CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

Vừa về đến nhà, Lục Phỉ liền bỏ đồ mua được vào tủ lạnh.

Nhưng anh vừa cầm đến gói snack khoai tây thì đã thấy bàn nhỏ đè lên cùng với một giọng nói vui vẻ vang lên: “Ba ơi, để con cầm gói snack khoai tây này cho nhé!”

Vừa dứt lời, hai cánh tay nhỏ đã ôm gói snack vào lòng rồi.

Nhìn bộ dáng bảo vệ thức ăn này của con, anh cũng đành mặc kệ, lại tiếp tục cất những đồ cần bảo quản tươi sống vào tủ lạnh, kể cả những thứ không cần để tươi cũng tống vào hết, sau đó mới hỏi: “Muốn làm bữa trưa với ba không?”

Nếu là trước kia, Lục Hạo sẽ đáp ứng ngay tắp lự, nhưng trên mặt bé xuất hiện biểu cảm giãy giụa khi nhìn gói snack trong lòng mình. Bé muốn cùng ba nấu cơm, nhưng lại muốn ăn gói snack khoai tây này ngay bây giờ cơ!

Hạo Hạo mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn ba chăm chú, bóp gói snack thành tiếng như muốn nhắc nhở Lục Phỉ gì đó.

Anh lại giả vờ như không thấy hành động này của Lục Hạo, cứ lẳng lặng nhìn con.

Giữa hai ba con đang dần dần hình thành một cục diện giằng co vô cùng kỳ lạ.

Người quay phim ở phía sau lại bật cười lần nữa. Nếu cuối cùng Lục nam thần phát hiện ra địa vị của mình trong lòng con trai còn không bì được một gói snack khoai tây thì không biết sẽ để lại bóng ma tâm lý lớn tới mức nào nhỉ?

Không chỉ mỗi anh ta, mà cả tổ đạo diễn khi nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng nhỏ này cũng phải cười thành tiếng. Sau nửa ngày quan sát, ai trong số họ cũng thích một Lục Hạo ham ăn lại đáng yêu này cả.

Trước khi quay chương trình này, họ cứ tưởng con trai của Lục Phỉ sẽ là một “nam thần nhỏ” lạnh lùng, lại không ngờ được nam thần nhỏ lại dễ thương như thế này.

May mắn thay, cuối cùng Lục Hạo vẫn không vì một gói snack mà vứt bỏ người ba ruột này, sau khi đặt snack khoai tây sang một bên, bé lại ngửa đầu nhìn Lục Phỉ, khịt mũi nói: “Con sẽ nấu cơm cùng với ba, mẹ đã dặn, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ba.”

“…” Nghe vậy, Lục Phỉ chỉ biết câm nín, biểu cảm lạnh lùng cũng không thể giữ được nữa, hoá ra là nếu vợ không dặn trước thì thằng bé sẽ bỏ mặc anh vì một gói snack ư?

Anh còn kém cả một gói snack khoai tây á?

Lúc này, người quay phim liền chĩa ống kính vào mặt Lục Phỉ, thành công ghi lại biểu cảm này của anh.

Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng tự hào khi đã quay được cảnh phá hủy hình tượng của nam thần.

Sau đó, người quay phim lại nhìn thấy cảnh Lục Hạo vừa đưa nguyên liệu nấu ăn cho ba nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào gói snack khoai tây, trong lòng cũng cảm thấy bi ai thay cho Lục Phỉ khi gặp phải đứa con ham ăn như vậy, chỉ e sau này Lục nam thần sẽ khó mà giữ hình tượng lạnh lùng được.

Đến Lục Phỉ đang thuần thục làm bữa trưa cũng cảm giác được nụ cười như có như không này trên mặt người quay phim, lại nhìn thấy vẻ lơ đãng của con trai, liền tự nhủ trong lòng: Về sau con đừng hòng đòi ăn snack nữa.

Khi ăn trưa, vì không có mẹ ở đây nên Lục Hạo nhìn về phía anh rồi đòi: “Ba ơi, thịt thịt…”

Anh nhìn thoáng qua bé rồi gắp một miếng thịt kho tàu vào chén cho con.

Thịt kho tàu làm từ thịt nhập khẩu nên béo mà không ngấy. Sau khi nếm thử, trên mặt Lục Hạo lộ vẻ thỏa mãn, mới nhai hai cái đã nuốt xuống.

“Ba ơi, con còn muốn nữa.”

“…”

“Ba ơi, con còn muốn nữa.”

“…”

“Ba ơi, con còn muốn nữa.”

Lục Phỉ thấy con ăn liên tục ba miếng thịt nhưng đ ĩa rau vẫn còn nguyên, đôi đũa chuyển hướng, gắp cho Lục Hạo một ít rau: “Ăn rau đi.”

“Con không thích ăn.” Nhìn thấy món rau mà mình ghét nhất, đầu Lục Hạo lập tức lắc như trống bỏi*. 

*Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh (Nguồn: Wikitionary).

Kát quá hÃnh ánh cho lác tráng bái

“Tối qua ba vẫn thấy con ăn rau mà.” Anh nói trúng tim đen của con trai.

“Hôm qua mẹ nấu cà chua xào với trứng trộn rau bina mà con thích.” Nói xong, bé

nghiêm túc chỉ về phía đ ĩa rau được bàn bày biện đẹp đẽ trên bàn: “Nhưng con rất ghét món này!”

“Kén ăn là thói xấu, con cứ ăn thử xem nào.”

“Nhưng ba cũng kén ăn mà! Mẹ nói ba không ăn hành, không ăn khổ qua…” Lục Hạo nghiêng đầu nhìn ba, phản bác.

Bé vừa nói xong, trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ: Thằng nhóc này! Có đứa con nào lại đào hố cho ba nó nhảy xuống như thế không?

Cậu thấy ba im lặng nên cứ tưởng rằng mình đã thuyết phục được ba, lấy cái muỗng xúc cơm lên, sau khi nuốt xong lại chìa cái muỗng ra: “Ba ơi, thịt thịt!”

Anh thấy con trai nhà mình vô lương tâm như vậy liền cảm thấy, tối qua nhận định nó dễ thương, ngoan ngoãn có phải là một sai lầm không?

Đôi mắt đen nhánh sâu hun hút cứ nhìn chằm chằm bé như vậy. Qua một lúc sau, anh đầu hàng khi thấy con vẫn nhìn mình với ánh mắt ngây thơ vô tội.

Anh nghiêm túc nói: “Một miếng thịt đi với một miếng rau.”

“Không…”

“Vậy thì ăn cái khác, con ăn nhiều thịt rồi!” Anh cho rằng mình đã bắt thóp được bé, liền nói với vẻ bình tĩnh tự nhiên, lại gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng.

Cứ thế, anh ăn một miếng cơm với một miếng thịt nên chỉ trong chốc lát, đ ĩa thịt đã sắp thấy đáy.

Lục Hạo nhìn món ăn yêu quý đang dần biến mất, rồi lại nhìn gắp rau như kẻ thù truyền kiếp của mình trong chén, nhắm mắt lại rồi bỏ nó vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, vẻ mặt như thể trên đời này không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

Ăn xong miếng rau, bé lập tức nhìn về phía ba: “Ba ơi, con ăn rau rồi!”

Thấy thế, Lục Phỉ hơi cong khóe môi, lúc này mới cho con một miếng thịt.

Tổ đạo diễn phía sau máy giám sát thấy dáng vẻ đắc chí này của Lục Phỉ thì không thể nhịn nổi nữa.

Hình như hình tượng lạnh lùng thường ngày của Lục nam thần khi đứng trước mặt con trai cũng đang dần bị phá huỷ rồi thì phải?

Bọn họ càng ngày càng mong chờ hiệu ứng của chương trình sau khi phát sóng rồi đó.

***

Sau khi ăn cơm xong cũng là lúc Lục Hạo ngủ trưa, Lục Phỉ dẫn con về phòng, rồi tự trở về phòng mình.

Sau khi chuẩn bị camera trong phòng để chú ý tới động tĩnh của hai ba con, tổ đạo diễn và nhóm quay phim cũng bắt đầu ăn cơm trưa.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện về những cảnh đã quay được vào sáng nay.

“Hạo Hạo đáng yêu quá!”

“Lần này quay được tiểu Hạo Hạo nhà Lục nam thần đúng là chuyện vui ngoài ý muốn.”

“Gia đình khác vừa mới đăng bài về đứa trẻ ngốc nghếch nhà họ nên lượt view vẫn luôn tăng không ngừng. Ôi cười chết tôi mất, chắc hẳn chương trình kỳ này sẽ rất được hưởng ứng đây.”

“Trẻ em đều rất ngây thơ và đáng yêu, đương nhiên có thể làm trái tim người khác mềm nhũn, đến chúng ta cũng xúc động, chứ đừng nói gì đến người xem.”

“Đúng vậy!”

Vài người cũng phụ họa theo.

Đúng lúc này, biên đạo nhìn thấy Lục Hạo bò từ trên giường xuống, liền “Ối” một tiếng, tiếng “Ối” này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Trên màn hình, Lục Hạo cẩn thận ra khỏi phòng, rồi đi tới sô pha trong phòng khách, cầm lấy điện thoại bàn như đang bấm một số điện thoại vậy.

“Hạo Hạo đang gọi điện cho ai vậy?” Một người trong số họ nghi hoặc hỏi.

Những người khác đều mỉm cười đầy thâm ý, chắc lại là cô vợ thần bí của Lục nam thần rồi!

Quả nhiên, sau đó mọi người ở đây liền nghe được Lục Hạo nói một câu “Mẹ ơi.”

Trong phòng khách, Lục Hạo vừa nghe thấy giọng nói của Nhan Hạ ở đầu dây bên kia, liền cười tươi như hoa.

“Sao Hạo Hạo lại gọi điện cho mẹ vậy?” Nhan Hạ cũng rất ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của con trai.

“Hạo Hạo nhớ mẹ lắm.” Lục Hạo ngọt ngào nói.

“Mẹ cũng nhớ Hạo Hạo, con ăn cơm chưa?” Nhan Hạ hỏi. Cô không lo lắng ở phương diện ăn uống lẫn tay nghề nấu ăn của chồng mình chút nào. Con trai mình luôn ăn ngoan, đương nhiên, ngoại trừ việc bé cũng kén ăn giống hệt ba nên cũng chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.

“Đã ăn rồi ạ.” Nói đến việc ăn cơm, biểu cảm trên mặt Hạo Hạo dần trở nên nặng nề sau đó liền mách lẻo với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay ba hư lắm. Ba không những nấu món rau Hạo Hạo không thích, mà còn bắt Hạo Hạo ăn nữa.”

Nghe thấy tin này, biểu cảm của Nhan Hạ lập tức sáng lên, cô biết rõ chuyện con trai không động vào một tí rau nào, nhưng cũng không ép nó ăn, mà chỉ thay đổi những món khác mà Lục Hạo thích ăn, không ngờ hôm nay lại nghe được “Chuyện vui” ngoài ý muốn này.

Hình như chồng cô đang chăm sóc cho Hạo Hạo khá tốt đấy.

“Vậy Hạo Hạo có ăn không?” Nghĩ vậy, Nhan Hạ liền tiếp tục hỏi.

Nhớ tới hương vị khó chịu kia, Lục Hạo liền nhíu mày, giọng nói cũng trở nên buồn bã: “Có ăn ạ! Ba nói không ăn thì sẽ không cho con ăn thịt.”

Nghe thế, Nhan Hạ cười, hoá ra là biện pháp này, lại tiếp tục nói với Lục Hạo ở đầu dây bên kia: “Thế Hạo Hạo ăn rau ba nấu thì có phải cũng ăn rau do mẹ nấu hay không?”

“Không ạ.” Lục Hạo lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Mẹ yêu Hạo Hạo nhất mà, sẽ không bắt Hạo Hạo ăn thứ Hạo Hạo không thích đâu.”

Ha ha, Nhan Hạ cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Miệng đứa nhỏ này mỗi lần làm nũng đều rất ngọt, nếu không phải cô có sức chống cự thì chắc cũng sẽ bị nó lừa rồi.

Thật không biết nó học được thứ này từ đâu ra nữa.

Nghĩ đến đó, bỗng từ cửa truyền đến âm thanh. Nhan Hạ nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy Tiểu Ngô đang làm mặt quỷ bên ngoài, liền ra hiệu chờ một lát, cô nhìn thời gian rồi vội vàng nói với Lục Hạo: “Bây giờ đang là thời gian ngủ trưa của con, mau đi ngủ đi, buổi tối mẹ sẽ gọi điện cho con.”

Nghe vậy, trong mắt Lục Hạo lập tức hiện lên chút không nỡ, đôi mắt như phủ lên một màn sương mù, hít mũi nói: “Vậy, hẹn gặp lại mẹ.”

“Ừ.” Nhan Hạ đáp lời, cho đến tận lúc nghe được âm thanh tít tít trong điện thoại thì mới cúp máy.

Ngày thường con trai đi học cả ngày thì không sao, bây giờ bé chỉ ở nhà có nửa ngày thôi, mà lúc nghe được giọng con, cô lại rất muốn gặp bé.

Nhan Hạ liền lắc đầu, tập trung trở lại, ý bảo Tiểu Ngô vào.

Tiểu Ngô vừa tiến vào liền vội vàng giao tài liệu trong tay cho Nhan Hạ: “Tổng giám đốc Nhan, đây là những loại vải và màu sắc có khả năng sẽ thành trào lưu trong năm tới mà bọn em vừa thảo luận xong, chị xem qua được không ạ? ”

Nhan Hạ nhận lấy tập tài liệu, đọc lướt qua, nhìn qua khá giống với suy nghĩ của mình, thậm chí còn có những ý tưởng vô cùng đáng kinh ngạc, liền gật đầu tán thành: “Dự đoán khá chuẩn xác đấy chứ.”

“Cảm ơn chị.” Tiểu Ngô kích động nói.

“Cần gì phải cảm ơn chứ, đây là thành quả của các em mà.” Nhan Hạ ôn hòa nói.

Tiểu Ngô lè lưỡi, vì Nhan Hạ là nữ thần của cô nên đương nhiên cô phải cảm thấy hồi hộp rồi.

Thấy vẻ hoạt bát Tiểu Ngô, Nhan Hạ cũng nhìn đồng hồ, liền đứng lên: “Chị định ra ngoài ăn, các em có muốn uống gì không? Em hỏi mọi người đi.“

“Em biết hết khẩu vị của bọn họ nên để em nói cho giám đốc Nhan cho.” Tiểu Ngô lập tức nói, sau đó liền lấy cây bút mình luôn mang theo bên người ra, viết soàn soạt lên giấy.

Nhan Hạ gật đầu, sau đó liền cầm lấy tờ giấy ra khỏi văn phòng cùng với Tiểu Ngô.

Vừa đi ra ngoài, cô đã nghe thấy mấy trợ lý thiết kế đang thảo luận về chuyện gì đó với vẻ mặt vô cùng kích động.

“Lục nam thần thật sự có con á?”

“Đúng vậy! Vừa tung ra tin Lục nam thần dẫn con trai đi siêu thị, mối tình đầu của tôi còn chưa bắt đầu mà đã chết yểu mất rồi, tôi tự cảm thấy mình sẽ không yêu ai được nữa đâu!”

“Mối tình đầu của cậu mà còn ít à?”

“Lục nam thần chính là mối tình đầu của tôi đó.”

“Chỉ có mình tôi chú ý tới mẹ đứa trẻ sao? Tôi có cảm giác như kiếp trước vợ của Lục nam thần đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà rồi, không biết nam thần vốn lạnh lùng khi ở chung với vợ sẽ như thế nào nhỉ? Haiz, càng nghĩ càng muốn khóc. ”

“…”

Nhan Hạ đứng yên tại chỗ nghe những lời nghị luận này, khẽ cong môi cười, cô cảm thấy hình như kiếp trước mình đã cứu vớt hệ Ngân Hà rồi.

Nhưng ngay sau đó, Nhan Hạ lại suy xét tới một điều vô cùng thực tế là: Sau khi việc Lục Phỉ có con trai được công khai ra trước ánh sáng, các fan của Lục Phỉ sẽ phản ứng như thế nào đây?

Tác giả có lời muốn nói: Nhan Hạ có được Lục Phỉ là vì đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà. Còn cô có được Lục Hạo đáng yêu là vì đã cứu toàn bộ Vũ trụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi