CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Sắc mặt Lục Phỉ nghiêm túc, ôn hòa nói với cô: “Tớ là Lục Phỉ.”

Nhan Hạ sững sờ, không hiểu vì sao anh lại nói vậy với mình. 

Tim cô đập thình thịch, nhìn anh một lúc lâu rồi chạy đi mất.

Lục Phỉ mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô chạy trối chết, không ngờ cũng có lúc mình bị nữ sinh bỏ lại. 

Có vẻ như hành động đột ngột của anh khiến bé thỏ sợ rồi.

Anh vừa mới về từ buổi biểu diễn ở nước ngoài thì hay tin có người tỏ tình với cô và cô đã đồng ý. 

Anh lo sốt vó, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì chân đã tự tìm đến nơi cô thường đến rồi.

Sau khi nhìn thấy cô, anh mới nhớ ra việc họ chỉ mới lướt qua nhau chứ bao giờ chính thức gặp mặt, câu giới thiệu cũng bật thốt ra khỏi miệng.

Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ chưa lường được cảnh này. Lẽ nào sau này họ cứ phải trải qua chuyện tương tự thế này ư?

Nhan Hạ hoảng hốt chạy đến chỗ vắng vẻ trong trường. 

Cô không ngờ rằng Lục Phỉ lại có thể ảnh hưởng đến mình nhiều đến vậy. Đồng thời, cô cũng tò mò lý do anh cản mình lại lẫn giới thiệu bản thân với cô.

Sau khi ở đây một lúc lâu, khuôn mặt đỏ ửng như gấc của cô đã trở về với nhiệt độ bình thường.

Cô định đến thư viện để học, nhưng khuôn mặt điển trai của anh cứ quanh quẩn trong đầu làm cô không tài nào tập trung được.

Lát sau, cô nhìn lướt qua các kệ sách thì thấy một quyển sách về tình yêu. Bình thường cô không hứng thú với chủ đề này, vậy mà hôm nay lại cảm thấy có chút tò mò.

Khi lật trang đầu tiên, câu “Tình yêu nảy nầm từ nhịp tim rộn ràng” liền đập vào mắt cô, suy nghĩ rối loạn trong cô cũng dần trở nên rõ ràng.

Hình như… Cô lỡ thích anh mất rồi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Còn anh thì sao? Có phải anh cũng thích cô nên hôm nay mới đến gặp cô không?

Trước giờ, cô vẫn cứ nghĩ kiểu người như mình không thể nào yêu đương, nhưng nếu đối phương là anh thì cô bằng lòng thử xem.

Có phải sẽ có một loại ánh mắt không khiến cô sợ hãi, mà trái lại còn vui vẻ không?

Nhan Hạ trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, sáng ra lại đi đến chỗ mà hôm qua họ gặp nhau.

Khi thấy Lục Phỉ đứng cách mình không xa, trái tim cô đập rộn ràng, bước nhanh đến trước mặt anh và nhìn thẳng vào mắt anh.

Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ, sao anh cứ cảm thấy cô khang khác sao ấy, vội nói: “Cậu…” 

Nhan Hạ nghiêm túc nói với anh: “Chào Lục Phỉ, tớ là Nhan Hạ, rất vui khi được gặp cậu.”

Khóe môi anh khẽ nhếch, chất giọng gợi cảm chết người trả lời cô: “Tớ cũng rất vui khi được biết cậu.”

Nghe anh nói vậy, hai mắt cô sáng rực. Sau đó, anh lấy ra hai tấm vé rồi đưa một tấm trong đó cho cô: “Cậu có muốn đi chơi với tớ ở công viên giải trí vào thứ bảy tuần này không?”

Cô nhận lấy tấm vé, một lát sau mới gật đầu và đáp: “Ừ.”

Sau đó, mỗi người đi một ngã. Địa điểm gặp mặt của họ lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu, trong không khí vẫn còn vương chút ngọt ngào của tình cảm mới chớm nở.

***

Sáng thứ bảy, cô xách giỏ ra khỏi phòng. Thấy vậy, Tả Tư Tư liền hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Công viên giải trí.”

“Cậu đi với ai?”

Nhan Hạ trả lời ngập ngừng: “Tôi đi với bạn.”

Cô bạn nằm giường đối diện ghẹo cô ngay: “Chu choa, người bạn này cũng giỏi thật, lại còn mời được Nhan Hạ của phòng chúng ta đi chơi nữa cơ đấy~”

Mặt cô đỏ bừng, vội vàng nói: “Tớ đi đây.”

Khi cô đi rồi, cô bạn kia mới nói tiếp: “Hê hê, chắc chắn là con trai mời cậu ấy rồi. Tớ không ngờ rằng cô nàng con ngoan trò giỏi lại là người đầu tiên hẹn hò trong phòng mình luôn á.”

Tả Tư Tư nghe vậy liền nhớ đến việc Nhan Hạ và Lục Phỉ nói chuyện với nhau mấy ngày trước. Lúc đó cô ta đứng quá xa nên không biết họ đã nói gì, nhưng cô ta thấy anh đã đưa cho Nhan Hạ một tấm vé, giờ kết hợp với phản ứng của Nhan Hạ thì có lẽ là vé vào cổng công viên giải trí chăng?

Nói thật thì đến cả cô ta cũng không biết cảm xúc lạ lẫm trong tim mình bây giờ là gì nữa.

Lục Phỉ vốn là là chàng trai mà biết bao cô gái theo đuổi, bao gồm cả cô ta. Cô ta cứ nghĩ rằng anh không đếm xỉa gì đến con gái, vậy mà có một người lại trở thành ngoại lệ, thử hỏi làm sao mà cô ta chịu được đây?

Người khác không biết thì đã đành, nhưng cô ta lại biết anh có tình cảm với nữ sinh chơi thân với mình, vậy nên cô ta mới có cảm giác khác lạ, đồng thời cũng rất bức bối bực bội.

Không lâu sau đó, cô ta mới biết được cảm xúc này chính là ganh tỵ.

***

Nhan Hạ đến sớm hơn giờ hẹn thì thấy bóng dáng cao ráo của Lục Phỉ đã đứng đó, cũng không biết anh đã đợi cô bao lâu rồi.

Đông người là thế, vậy mà cô lại nhận ra anh ngay. Đúng lúc này, anh cũng đã thấy cô, sau đó bước đến chỗ cô.

Vào ngày nghỉ, công viên giải trí đông đúc hơn bình thường. Vậy nên, Lục Phỉ mới vịn cớ này để nắm tay cô ngay khi đã soát vé: “Ở đây đông người, chúng mình nắm tay cho khỏi lạc.”

Cứ thế, họ chơi từ xe điện đụng, đến vòng đu quay, đu quay cảm giác mạnh,…

Sau bữa trưa, hai người lại tiếp tục chơi đùa mãi đến khi chập tối.

Nhan Hạ nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, ngại ngùng hỏi: “Có phải đã đến giờ về rồi không?”

Anh trả lời đơn giản: “Tụi mình chơi nốt trò cuối rồi hãy về.”

Nói xong, anh dắt cô đến một chỗ, cô cũng nhìn thấy trò chơi cuối cùng mà anh nói.

Sau khi lên vòng đu quay, tâm trạng của cô dần kích động theo chuyển động nhịp nhàng của nó.

Trong không gian chật hẹp này, trái tim nhỏ bé của cô cũng đập thình thịch.

Cô chắc chắn mình đã phải lòng Lục Phỉ, cũng cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên anh.

Trong lúc cô đang suy tư, anh nhích lại gần cô, sau đó bỗng nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Nhan Hạ.”

Cô ngẩng đầu lên thì đã thấy anh ngồi sát rạt mình, vừa định lùi về sau thì đã bị anh giữ lấy. Sau đó, anh nói: “Tớ nghe đồn rằng cặp đôi nào hôn nhau ở nơi cao nhất của vòng đu quay thì sẽ bên nhau vĩnh viễn đấy.”

Cô ngớ người: “Hả?”

Anh cười khẽ, rồi nói: “Nhan Hạ, anh thích em. Em có thể hẹn hò với anh với tiền đề là kết hôn không?”

Mặt cô đỏ bừng, từ tốn gật đầu trong cái nhìn chăm chú của anh. 

Trùng hợp thay, vòng đu quay cũng đã đến nơi cao nhất. Lục Phỉ chậm rãi cúi đầu, khẽ khàng hôn lên môi cô. 

Trong tiếng pháo hoa tưng bừng, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra để thở, Lục Phỉ cũng nhân cơ hội này điều chỉnh nhịp thở của mình.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng cô và nói: “Đây là nụ hôn đầu đời của anh nên anh chưa được thuần thục lắm. Anh hứa sau này sẽ luyện tập thêm với em.”

Cô thẫn thờ nghĩ: Thì ra làm vậy cũng được luôn á?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh xoay người ngồi cạnh cô và cùng thưởng thức pháo hoa bên ngoài.

Tình yêu của họ đến nhanh như pháo hoa nở rộ giữa màn đêm tăm tối vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi