CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Trong phút chốc, cô không nói nên lời, giọng nói trầm thấp của anh tiếp tục truyền đến tai: “Em không sợ cảm sốt à?”

"... " Cô không dám nhúc nhích.

Sau đó anh cầm khăn tắm giúp cô lau mái tóc ướt, mặt, cổ, cánh tay, động tác rất nhẹ nhàng, Dung Hoan ngửi thấy mùi hương trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, trong lòng bỗng thấy nóng ran.

Bản thân anh còn bị ướt nhiều hơn cô, nhưng lại lau cho cô trước.

Hai gò má ửng hồng, cô hơi cúi đầu xuống không dám nhìn anh, một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phó Tư Diễn: “Dung Hoan—“

Hơi nóng từ miệng anh phả vào vành tai lạnh băng khiến tai cô đỏ bừng.

"Số của tôi nằm trong danh sách đen của em bao lâu rồi?"

Dung Hoan ngẩn ra.

Chuyện này... Nếu anh không nhắc tới thì cô cũng quên mất!

Ba năm trước ở Mỹ, sau cuộc điện thoại cuối cùng với anh, cô đã kép số của anh vào danh sách đen, sợ mình nhớ nhung anh, cô dứt khoát tách hẳn anh ra khỏi cuộc đời mình.

Sau đó, cô không kéo số anh ra một lần nào... Thảo nào đêm nay Phó Tư Diễn gọi đến lại là một số lạ.

Dung Hoan chột dạ nhìn đi chỗ khác: "Có à... Cháu quên mất rồi."

Anh cười cười: "Vậy khi nào em mới cân nhắc kéo tôi ra khỏi danh sách đen, hửm?"

"Chúng ta... chúng ta cũng không có gì cần liên lạc mà."

Cô cố ý nói lời đoạn tuyệt.

Ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó hiểu ý gật đầu: "Vậy sau này cần tìm em, tôi sẽ liên hệ với trợ lý của em. Hình như tên là Hồ Hinh đúng không?"

Dung Hoan: “...?!” Cái người này sao mà cái gì cũng biết hết vậy!

Hơn nữa, trừ khi cô đổi số điện thoại, bằng không với năng lực của anh thì sao có thể không liên lạc được với cô.

Cô mở miệng: "Thời đại này... ai còn gọi di động chứ?"

"Em xóa cả Wechat của tôi rồi."

"...???"

Anh nguýt cô một cái.

Dung Hoan quay mặt đi, không nói nữa.

-

Xe dừng trước biệt thự, Phó Tư Diễn nói: "Về tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."

Dung Hoan nhìn trời mưa xối xả bên ngoài, phát hiện áo sơ mi của anh đã ướt hơn nửa, không khỏi ấp úng nói: “Chú không về nhà sao?”

Phó Tư Diễn cười cười, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: "Tôi sợ em sẽ không được tự nhiên."

Cô nhìn xuống đất, lắc đầu: "Không có gì. Cháu đã... buông tay rồi. Vả lại mấy ngày nữa, cháu sẽ dọn ra ngoài"

“Dọn ra ngoài?” Người đàn ông thay đổi sắc mặt.

“Cháu tìm được một căn hộ nhỏ ở bên ngoài, không cần làm phiền dì Tịnh nữa, mà chú cũng có thể về nhà.”

Cô vừa nói xong, bầu không khí trong khoang xe phía sau vốn đã thoải mái hơn chút bỗng lại trở nên đè nén khó tả. Người đàn ông cau mày, trong mắt nổi sóng.

Một lúc sau anh khẽ nói: "Xuống xe đi."

Sau khi vào nhà, dì Tịnh thấy Phó Tư Diễn mắc mưa ướt nhẹp, vội đi xả nước tắm. Phó Tư Diễn không nói một lời, đi thẳng lên lầu. Dung Hoan về phòng thay quần áo, sau đó xuống lầu.

“Hoan Hoan con nói xem con ra ngoài mua đồ làm gì, bảo dì mua không tốt sao…” Dì Tịnh nói.

“Không sao, chẳng phải chỉ là vừa khéo trời mưa thôi à?” Dung Hoan lấy đậu xanh từ trong túi đồ ra: “Con đi nấu chút chè đậu xanh.”

Cô bảo dì Tịnh về phòng xong thì bận rộn trong nhà bếp một mình, nghĩ tới Phó Tư Diễn vẫn còn ở nhà, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nấu cho hai người.

Đậu xanh trong nồi nhỏ sôi ùng ục, Dung Hoan ngẩn người đứng trước bếp gas, nhớ lại sắc mặt vừa rồi ở trong xe của Phó Tư Diễn.

Sao anh lại không vui nhỉ?

Cô không ở nhà, anh cũng được tự do hơn, đó không phải là chuyện tốt sao.

Cô đang miên man nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng khách. Dung Hoan đi ra thấy ngay Phó Tư Diễn đã thay quần áo khác, chuẩn bị ra ngoài.

Cô gọi anh lại: "Chú phải đi sao?"

Anh đưa mắt nhìn cô, thờ ơ "ừ" một tiếng.

Cô đan ngón tay vào nhau, thấy anh đi đến huyền quan, cô lại gọi anh lần nữa: "Chú muốn ở lại uống chút chè đậu xanh không? Cháu nấu xong ngay đây."

Cô luôn cảm thấy mình là người đuổi anh đi. Dù thế nào cô cũng có chút áy náy.

Phó Tư Diễn nhìn thấy cô bé đeo tạp dề nhỏ, trên đầu buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, lúc này đang nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, giống hệt như trước.

Cơn tức giận và hờn dỗi trong lòng tức khắc tan biến.

Anh đi về phía cô, thấy cô ngẩn người thì giơ tay búng trán cô một cái, nhìn về phía phòng bếp: “Không trông nồi xem thế nào à?”

“À à.” Cô xoay người đi vào nhà bếp, lỗ tai lại có chút đỏ.

Anh đi xem, nhưng lại ngồi đợi ở bàn ăn, một lúc sau, chè đã nấu xong, cô hỏi anh có muốn thêm đường không, anh nói thêm một chút là được.

Dung Hoan đang thêm đường vào bát, chợt nghe Phó Tư Diễn "Alo" một tiếng.

Tiếp theo, người đàn ông trên bàn mở chế độ loa ngoài, một giọng cười của đàn ông trung niên truyền đến: “Cậu Phó, tối nay anh rảnh không? Cám ơn anh hôm qua đã giúp dẫn mối giúp tôi nhé. Bây giờ tôi bảo người tới đón anh qua quán Vân Phương nhé. Ở đây có phòng xông hơi rất tốt, mới gần đây có thêm mấy nhân viên tay nghề cực tốt đấy."

Vì nhà bếp theo kiểu mở nên dù Dung Hoan quay lưng về phía phòng ăn cũng có thể nghe rõ.

Cô còn chưa kịp hiểu ý của người nọ thì đầu dây bên kia đã có một giọng nữ nũng nịu vang lên: "Cậu Phó, người ta ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi đó ~ Ngài tới đây đi, em đảm bảo ngài sẽ chơi cực vui vẻ ~" Giọng nữ đó quyến rũ đến tận xương tủy, cứ như muốn câu mất hồn đàn ông, không giữ nổi.

Dung Hoan:???!!!

Bây giờ cô còn có thể không hiểu đi tắm hơi nghĩa là gì nữa sao? Chẳng phải là hẹn "làm" à?

Phó Tư Diễn vốn muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nên mới lười bật loa ngoài, anh nhíu mày, lạnh lùng từ chối rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, anh quay đầu lại thì thấy cô bé bưng một cái bát đi tới, sau đó đặt mạnh cái bát xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng: “Chú muốn ăn thì ăn, ăn xong còn phải đi tắm hơi nữa đấy."

Cô chẳng thèm cản đường anh!

Thấy cô như vậy, Phó Tư Diễn cũng không tức giận, khóe miệng còn mang theo ý cười, múc một muỗng chè đậu xanh bỏ vào trong miệng, bỗng bị sặc ho dữ dội: “Khụ khụ khụ..."

Dung Hoan mơ hồ khó hiểu.

Anh miễn cưỡng nuốt xuống, bất đắc dĩ cười: “Hoan Hoan cố ý à?”

"Hả?"

"Cho nhiều đường như thế."

Lúc này Dung Hoan mới nhớ tới, vừa rồi mình cố ý nghe lén anh nói chuyện điện thoại, cô vô thức cho thêm từng muỗng từng muỗng đường...

Cô cố nhịn cười: "Cháu cố ý đấy thì sao?"

Cô ngẫm lại, định đổi bát khác cho anh, vừa định với lấy bát thì anh đã nắm lấy cổ tay cô. Anh hơi dùng sức, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

Anh đột ngột đến gần khiến tim Dung Hoan đập loạn xạ, anh nghiêng người về phía cô, giọng điệu như đang dỗ dành thanh minh: “Hoan Hoan, tôi chưa bao giờ đi tắm hơi, em đừng vu oan cho tôi.”

Tim cô hoàn toàn mất kiểm soát.

Cái gì mà cô đừng vu oan cho anh chứ?

Sao anh lại muốn giải thích với cô?!

“Cháu không có…” Dung Hoan vội vàng đứng dậy, bưng bát đi, gấp gáp thoát khỏi phạm vi khống chế của anh.

Phó Tư Diễn nhìn gò má đỏ bừng của cô nhóc, khóe miệng cong lên.

Sao cô lại đáng yêu thế cơ chứ?

-

Ăn chè đậu xanh xong, Phó Tư Diễn định lên lầu. Dung Hoan thắc mắc hỏi: "Không phải chú muốn ra ngoài sao?"

Anh lười biếng cười: "Ăn no, buồn ngủ, muốn ngủ."

Dung Hoan: "..."

Sau khi lên lầu, anh ra ban công, nhìn trời cuối cùng cũng tạnh mưa bên ngoài.

Vài giây sau, chuông điện thoại vang lên, anh bắt máy thì chợ nghe thấy giọng nói của Vũ Lương: “Cậu Phó, Tiểu Hoan Hoan về rồi, có phải sau này tôi không hẹn được cậu luôn đúng không?”

"... Có gì thì nói đi."

“Tối chủ nhật ngồi xe trở về, chúng ta hẹn một bữa đi, đến lúc đó dẫn cháu gái đến luôn, tôi giúp cậu thăm dò tình hình thực tế.” Vũ Lương cười lưu manh.

"Không cần cậu lắm chuyện quan tâm."

"Mẹ nó, tôi đây là đang giúp cậu đấy!" Vũ Lương trợn mắt: "Năm đó cậu làm tổn thương người ta sâu như thế, giờ muốn giành người về không dễ đâu nhé. Cậu thật sự đã hạ quyết tâm thì không thể để cô ấy lại bị tổn thương thêm lần nữa."

Năm đó, lúc Vũ Lương nghe thấy Phó Tư Diễn có tình cảm với Dung Hoan đã rất sốc, nhưng ngẫm lại, cũng không có gì lạ, anh ấy chưa bao giờ thấy Phó Tư Diễn cưng chiều cô gái nào như thế.

Trong mắt Phó Tư Diễn dâng lên trăm mối cảm xúc, cuối cùng nói: "Tôi biết, chuyện này còn cần cậu nói à?"

-

Dung Hoan hoàn toàn không biết mình bị "mưu đồ gây rối" cũng trở về phòng, cô ngã xuống giường, đầu óc mê man nóng lên.

Phản ứng vừa rồi của Phó Tư Diễn là có ý gì?

Rõ ràng là anh không thích cô cơ mà?

Lúc còn đang nghĩ ngợi thì một thông báo xác minh xuất hiện trên giao diện Wechat trong điện thoại di động của cô —— Phó Tư Diễn yêu cầu kết bạn.

Ảnh đại diện của anh vẫn giống như ba năm rưỡi trước, ba năm trước chỉ như mới hôm qua.

Một lúc sau, cô bấm "Đồng ý".

Đặt điện thoại xuống, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô - Phó Tư Diễn chẳng khác nào trước đây, nhưng lại có gì đó khang khác.

-

Mấy ngày nay Dung Hoan tiếp tục ở nhà soạn nhạc, viết xong bản thảo đầu tiên, cô phải mang bản thảo đến công ty âm nhạc tìm người biên khúc.

Người biên khúc là một người rất nổi tiếng trong giới gần đây, tên là Lưu Thư. Một thời gian trước, bài hát "Say mộng dĩ cố" của cô ta cực kỳ thịnh hành, nhờ đó cô ta ngày càng nổi tiếng. Trên mạng, vì tính cách đáng yêu dễ gần nên vô cùng được người qua đường yêu thích.

Dung Hoan đến công ty, nhân viên bảo cô đợi ở phòng thu âm một lúc. Một lát sau, Lưu Thư đã tới, trông cô ta chỉ chừng 27, 28 tuổi, mặc áo hai dây lộ lưng nóng bỏng và quần shorts túi đằng sau, xinh đẹp lại gợi cảm.

Vừa vào cửa, cô ta đã tháo kính ném cho trợ lý, cau mày nói: "Trời nắng chói chang, nóng nực muốn chế mà còn gọi tôi ra ngoài.”

Trợ lý liên tục cúi người, Lưu Thư mới bớt giận đôi chút, nhân viên đi tới giới thiệu Dung Hoan với cô ta.

Lưu Thư liếc nhìn Dung Hoan, nhếch đôi môi đỏ mọng: "Bây giờ người biết đánh đàn cũng biết sáng tác nhạc à? Lợi hại nhỉ."

Dung Hoan khẽ mỉm cười: "Chỉ biết chút da lông thôi."

Lời nói của cô vốn có ý khiêm tốn, nhưng Lưu Thư lại cảm thấy có kiêu ngạo nên không vui bĩu môi: "Đưa bản thảo thô tôi xem."

Hồ Hinh đưa bản thảo đầu tiên tới, Lưu Thư cầm bản thảo đi sang một bên. Hồ Hinh nhỏ giọng nói với Dung Hoan: "Cái này mà là đáng yêu à? Biết tạo hình tượng thật đấy."

Dung Hoan cười nhạt: "Không sao, chúng ta ở chỗ này chờ một lát."

Một lúc sau, Lưu Thư đi tới, bất mãn nói: "Bản thảo đầu tiên này không qua được, giai điệu này viết xong có hát được không đấy?"

Dung Hoan cau mày, không hài lòng với thái độ của cô ta, nhưng vẫn hỏi: “Chỗ nào có vấn đề sao?”

"Các hợp âm cô viết quá kỳ quái... " Lưu Thư chỉ ra một số lỗi theo ý cô ta, Dung Hoan sửa đổi một chút, Lưu Thư vẫn không hài lòng, cố tình làm khó cô.

"Cô có biết ca sĩ là ai không? Là Tiêu Thừa Chi, đưa bài hát này cho anh ta, anh ta chẳng thèm hát đâu!"

Dung Hoan sửng sốt: "... Tiêu Thừa Chi?"

“Đúng vậy.” Lưu Thư thấp giọng nói, “Không biết tại sao công ty lại để cô soạn nhạc nữa.”

Dung Hoan không ngờ tới sẽ có ngày mình lại được sáng tác nhạc cho Tiêu Thừa Chi, nhưng mà bên này Lưu Thư vẫn không hài lòng, cô chắc chắn vẫn phải sửa lại.

Cả buổi sáng đã trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến trưa, bọn họ lại chào đón một vị khách quý.

Lúc Tiêu Thừa Chi đến phòng thu âm, mọi người đều rất ngạc nhiên, Dung Hoan nhìn thấy thần tượng đã lâu không gặp của mình thì sững người.

Hóa ra hôm nay anh ấy tình cờ đến đây để thu âm một bài hát, biết phòng bên cạnh đang biên khúc nên ghé qua xem.

Lưu Thư kích động nhào tới đầu tiên: "Anh Tiêu Thừa Chi, chào anh. Em là Lưu Thư, em ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi."

Tiêu Thừa Chi mỉm cười đáp lại: "Chào cô."

"Ca khúc chủ đề tiếp theo của "Không phụ thanh xuân" là do em biên khúc cho anh, thật là vinh hạnh."

Tiêu Thừa Chi gật đầu, Dung Hoan ở bên cạnh nhìn, phát hiện thần tượng của mình lúc nào cũng khiêm tốn như vậy.

Nhưng ngay sau đó, cô bỗng nhìn thấy Tiêu Thừa Chi đi về phía mình, gọi tên cô: “Hoan Hoan, đã lâu không gặp.”

Lưu Thư ở bên cạnh khiếp sợ không thôi, Tiêu Thừa Chi vậy mà lại xưng hô thân thiết với Dung Hoan như thế!

Dung Hoan kích động nắm tay anh: "Chào anh Thừa Chi."

"Giai điệu của bài này là em soạn à?"

"Ừm..."

"Cho anh xem được chứ?"

Tiêu Thừa Chi cầm bản thảo xem mấy lượt, gật đầu nói: "Giai điệu hay đấy, anh sẽ viết lời cho bài này. Anh đang rất có cảm hứng đấy."

Dung Hoan bị hành hạ đến không chịu nổi cả sáng, vậy mà lại nghe thấy thần tượng thích giai điệu mình soạn!

Vui vẻ chết đi được.

Lưu Thư ở bên cạnh nhịn không nổi nữa, bèn tiến lên bắt đầu a dua nịnh nọt: “Đúng vậy, giai điệu này là em và Dung Hoan cùng nhau chỉnh sửa đấy, anh Thưa Chi thích là tốt rồi.”

Dung Hoan cười cười với cô ta, Lưu Thư chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Tiêu Thừa Chi nói gần trưa rồi, nên mời hai người ăn cơm.

Lúc đi ra ngoài, trợ lý của Lưu Thư nhỏ giọng oán trách với cô ta: "Cái cô Dung Hoan này rốt cuộc là ai thế? Lại thân thiết với Tiêu Thừa Chi như vậy?"

“Làm sao tôi biết được!” Bữa cơm hôm nay, nếu không phải nể mặt mũi Dung Hoan thì sao cô ta có thể ăn được.

Tiêu Thừa Chi đi ở phía trước, nghe trợ lý nói chuyện sáng nay, cũng biết Dung Hoan bị Lưu Thư gây khó dễ không ít, nhưng Tiêu Thừa Chi không nói gì.

Anh ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy, Tiêu Thừa Chi mỉm cười nói: "Cậu đang ở đâu đấy?"

“Vừa dạy xong.” Phó Tư Diễn nói: “Sao vậy?”

"Cô cháu gái nhà cậu bây giờ đang ở cạnh tôi, chuẩn bị dẫn cô bé đi ăn một bữa."

Phó Tư Diễn dừng lại: "Dung Hoan?!"

Tiêu Thành Chi cười khẽ, nhìn Dung Hoan sau lưng: "Sáng nay cô ấy gửi bản thảo thô đến công ty tôi, lại bị "bắt nạt" thảm hại. Cậu yên tâm bỏ mặc không đến à?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi