CƯNG CHIỀU MỖI EM



Chương 1573
Trong lòng Lâm Hạ Ly cảm thấy vô cùng mất mát, lại không biết chính mình đã làm sai ở chỗ nào, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy Võ Trường Quang đang khập khiễng đi tới, lúc nhìn thấy chính mình, rõ ràng bước chân của cậu ta có chút hỗn loạn, trong ánh mắt ngập tràn hoảng sợ, sau đó vội vàng đi qua chính mình rồi rời đi.

Hạ Ly tò mò, hôm nay đám người này làm sao vậy nhỉ? Lẽ nào mình chưa tỉnh ngủ hả ta?
“Được rồi, các em, hôm nay tiết học đến đây thôi, các em ra chơi đi” Thầy Tưởng cầm lấy cuốn sách giáo khoa nói một tiếng rồi rời đi Trong phòng học bắt đầu ồn ào hẳn lên, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.


Lâm Hạ Ly có hơi buồn rầu ngồi ở chỗ của mình, ánh mắt cứ liếc nhìn về phía chỗ ngồi của Hạ Gia Huy, rồi lại quay sang nhìn Võ Trường Quang, qua một lúc lâu, mới nặng nề thở dài một hơi Thời gian chuyển tiết luôn rất ngắn, Lâm Hạ Ly còn chưa nghĩ ra làm cách nào để đi tìm Võ Trường Quang, thì chuông vào lớp đã vang lên.

“Các bạn học, mở sách giáo khoa trang 35 ra, tự mình xem trước, đợi lát nữa cô sẽ gọi vài bạn đứng dậy đọc bài” Giáo viên tiếng Anh chậm rãi bước vào lớp.

Lâm Hạ Ly chỉ có thể mở sách giáo khoa ra trước, cô bé nhìn vào sách giáo khoa, nhưng hồn thì không biết đã bay đi đâu mất rồi, đúng vào lúc cô bé đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, giáo viên tiếng Anh lại đột nhiên gọi tên cô bé.

“Lâm Hạ Ly, em đứng lên đọc đoạn thứ nhất đi” Giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giảng, có hơi bất mãn khi nhìn thấy Lâm Hạ Ly không tập trung.

“À? Dạ, này…” Lâm Hạ Ly vừa đứng lên mới phát hiện ra bản thân đang cầm sách Ngữ văn của tiết học trước, trong lúc nhất thời đứng đơ ra tại chỗ, có hơi lúng túng nhìn giáo viên liếng Anh một cái, rồi lại theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Gia Huy.


Không ngờ đến, vậy mà lại nhìn thấy trong mắt của Hạ Gia Huy có vẻ hơi lo lắng, nhưng khi cô bé nhìn kỹ lại một lần nữa, thì Hạ Gia Huy đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng trước kia, không nhìn cô bé nữa.

Chính vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Hạ Ly đang định nói rằng mình không biết, thì người bạn cùng bàn của cô bé đã đẩy sách giáo khoa của cô ấy đến trước mặt Lâm Hạ Ly.

Lúc này Lâm Hạ Ly mới thở phào nhẹ nhõm, may mà cô bé đã sinh sống ở nước ngoài một thời gian dài, tiếng Anh gì đó đối với cô bé mà nói thật là dễ như ăn cháo, không tốn một chút hơi sức nào mà đã đọc xong bài rồi.

“Tốt, ngồi xuống đi, sau này ở trong lớp nên chú ý hơn, không được mất tập trung nghe chưa” Giáo viên tiếng Anh thấy Lâm Hạ Ly đọc trôi chảy như thế, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Lâm Hạ Ly vội vàng trả sách lại cho bạn cùng bàn, lấy sách tiếng Anh của mình ra, nhưng cô bé nhìn rồi lại nhìn, cứ cảm thấy những dòng chữ trước mắt càng ngày càng trở nên xa lạ Một tiết học cứ như vậy mà kết thúc, Lâm Hạ Ly nhìn chăm chằm Võ Trường Quang, một lúc lâu sau giống như đã hạ quyết tâm, đi đến chỗ của Võ Trường Quang, nhưng điều mà cô bé không chú ý tới chính là, thật ra Hạ Gia Huy cũng đang lặng lẽ nhìn cô bé.


‘Võ Trường Quang vừa hết tiết đã năm gục xuống bàn ngủ, đột nhiên cảm thấy như có người đang đứng trước mặt cậu ta, cậu ta không thèm ngước đầu lên nhìn mà chỉ bình tĩnh nói: “Tránh ra, đừng quấy rầy tôi ngủ”
Lâm Hạ Ly nghe Võ Trường Quang nói như vậy, cau mày, nói: “Này, Võ Trường Quang, cậu dậy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu”
Võ Trường Quang vừa nghe thấy là giọng nói của Lâm Hạ Ly, theo bản năng dịch chuyển ghế về phía sau, nhưng lại vô tình đụng phải bàn của bạn học phía sau.

“A, cậu làm gì thế” Võ Trường Quang trong lúc không cẩn thận đụng trúng lưng của mình một cái đau đớn, có chút buồn bực nói Lâm Hạ Ly nhìn thấy Võ Trường Quang trước mắt thì lại cảm thấy cậu ta có chỗ nào đó hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn chưa kịp hỏi gì, Võ Trường Quang đã tiếp tục nói: “Lâm Hạ Ly, cậu cố ý phải không?”
Lâm Hạ Ly có chút khó hiểu hỏi: “Cố ý gì?
Cậu đang nói cái gì vậy?”
Võ Trường Quang đột nhiên cười lạnh lùng một tiếng, nói với Lâm Hạ Hy: “Hừ, đừng có giả vờ nữa, tôi biết hết rồi”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi