CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Cô cho rằng bản thân đã hoàn toàn quên được anh nhưng lại không ngờ đến mình đã khắc sâu bóng hình anh vào tận xương tủy.

Phó Tư Diễn ôm cô, đặt cằm mình trên đỉnh đầu cô, giọng khó chịu: “Anh có thể tưởng tượng được khi đó em ép bản thân mình phải quên anh, đó là chuyện đau khổ đến nhường nào.”

Hệt như rút một cây dao trong người ra, đau đến tê tâm liệt phế.

Dung Hoan vỗ nhẹ bờ vai của anh, giúp anh trấn an cảm xúc: “Còn không phải là em không quên được đó sao?”

Video chiếu đến phần sau, người đàn ông không còn tâm tư nào xem nữa mà bắt đầu hôn cô, vừa dịu dàng lại triền miên như muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình.

Bàn tay anh châm lên từng ngọn lửa nhỏ trên người cô. Cô cắn môi cố gắng để không phát ra âm thanh kỳ lạ, lại cảm thấy bản thân sắp “buông giáp đầu hàng”.

Người đàn ông đột nhiên dừng lại, mỉm cười nhìn cô. Dung Hoan cảm thấy thân thể mình nóng như muốn bùng cháy.

“Tư Diễn...”

Cô chớp đôi mắt ướt nước nhìn anh, nhu nhược đáng thương.

“Sao vậy bé con?”

Giọng cô loạn không có kết cấu như con mèo nhỏ, chỉ biết đòi đồ ăn từ anh.

“Em phải gọi anh là gì, hả?” Anh giữ gáy cô.

Bị hỏi như vậy, mặt Dung Hoan đỏ lựng, lời đến bên miệng, ngàn chuyển trăm chuyển mới ra, gọi anh như khi vừa vào cửa.

Anh nghe tiếng gọi yêu kiều mềm mại này, yết hầu chợt lăn lộn, anh cúi người hôn vành tai cô, giọng khàn khàn dừng ở bên tai:

“Em mới là chủ nhân của anh.”

Anh cam lòng cúi đầu xưng thần với cô.

Lại một lần nữa anh ôm chặt lấy cô.

Cô tựa vào đầu vai anh, hơi thở gấp gáp. Anh cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi, phòng khách to như vậy chỉ còn lại âm thanh của bọn họ.

Trên đường anh dừng lại, gạt sợi tóc ướt trên mặt cô nhóc, cười nói: “Muốn tự mình thử không?”

Cô sửng sốt, ban đầu còn thẹn thùng nói không cần, sau đó anh hoàn toàn bất động, cô bắt đầu khó chịu, cuối cùng cô thật sự không nhịn được.

Người đàn ông hít sâu một hơi, nhìn cô, đôi môi nhếch lên mang theo ý cười đùa bỡn.

Hoan Hoan của anh thật sự là một bảo bối.

Qua một lúc cô mệt đến mức không thể động đậy, giọng nói mềm oặt nũng nịu: “Không có sức...”

Người đàn ông mỉn cười, một lần nữa lấy lại quyền chủ động.

-

Hai người lăn lộn đến hơn nửa đêm, mãi cho đến khi Dung Hoan sắp mất đi ý thức anh mới hoàn toàn dừng lại. Hộp đồ trong ngăn kéo mới mua mấy hôm trước, hôm nay đã dùng hết toàn bộ.

Phó Tư Diễn ôm cô nhóc vào lòng đi đến phòng tắm. Lúc tắm, cô quay đầu gọi người đàn ông một tiếng: “Chồng ơi...”

“Hử?”

“Chừng nào chúng mình mới có con?”

Anh sửng sốt, ôm cô từ trong bồn tắm ra rồi quấn khăn tắm, vừa trở về phòng ngủ vừa hỏi: “Sao vậy, Hoan Hoan muốn có con sao?”

“Anh... Anh không muốn à?” Cô khẽ ngập ngừng.

Anh nhéo chóp mũi cô: “Ai nói? Chỉ là Hoan Hoan còn nhỏ, có thể đợi hai năm nữa, anh chỉ sợ em thấy vất vả thôi.”

“Nhưng mà em muốn anh sớm lên chức bố.” Cô chớp chớp mắt.

Anh nhếch môi: “Thật sự muốn à?”

“Vâng. Hơn nữa ông cũng mong được bế cháu.”

“Được! Chúng ta bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai, anh sẽ cai hẳn thuốc lá.” Thật ra sau khi ở bên Dung Hoan, anh bận tâm đến Dung Hoan nên không hút thuốc trước mặt cô. Bản thân anh ngày thường cũng rất ít hút, đôi khi hơn nửa tháng mới hút một điếu. Nếu Dung Hoan muốn mang thai thì anh sẽ cai thuốc hoàn toàn.

Dung Hoan cười cười, làm ổ trong ngực anh. Anh nhỏm dậy tắt nốt một chiếc đèn cuối cùng trong phòng rồi lại một lần nữa ôm lấy cô.

“Hoan Hoan, ngày mai ekip lên kế hoạch hôn lễ sẽ đến nhà. Đến lúc đó anh và em bàn bạc với bọn họ. Thời gian hôn lễ anh cũng đã bàn với ông, quyết định vào cuối tháng ba. Em cảm thấy sao?”

“Ừm, đều giao cho anh làm.”

“Chỉ biết lười biếng.”

Cô cười: “Em thật sự không biết mấy thứ này như nào mà.”

“Không sao! Đến lúc đó em làm cô dâu đẹp nhất là được.”

-

Buổi sáng ngày hôm sau, hai người ăn sáng xong, Phó Tư Diễn đi phòng sách xử lý công việc. Dung Hoan thay một bộ quần áo xấu lại đội mũ rơm lên để sửa sang lại vườn sau nhìn hơi giống nhân viên môi trường ở bên ngoài đường phố.

“Đinh đinh…” Dung Hoan nghe được tiếng chuông cửa, buông bình tưới nước, vừa cởi găng tay vừa đi ra mở cửa.

Mấy người đứng ở cửa thấy người mở cửa, tưởng giúp việc trong nhà bèn nói: “Chào cô, tôi là người của phòng làm việc “Một lần trong đời” đến để lên kế hoạch hôn lễ. Ngày hôm qua ngài Phó liên hệ bảo chúng tôi đến đây. Xin hỏi ngài Phó và bà Phó có ở nhà không?”

“Xin chào! Tôi chính là bà Phó, mọi người vào đi.”

Người ở cửa đều sửng sốt, không ngờ bà chủ nhà có tiền vậy mà còn ăn mặc kiểu này.

Dung Hoan gọi một tiếng với trên lầu, Không bao lâu, Phó Tư Diễn từ trên lầu đi xuống. Sau khi chào hỏi mọi người, anh chú ý đến cách ăn mặc hôm nay của cô nhóc, cách mũ rơm chạm lên đầu cô, khóe môi nhộn nhạo ý cười: “Đây là tạo hình mới gì hả?”

Dung Hoan gạt tay anh ra, hơi ngượng ngùng nói: “Em đi thay quần áo.”

Cô đang muốn đi, anh nắm lấy cổ tay cô, quay đầu nói với người ở phòng làm việc: “Tôi dẫn vợ đi rửa tay trước, mọi người ngồi trước đi.”

“Được, được...”

Sau khi anh kéo cô vào phòng vệ sinh, mấy đồng nghiệp nam nữ của phòng làm việc kích động khe khẽ nói nhỏ: “Phó Tư Diễn đẹp trai quá, đặc biệt lúc vừa rồi anh ấy cười với vợ! Hơn nữa cô Dung cũng rất xinh đẹp. Cho dù cô ấy mặc như vậy tôi vẫn cảm thấy rất đáng yêu.”

“Bọn họ thật xứng đôi, là kiểu cảm giác yêu nhau từ tận trái tim ấy.” Bọn họ lên kế hoạch cho rất nhiều buổi hôn lễ, cũng từng gặp vô số cặp vợ chồng, nhưng giống như Dung Hoan và Phó Tư Diễn thì không được thấy nhiều.

Có cô gái hơi lớn tuổi của phòng làm việc cười dừng đề tài của bọn họ: “Được rồi, đừng bàn tán nữa nào.”

Từ trên lầu xuống, Dung Hoan đã đổi một bộ váy, tóc búi cao mang đến cho người đối diện một khí chất hoàn toàn khác với lúc đầu. Cô rót nước cho người phòng làm việc, một chàng trai trẻ trong đó nhận nước, Dung Hoan cười với cậu, mặt cậu đỏ lên.

Mọi người cùng nhau bàn bạc chuyện hôn lễ nên buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Nói chuyện xong, người của phòng làm việc đứng dậy bắt tay với Dung Hoan và Phó Tư Diễn: “Yêu cầu của anh chị, chúng tôi đều đã hiểu, sẽ nhanh chóng gửi phương án cho anh.”

“Cảm ơn.”

Sau khi tiễn bọn họ về Dung Hoan thở dài một tiếng, chu miệng nói với Phó Tư Diễn: “Chồng ơi, em đói quá.”

“Tủ lạnh còn gì không?”

“Không có...”

Người đàn ông bảo đi gọi cơm hộp, rồi đưa điện thoại cho Dung Hoan. Cô làm ổ trên sofa chọn món, Phó Tư Diễn rót nước về, ôm cô lên trên đùi: “Muốn ăn gì?”

“A, không biết! Chúng ta ăn cá hầm cải chua của hàng này nhé...”

Đang chọn món, một tin nhắn thoại của Vũ Lương nhảy ra. Dung Hoan click mở Wechat nhìn về phía người đàn ông, Phó Tư Diễn nói: “Không có việc gì, mở ra nghe đi.”

Cô bấm nghe tin nhắn, giọng thoải mái thích ý của Vũ Lương truyền đến: “Cảm ơn người anh em hôm qua đã dẫn đường cho tôi. Tối hôm qua trở về, tôi vừa gọi vợ tôi một tiếng chủ nhân đã dỗ cho cô ấy ngoan ngoãn, chiêu nay của cậu thật sự hữu dụng đó. Nhưng cậu nói xem ngày hôm qua có phải sung sướng không, hả?”

Dung Hoan: “...”

Phó Tư Diễn: “......”

Mẹ nó Vũ Lương này thật là tìm vào đường chết rồi.

Dung Hoan trừng mắt Phó Tư Diễn, người đàn ông lập tức giải thích: “Hoan Hoan, anh thật sự không nói chuyện này cho cậu ấy.”

Cô tức đến đỏ mặt: “Vậy... vậy sao anh ấy lại biết!”

“Hẳn là ngày hôm qua anh về nhà vẫn gọi điện thoại với cậu ấy, giọng em bị cậu ấy nghe được.”

Dung Hoan: “...” Mất mặt quá hu hu hu.

Cô tức giận chạy lên lầu, Phó Tư Diễn đứng dậy đuổi theo: “Vợ ơi, đừng tức giận, đừng giận mà...”

-

Tháng ba, thời gian trôi qua, hơi thở xuân phủ kín thành phố Lâm. Cả tháng nay Dung Hoan và Phó Tư Diễn xử lý chuyện hôn lễ. Trước hôn lễ một tuần, Hề Phán và Cố Viễn Triệt đến rồi.

Hề Phán nói muốn sớm nhìn thấy bạn thật, thật ra là vì muốn chạy trốn khỏi cái người nào đó gần đây đòi hỏi “quá độ”. Buổi chiều ở biệt thự, Hề Phán nhìn thấy Dung Hoan như gặp được cọng rơm cứu mạng: “Hoan Hoan, tớ rất nhớ cậu...”

Dung Hoan sờ đầu cô ấy: “Tớ phát hiện gần đây cậu béo lên.”

“??”

“Bị anh Cố nhà cậu nuôi béo à?”

Hề Phán xoay người lườm một cái Cố Viễn Triệt, hừ hừ một tiếng: “Tớ mới không béo lên đâu. Đúng rồi anh Phó đâu?”

“Anh ấy ở công ty, muộn mới trở về.” Dung Hoan buông tay Hề Phán ra, đi vào phòng bếp rót nước. Cố Viễn Triệt mới đi lên trước, Hề Phán quay đầu nhìn về phía anh, bẹp miệng tủi thân: “Triệt Triệt lừa đảo! Anh nói em không mập, còn cứ bảo em ăn...”

Người đàn ông cười khẽ sờ đầu cô, ôm vào trong ngực hôn một cái: “Thật sự không béo. Anh không lừa em, em như vậy là tốt nhất.”

Cắt.

Miệng đàn ông là quỷ gạt người.

Dung Hoan bưng trái cây và đồ uống về, mời bọn họ ngồi xuống sofa. Hề Phán nhìn chằm chằm trái cây, liếm liếm môi, Cố Viễn Triệt hiểu ý xiên một miếng bỏ vào miệng cô. Hề Phán ăn đến híp mắt: “Dâu tây này ngọt thật đó! Triệt Triệt em còn muốn ăn.”

Dung Hoan nghe được “Triệt Triệt”, nhớ đến lúc học cấp ba, không ai dám gọi nhũ danh của Cố Viễn Triệt, chỉ có Hề Phán cả ngày đi theo Cố Viễn Triệt, dám thân mật gọi anh như vậy.

Nhưng Cố Viễn Triệt không hề nổi nóng với cô ấy.

Dung Hoan cười nói: “Hai người đến nhà tớ mà còn khoe ân ái.”

“Không dám, không dám! Quên mất cậu là vai chính.”

Hàn huyên một buổi chiều, đến khi chạng vạng Dung Hoan xuống phòng bếp nấu cơm. Bởi vì trước đó cô đã đồng ý nấu cơm cho Hề Phán, Phó Tư Diễn về tới thì đúng lúc cô nấu xong.

Dung Hoan ra ngoài tìm anh: “Chồng ơi, em nấu canh cho anh nè ~”

Phó Tư Diễn hôn cô một cái, nắm tay cô đến nhà ăn: “Bọn họ tới rồi à?”

“Vâng.”

Đến phòng khách, Phó Tư Diễn chào hỏi vợ chồng Hề Phán, Phó Tư Diễn để Dung Hoan ngồi xuống trước, anh đi múc canh.

Hề Phán nhìn bóng dáng Phó Tư Diễn, vẻ mặt mê trai: “Anh Phó có quyến rũ thật đó...”

Vừa dứt lời, cô ấy đã nhận được ánh mắt sâu xa của Cố Viễn Triệt, cô ấy lập tức cười hì hì sửa miệng: “Nhưng không bằng một phần ngàn chồng tớ.”

“...”

-

Cơm nước xong, buổi tối Hề Phán và Dung Hoan tiếp tục nói chuyện phiếm. Hai cô gái ở bên nhau dường như nói mãi không hết chuyện. Sắp mười giờ, Cố Viễn Triệt nói nên đi rồi, Hề Phán lại ôm chặt Dung Hoan, lý lẽ hùng hồn: “Tối nay em muốn ngủ với Hoan Hoan.”

Cố Viễn Triệt và Phó Tư Diễn ở bên cạnh vừa nghe vậy, trong lòng như bị đá đè.

“Ngoan, đừng quậy! Tối nay Dung Hoan còn phải nghỉ ngơi, mấy ngày nay bọn họ bận lắm rồi.” Cố Viễn Triệt nói.

Hề Phán không nỡ xa Dung Hoan, Dung Hoan cười đành phải nói: “Không sao! Hai người ở lại biệt thự đi, phòng cho khách rất nhiều.”

Lúc này trong lòng Phó Tư Diễn, Cố Viễn Triệt hiện lên bốn chữ - Mất bà xã rồi.

-

Vì thế buổi tối Dung Hoan dọn ra hai gian phòng cho khách, để cho hai người đàn ông ngủ.

Phó Tư Diễn rửa mặt xong, nằm trên giường lạnh băng, không có cô nhóc ở bên cảm thấy trống rỗng.

Anh hiếm khi mất ngủ, rốt cuộc không ngủ nổi.

Hơn nửa đêm mà anh vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy, đi ra phòng cho khách.

Anh đến ban công, nhìn thấy phía trước có bóng người đàn ông đang đứng, anh ấy tựa trên lan can, nhìn bóng đêm bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Cố Viễn Triệt nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Phó Tư Diễn.

Hai người như đồng thời hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương, nhìn nhau cười.

“Không ngủ được à?”

“Không phải anh cũng vậy à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi