CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Dung Hoan đi đến dưới lầu, cách cánh cửa đã nhìn thấy Phó Tư Diễn đứng quay lưng bên ngoài. Ánh đèn mờ mờ chiếu lên đất thành một vầng sáng loang lổ, bóng lưng anh ẩn một nửa trong tối, tuy trời rất lạnh, nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lạnh lùng gầy gò.

Cô đè nỗi lòng nhấp nhô của mình xuống, đẩy cửa, đi ra ngoài.

Phó Tư Diễn nghe tiếng, xoay người, trong giây phút nhìn thấy cô, sắc mặt lại lạnh đi vài phần: “Mặc ít đồ như vậy?”

Dung Hoan mím môi, nhỏ giọng phản pháo: “Chú cũng mặc ít mà.”

Anh giơ tay búng trán cô: “Còn cãi chày cãi cối với chú?” Rồi sau đó anh đặt tay trên vai cô, nửa ôm lấy cô mà đi về phía chiếc xe, sau đó mở cửa để cô ngồi vào.

Bên trong mở hệ thống sưởi nên ấm áp hơn nhiều, cơ thể vốn đang căng thẳng của Dung Hoan chợt thả lỏng.

Cô nhìn thấy Kế Sâm ngồi ở ghế lái, sau khi đối mắt với ánh mắt của cô trên gương chiếu hậu, Kế Sâm đột nhiên nói một câu: “Ngài Phó, tôi xuống gọi điện thoại đã.”

Sau khi được Phó Tư Diễn ngầm đồng ý, Kế Sâm lập tức xuống xe.

Lòng Dung Hoan khẽ động, không hiểu vì sao lại để hai người họ ở riêng với nhau.

Anh quay đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô gái nhỏ, đưa đồ ngọt cạnh ghế cho cô, nếu bình thường Dung Hoan nhìn thấy macaron cô thích nhất, chắc chắn sẽ cười đến nỗi mắt cong lên, nhưng bây giờ không khí không thể gọi tên giữa hai người khiến cô không có cách nào hưởng thụ niềm vui một cách đơn giản.

Quả nhiên, cô còn chưa kịp nói dối, đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Tối nay không nói với chú một tiếng đã chạy tới trường?”

Như là tới tìm cô tính sổ.

Dung Hoan hơi rụt đầu một chút, trong lòng bắt đầu "ứa nước chua": “Chú ăn cơm ở ngoài, cháu không dám quấy rầy, chỉ nói với dì Tịnh một tiếng.”

Anh nhìn cô chằm chằm, con ngươi nặng trĩu càng tối lại, im lặng vài giây cuối cùng cũng mở miệng: “Vì sao hôm nay lại đến Goga?”

Dung Hoan ngây người, hộp đồ ngọt bất chợt bị cô nắm chặt tạo ra mấy nếp gấp.

Nhưng vẫn không nói.

Phó Tư Diễn nhận ra vấn đề này không nên hỏi, anh đang định nói lái sang chuyện khác, đã nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ vang lên, nhỏ xíu mơ hồ nhưng vẫn lọt vào tai: “Muốn xem bạn gái tương lai của chú trông thế nào, cháu rất tò mò nên đến.”

Cô đã thốt ra lời thật lòng, thật ra lại không phải lời nói thật.

Phó Tư Diễn ngẩn ra một giây, rất hứng thú mà hỏi lại: “Sao lại thành bạn gái tương lại?”

“Chẳng lẽ chú… không thích cô ấy?”

“Chú gặp một người là phải thích một người sao?”

“Ồ…” Đến phiên Dung Hoan không nói nên lời, anh giơ tay xoa đầu cô, dịu dàng trách: “Tò mò thì nói với chú, chú có thể dẫn cháu theo cùng, không cần chân còn đau đã chạy lung tung đến đó.”

“Vâng.”

Phó Tư Diễn nhìn nét mặt cô, bảo cô về sớm nghỉ ngơi, chú ý vết thương trên chân.

Dung Hoan nghe lời gật đầu, mở cửa xe, lại quay đầu lại, đã đụng độ với tầm mắt của anh.

Không hiểu sao cô đỏ mặt, nhỏ giọng bỏ lại một câu “chú Phó ngủ ngon”, rồi lập tức chạy chậm về.

Kế Sâm nhìn thấy cô đã đi, lúc này mới thức thời trở về xe, Phó Tư Diễn mở mắt, mệt mỏi mở miệng: “Về nhà đi.”

Kế Sâm gật đầu, khởi động xe.

Trong xe phát một bản piano thư giãn, người đàn ông ở ghế sau vẻ mặt thờ ơ, nhắm mắt ấn trán, trong lòng trước sau đều không thể thư giãn.

Im lặng một lúc lâu, giọng Phó Tư Diễn cực kỳ khàn mà nói: “Kế Sâm, có phải tôi làm sai rồi không?”

Kế Sâm biết ý trong lời của sếp, trả lời: “Ngài Phó, cô Dung còn nhỏ tuổi, có lẽ chưa phân biệt được tình yêu nam nữ.”

“Nhưng hành động của tôi khiến con bé sinh ra tình cảm đó.”

Môi Kế Sâm giật giật, vẫn nói câu mình muốn nói nhưng luôn nhịn trong lòng: “Ngài Phó đối xử tốt với cô Dung, là ý của ông chủ, không có gì không ổn.” Anh ta muốn cố gắng hết sức giảm bớt gánh nặng tâm lý của Phó Tư Diễn.

Phó Tư Diễnkhông nói nữa.

Màn đêm buông xuống, xe nhanh chóng đi qua thế giới của ánh đèn neon.

-

Tuần giữa tháng mười hai, ban nhạc còn đang tiếp tục luyện tập, dưới sự cọ xát, sự phối hợp của mọi người càng ăn ý hơn, cuối tháng sẽ đến lúc chính thức biểu diễn.

Nhưng vào ngày cuối cùng khi Dung Hoan nhận được thời gian biểu diễn, cô sắp phát khóc lên.

Không biết trùng hợp hay sao, lại cứ trùng ngày biểu diễn của Tiêu Thừa Chi!

Cô vất vả lắm mới cướp được vé lại không thể đi được. Cô nói chuyện này cho Hề Phán, Hề Phán cũng thấy buồn thay cho cô, sau đó tấm vé này phải bán lại cho một bạn học cùng lớp cũng muốn đi.

Cô nàng kia cũng đã thích Tiêu Thừa Chi rất lâu, vốn không cướp được vé thì cũng hết hi vọng, cô ấy cực kỳ vui mừng nói với Dung Hoan: “Cậu yên tâm, đến lúc đó tớ sẽ quay video cho cậu nhé? Cậu thích nhất bài nào của anh ấy?”

“Độc nguyện.”

“Bài hát lâu như vậy rồi hả? Được, nếu lúc đó anh ấy có hát, tớ sẽ quay cho cậu!”

Dung Hoan gật đầu, kéo khóe miệng cười chua xót.

Idol à, sao em lại xui xẻo như vậy, một lần nữa bỏ lỡ cơ hội nghe anh hát hu hu hu…

Bạch Ngưng gửi tin nhắn cho Dung Hoan, nói chuyện buổi biểu diễn, nghe thấy Bạch Ngưng đã chuẩn bị ghế hàng trên cho cô, Dung Hoan vừa kích động vừa đau khổ: [Chị Bạch Ngưng, em không đi được, hôm đó phải biểu diễn.]

[Ôi đáng tiếc quá vậy, không sao, lần sau có cơ hội sẽ dẫn em đi gặp anh ấy, xoa xoa, em biểu diễn thật tốt nhé.]

Dung Hoan ngẫm lại sau này còn cơ hội nhìn Tiêu Thừa Chi ở gần, cô đột nhiên không đau khổ nữa.

Buổi tối trước hôm biểu diễn, cô diễn tập xong quay về ký túc xá, rửa mặt rồi nằm úp trên giường, lại nhớ tới Phó Tư Diễn.

Một hai tuần rồi, cô không về nhà, cũng không nhìn thấy anh, thật ra nhiều nguyên do là cô cố tình tránh đi không gặp. Cô chỉ muốn chôn sâu loại “thích” này hơn một chút, thậm chí khiến bản thân cũng không phát hiện ra.

Nhưng mỗi khi đến đêm, cô luôn nhớ tới anh. Ngày mai chính là ngày biểu diễn, đột nhiên cô rất muốn nói với anh một tiếng, hỏi xem anh có rảnh hay không.

Ôm điện thoại lăn qua lăn lại, gõ rồi lại xóa, cuối cùng cô vẫn lựa chọn bỏ qua.

Vẫn là đừng nên thêm phiền phức cho anh.

Có lẽ, là sợ anh từ chối đến.

Cuối cùng cô chỉ đăng một tấp ảnh luyện tập trong vòng bạn bè, là Dữu Tử chụp lúc cô đang đánh đàn: “Ngày mai sẽ phải biểu diễn chính thức, mong mọi thứ thuận lợi, không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”

-

Chiều ngày hôm sau, Phó Tư Diễn không có tiết, đến DC xử lý công việc.

Kế Sâm gõ cửa đi vào văn phòng, đặt cà phê lên bàn: "Ngài Phó, Lý Long ở ngoài cửa, nói có việc muốn tìm ngài.”

Phó Tư Diễn nhìn bảng cáo tài chính trên bàn, không ngẩng đầu, “ừ” một tiếng.

“Ngài Phó, hai tiếng sau sẽ có cuộc họp video với tổng giám đốc Trần.”

Phó Tư Diễn nhìn bảng báo cáo, ngước mắt nhìn về người đứng cung kính bên cạnh: “Hủy bỏ trước đi, buổi tối còn có việc gì khác cũng hủy bỏ hết.”

Kế Sâm nhìn rõ mọi chuyện, gật đầu: “Vé âm nhạc đã mua xong, là ghế hàng trước có tầm nhìn rất tốt.”

Câu nói có ý ám chỉ cực mạnh khiến ngòi bút của Phó Tư Diễn khựng lại, anh hớp một ngụm cà phê, hỏi với vẻ bình thản: “Mấy giờ bắt đầu?”

“7 giờ.”

“Đặt đồ ăn ở nhà hàng Nhật mà Dung Hoan thích ăn, chút nữa chúng ta qua sớm.”

“Vâng.”

Kế Sâm rời đi, để Lý Long đi vào, anh ta mở điện thoại buông tiếng thở dài, miệng nhỏ giọng nói thầm: “Quả nhiên chuyện của cô Dung là quan trọng nhất…”

-

Giữa trưa, Dung Hoan đã đến nơi biểu diễn. Đến chiều sẽ tiến hành tổng duyệt một lần nữa, hiệu quả rất tốt.

Biểu hiện của Dung Hoan khiến đội trưởng rất hài lòng, Thạch Tử Mỹ cũng không nói lời khó nghe.

Sau khi kết thúc, Dung Hoan và Thôi Tinh Dữu đang nghỉ ngơi, điện thoại Dung Hoan đã nhận được tin nhắn của Bánh Bao trong nhóm ký túc xá: [Hoan Hoan bọn tớ xuất phát rồi, đến nơi sẽ gửi tin nhắn cho cậu!] Tối nay bọn họ cũng đến xem hội âm nhạc.

[Ừ ừ, chú ý an toàn.]

Dữu Tử ló đầu ra: “Gửi tin nhắn cho ai vậy?”

“Bạn cùng phòng của em.”

“À, đúng rồi, hôm nay chú em sẽ đến chứ?”

Dung Hoan lắc đầu, giọng nói mang theo sự mất mát không che giấu được: “Chắc không thể nào đâu, em không nói với chú.” Cô đăng trong vòng bạn bè, nhưng theo sự bận rộn với công việc bình thường của Phó Tư Diễn, chưa chắc đã rảnh.

Thôi Tinh Dữu ngửi được mùi kì lạ: “Có phải em cãi nhau với chú em không?”

“Dạ?”

“Sao chị cứ cảm thấy chị nhắc đến chú em, em sẽ ủ rũ cụp đuôi.”

Dung Hoan cũng không biết nên kể chuyện này như thế nào: “… Không có, em mệt mỏi quá thôi.”

“Được rồi, em nhanh nhanh thay lễ phục đi, còn phải trang điểm nữa.”

Dung Hoan gật đầu, vừa định thay đồ liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Vừa xem, thế mà là Phó Tư Diễn.

Trong một giây nhìn thấy cái tên đó, sự vui mừng kinh ngạc nhảy đến đuôi lông mày, cô nhận cuộc gọi, giọng nói nhẹ nhàng: “Chú Phó?”

“Hoan Hoan, chú tới rồi.”

Cô trợn to đôi mắt, nhất thời không hiểu anh nói như vậy là có ý gì, tựa như nhận ra tâm lý kinh ngạc của cô gái nhỏ, anh cười trầm: “Chẳng lẽ Hoan Hoan không muốn chú tới xem cháu biểu diễn sao?”

Thế mà anh lại tới rồi!!!

Gương mặt Dung Hoan hiện lúm đồng điếu, nhẹ giọng nói: “Muốn.”

Bên đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó dịu dàng hỏi: “Đang ở đâu? Chú tới tìm cháu, dẫn cháu đi ăn.”

“Phòng nghỉ B3 lầu 3 ạ.”

Sau khi cúp máy, Dữu Tử cười nhéo mặt cô: “Xem em kìa, vừa nghe thấy chú em tới đã vui thành ra như vầy.”

Cô mím miệng cười. Anh tới sao cô có thể không vui?

Lúc này Thôi Tinh Dữu nhận được điện thoại của đội trưởng, bảo cô qua đó một chuyến, Thôi Tinh Dữu đi rồi, Dung Hoan thay lễ phục.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa cúp ngực màu vàng, khác phong cách quần áo cô mặc trước kia, thêm vài phần khí chất tiên nữ.

Làn da cô trắng đến sáng long lanh, như quả trứng luộc vừa lột, tóc đen đã dài hơn nhiều, mềm mại xõa tung.

Khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn cùng môi anh đào, nét mặt cân đối sắc nét, vẻ đẹp hoàn hảo, mặt mộc cũng đã đủ thu hút người khác. Lúc cô cười, bọng mắt như con tằm nằm ngang rõ ràng dưới con ngươi long lanh nước, giống như một vầng trăng lưỡi liềm bé nhỏ.

Thay đồ xong, trong phòng không có gương, cô cúi đầu quan sát mình, lại che trước ngực…

Tuy vóc dáng cô không đẹp, nhưng mặc một chiếc váy cúp ngực như thế này vào, phong cảnh trước ngực vẫn rất… gợi cảm.

Cô không có áo khoác, đành đợi lát nữa mượn Dữu Tử để mặc.

Dung Hoan nhìn dải lụa màu vàng trên tay phải cột vào hông, cô tự cột lên, theo thiết kế là phải cột phía sau, chỗ này lại không có gương, cô không nhìn thấy, loay hoay một lúc lâu.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô tưởng Dữu Tử đã về, vì thế nói: “Dữu Tử, chị giúp em cột nơ với…”

Nghe tiếng bước chân đi về phía cô, cô cúi đầu nghịch làn váy, nói thầm một mình: “Em cảm thấy chiếc váy này không hợp với em lắm, muốn ngực lại không có ngực, đây không phải là làm lộ khuyết điểm của em sao…”

Dữu Tử thường xuyên oán giận trước mặt cô, ban nhạc của bọn cô ngực ai cũng 34C 36D, chỉ có cô ấy là một cặp B, Dung Hoan bị lôi ra bàn đến vấn đề này cũng không bận tâm chút nào.

Cô nghe thấy “Thôi Tinh Dữu” đi đến phía sau cô, tay nắm lấy dải lụa màu vàng bên hông.

Lúc này, mùi nước hoa nam nhàn nhạt bay vào mũi, đầu óc Dung Hoan đờ ra, còn chưa kịp xoay người, đã nghe thấy một tiếng ho nhẹ, giọng nói trầm thấp của đàn ông dừng bên tai cô: “Muốn cột thế nào?”

Dung Hoan: “???!!!”

Chết thật, sao lại là Phó Tư Diễn chứ!!!

Cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy lên tại chỗ, nói năng cũng ngập ngừng: “Là… là thắt… nơ bướm…”

Cô nhớ lại câu “muốn ngực không có ngực” vừa rồi, mặt đỏ chót, mất mặt mà che mặt lại, muốn độn thổ.

Chỉ một lát sau, Phó Tư Diễn nói "xong".

Dung Hoan gật đầu, nửa xoay người, đã nhìn thấy ánh mắt Phó Tư Diễn đặt trên mặt cô, lại dời xuống, sau đó lẳng lặng dời đi.

Cô xấu hổ nói không nên lời, ngay sau đó, anh đã cởi áo khoác, khoác lên cho cô.

Cô cúi mặt, nhận ra ánh mắt cháy bỏng của anh đang đặt trên mặt mình, sau đó cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu thế mà cũng có chút mất tự nhiên: “Còn... kiểu váy khác nữa không?”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng quyến rũ chú.

Phó Tư Diễn:?)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi