIỀU LÃO BÀ


Xe dừng lại trước công ty WG
- " Sao lại đến công ty ? " Ninh Hạ Vũ tò mò nhìn sang Ánh Tuyết .
- " Mộ Tổng bảo có chuyện cần bàn , mình vào đấy trước " Ánh Tuyết vừa chỉnh tề lại quần áo sau đó bước xuống xe .
Cả ba người cùng vào công ty , Ninh Hạ Vũ đi đầu sau đó là Ánh Tuyết và Lệ Lệ đi bênh cạnh.

Với tư thái ngút ngàn , thần thái cực đỉnh cùng với set đồ đen hôm nay cô mặc càng thêm ấn tượng.

Nhân viên trong công ty ai nấy đều đã quen với phong cách ăn mặc thời thượng của Ninh Hạ Vũ , luôn đứng đầu xu thế thời trang và không bao giờ bị lỗi thời .
- " Chị Vũ quay lại rồi kìa "
- " Chị ấy kiên cường thật , trải qua chuyện đấy mà vẫn có thể ung dung như không có gì "
- " Ừm ừm , gặp tôi chắc tôi khóc ba ngày ba đêm cũng chưa đủ "
Vô số người thấy sự xuất hiện của cô đều lấy lòng ngạc nhiên , lúc này đi ngang qua khu tập luyện của thực tập sinh cô dừng chân lại một chút rồi quan sát.

Nhớ lúc đó cô cũng như bọn họ , ý chí kiên cường bất khuất luôn nổ lực phấn đấu.

Lúc đấy cô đã thường xuyên tập nhảy cho đến khuya mới nghĩ để mong những công sức nhỏ bé ấy có thể cảm động Mộ Tổng .
Dự định ban đầu của công ty rằng sẽ cho cô hoạt động theo nhóm nhưng vì một số tính cách lạ lùng và có phần khó gần , khi tập nhảy để kiểm tra thì luôn luôn một mình tỏa sáng.


Nhìn vào thì liền thấy cô nổi bật nên không thể cho hoạt động nhóm vì như thế sẽ mất cân bằng cho cả đội.

Vậy nên mới được tách ra làm hoạt động solo một mình .
- " Hà Tổng anh cho tôi một cơ hội nữa đi có được không ? " Phương Liệt bộ dạng xuề xòa thảm hại chạy theo sau Hà Trung mà nài nỉ .
- " Muộn rồi " Hà Trung mặt lạnh lùng trả lời dứt khoát rồi hất tay hắn ra .
Ninh Hạ Vũ đứng từ xa nhìn mọi việc trong lòng cảm giác có chút chua xót vì dù gì hắn và cô cũng ở bênh nhau hai năm.

Nói không buồn thì có thể tin nhưng đã quên thì cô thật sự chưa quên được hắn và tình cảm của cô dành cho hắn hiện tại chỉ là sự thương xót khinh bỉ .
- " Hà Tổng , chào anh " Ninh Hạ Vũ đi về phía Hà Trung mà mỉm cười thân thiện .
- " Hạ Vũ đấy à ? Thật tốt khi thấy em vẫn ổn " Hà Trung cười ngọt ngào nhìn cô .
Hà Trung là tổng giám đốc của WG , anh đã có ý với Hạ Vũ từ lâu nhưng vì khi biết được quan hệ giữa cô và Phương Liệt nên anh đã âm thầm chờ đợi.

Đến bây giờ thì nhận được tin Phương Liệt phản bội Hạ Vũ thì anh rất tức giận.

Có thể chính thức chia tay với lí do không còn yêu chứ chơi ba cái trò mèo chuột sau lưng thì anh không thể nào chấp nhận được nên đã lập tức phong sát Phương Liệt hai năm .
Cũng không phải tự nhiên vì một lí do đó mà phong sát , có nhiều đạo diễn và một số diễn viên còn phàn nàn về thái độ thiếu chuyên nghiệp của Phương Liệt.

Anh ta hay ỉ lại danh tiếng của Ninh Hạ Vũ mà hay chèn ép rồi làm biến trong công việc nên ai cũng không ưa .
- " Hạ Vũ , em nói giúp anh vài câu đi.

Anh thật sự biết sai rồi " Phương Liệt quay sang nắm lấy tay của cô mà năng nỉ sự trợ giúp , có lẽ hắn vẫn còn ảo tưởng rằng cô sẽ giúp hắn .
- " Ngại quá , tôi không có lí do gì phải giúp anh cả.

Làm phiền buông tay " Cô cười lạnh mà dùng tay còn lại đẩy hắn ra .
- " Sao cô có thể độc ác như vậy hả ? " Anh ta cũng chịu hết nổi mà tự nhiên nổi cáu .
- " Bây giờ mới biết à ? " Cô cười nhạt rồi quay sang Hà Trung nói tiếp .
- " Hà Tổng , em lên gặp cố tổng một chút " Nói rồi cô cúi nhẹ đầu chào rồi cùng Ánh Tuyết và Lệ Lệ đi khỏi .
___________
- " Vừa sáng nay tôi nhận được cuộc gọi từ tập đoàn Lục Thị họ chỉ đích danh lần này muốn mời cô làm người mẫu ảnh cho sản phẩm tiếp theo của họ " Cố tổng vẻ mặt vui vẻ mà thông báo .

- " Thật vậy sao Cố Tổng ? " Ánh Tuyết ánh mắt ngạc nhiên mà hỏi lại.

- " Đúng vậy , Lục Thị là tập đoàn lớn về thời trang.

Về mảng thời trang thì không thua kém gì các nước khác còn về khoản kinh doanh thì càng vững mạnh.

Nếu lần này kí hợp đồng thành công với Lục Thì thì chắc chắn tương lai Ninh Hạ Vũ sẽ càng có nhiều bước tiến xa hơn trong sự nghiệp "
- " Nhưng mà...tôi là ca sĩ , kí hợp đồng về thời trang như thế....liệu có được không ? " Lúc này Hạ Vũ lưỡng lự lên tiếng .
- " Được tất nhiên được , Hạ Vũ cô cứ yên tâm mà chuẩn bị tâm lý.

"
- " Ừm , Hạ Vũ chị thấy cũng được đấy.

Lục Thị là tập đoàn lớn họ đã để ý đến em thì chắc chắn sẽ không để em chịu thiệt thòi " Ánh Tuyết mỉm cười mừng rỡ mà nói .
- " Vâng "
___________________
Nói đi là đi vậy sao
Em không tiếc bao năm đôi ta có nhau
Nói đi là đi vậy sao
Em không nhớ bao nhiêu yêu thương đã trao.
Nếu anh đã sai điều gì xin em nói

Đừng cứ thế chia làm đôi
Hạnh phúc bao lâu mình giữ cho nhau
Giờ chôn vùi trong đớn đau.
( Bài hát này là mình mượn từ một bản nhạc việt mà dạo này mình thích )
- " Ánh Tuyết , Ninh Hạ Văn hát cũng thật quá tốt đấy.

Tôi làm việc với cô ấy bao nhiêu năm rồi mà chưa bao giờ thấy Hạ Vũ trễ nãi buổi thu âm nào " Dương Quân ngồi bênh ngoài nhìn vào phòng thu quan sát cường độ âm điệu rồi lắng nghe Hạ Văn hát sau đó quay sang khen ngợi với Ánh Tuyết .
- " Hát là đam mê của em ấy , em ấy thà hủy hợp đồng quản cáo còn hơn là trễ một buổi thu âm.

Bài hát này anh nghe được chứ anh Dương ? "
- " Bài hát này rất hay , rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại " Dương Quân cũng hiểu ý .
Nói xong hai người đều quay sang nhìn Ninh Hạ Vũ đang say sưa ca hát , thể hiện trọn cảm xúc cho từng lời hát của mình.

Ánh Tuyết rất tự hào về Hạ Vũ , Ánh Tuyết làm người quản lí cho nghệ sĩ rất nhiều năm nhưng đây là người khiến Ánh Tuyết nể phục và tôn trọng nhất.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi