CƯNG CHIỀU MỖI EM



Chương 1693
Giờ đây, Hạ Gia Huy dường như đã gột rửa đi sự tự ti khúm núm của ngày trước, trên gương mặt ấy là sự tin cùng niềm hy vọng tỏa đầy, khuôn mặt cậu hướng về ánh mặt trời, nụ cười tự tin khiến chân dung vốn đã tuấn tú của cậu càng thêm đẹp trai sáng sủa, mang đầy ý vị thanh xuân.
Khi Lâm Hạ Ly nhìn Hạ Gia Huy, Hạ Gia Huy cũng đồng thời nhìn qua cô bé.

Lúc này đây Lâm Hạ Ly cũng như đã thay da đổi thịt vậy, cô tiểu thư vô tình trông có vẻ cực kỳ ngạo mạn kia luôn lấy làm mơ hồ với cuộc đời mình, trông như cô đã trải qua một chuyện cực kỳ hệ trọng ấy là thay đổi tư tưởng và cả linh hồn mình.


Giờ đây Lâm Hạ Ly mắt nhìn sơ cũng đã càng ngày càng thêm xinh đẹp hấp dẫn, cả người toát lên vẻ đoan trang lại hào sảng, cùng dáng vẻ đáng yêu che miệng cười duyên khi trước có phần khác biệt.
Hạ Gia Huy nghĩ rằng, khoảng thời gian mà mình rời đi cũng có chút ích lợi đấy chứ.

Với cậu hay với Lâm Hạ Ly, đều có lợi cả, xem ra lần ra đi này của mình cũng không phải uổng công.
“Cậu đi đâu mà lại lâu đến như vậy hả?”
Lâm Hạ Ly bật lên nỗi lòng đã nghẹn từ rất lâu, mà đây cũng là mối bận tâm nhất của cô bé.

Ở chốn này Hạ Gia Huy chẳng có ai để mà dựa vào, cậu sống ở nơi nào trong một khoảng thời gian dài như vậy chứ?
“Tớ đã đi đến một nơi rất xa.”

Hạ Gia Huy cố ý quanh co lòng vòng, cậu đi bằng cách nào, Lâm Hạ Ly vẫn không nên biết thì tốt hơn, nếu biết, đến khi ấy chắc chắn sẽ nước mắt ngắn dài, cậu nhìn rồi cũng sẽ đau lòng dữ lắm.
“Sao cậu lại như thế, cậu biết là tớ lo cho cậu lắm không?”
Lâm Hạ Ly lại phừng phừng lửa giận, Hạ Gia Huy học đâu ra cái kiểu đối đáp lập lờ với cô bé như thế? Biết bao nhiêu ngày qua lo lắng thấp thỏm vì cậu ấy, sợ liệu cậu ấy có chăng gặp chuyện ngoài ý muốn hay bị ai đó bắt chẹt, sợ cậu ấy ăn không no mặc không đủ ấm, nhưng rồi nhìn lại Hạ Gia Huy, thấy cậu ấy làm như chẳng có chuyện gì cả, điều ấy khiến cho Lâm Hạ Ly thấy rất bực dọc.
“Tớ không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng, khoảng thời gian này tớ sống rất ổn, không thấy tủi thân hay gì đâu, cũng ăn no ngủ kỹ, cậu xem chẳng phải tớ đã khỏe mạnh bình an quay trở lại hay sao?”
Hạ Gia Huy dường như thấu tỏ Lâm Hạ Ly đang nghĩ đến điều chi, chẳng đợi cô bé hỏi han gì, Hạ Gia Huy đã ngoan ngoãn khai báo tình huống của bản thân.

Có điều dù rằng những ngày những đêm ấy chẳng chịu chút bắt chẹt nào, nhưng vượt qua nỗi nhớ nhung cũng quả là gian nan.
“Thật ư? Cậu đừng có mà khoa môi múa mép.”
Lâm Hạ Ly trừng mắt nhìn cậu một cái, cũng không tài nào biết được liệu rằng cậu có đang nói dối hay chăng, nhưng nhìn từ bên ngoài mà nói, thì Hạ Gia Huy cũng chẳng bị thương ở đâu cả, trở lại đây trong trạng thái khỏe mạnh, chỉ là có hơi gầy gò, nhưng mà cũng là lẽ đương nhiên thôi, phiêu bạt ở bên ngoài, chẳng thể nào so được khi ở trong nhà rồi.
Lâm Hạ Ly hãy còn có đôi phần lo lắng, tiếp tục gặng hỏi Hạ Gia Huy đã đi đâu suốt mấy ngày qua, Hạ Gia Huy buồn cười nhìn cô bé, lập tức buông lời an ủi:

“Cô cả nhà họ Lâm ơi, tớ, Hạ Gia Huy xin cam đoan, rằng trong suốt khoảng thời gian này tớ vẫn luôn ăn no ngủ kỹ, không giết người phóng hỏa, không ẩu đả gây hấn, chỉ có hơi gian nan khi phải vượt qua nỗi nhung nhớ cậu mà thôi, thế nên tớ đây mới gầy nhom như vậy đấy.”
Nghe thấy Hạ Gia Huy nói thế, Lâm Hạ Ly không khỏi đỏ mặt, Hạ Gia Huy này đi ra ngoài một chuyến lại còn học được mấy trò tán tỉnh này cơ đấy.

Nhưng trong lòng vẫn hét toáng lên, đắm chìm trong nỗi ngọt ngào như mật lắm đây.
“Thế cậu có thấy cậu chẳng báo tiếng nào mà rời đi lâu như vậy rất quá đáng hay không!”
Lâm Hạ Ly nhướng mày, nước mắt vì nỗi vui mừng quá độ ban nãy hãy còn đọng vệt trên mặt, biểu cảm lúc này lại là dáng vẻ cười khúc khích.
“Thực lòng xin lỗi, thưa cô cả Hạ Ly, là lỗi của tớ.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi