CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao

Khi mọi người thấy Giám đốc Nhan của họ dẫn Lục nam thần tới đây thì ai nấy cũng đều ngừng việc mình đang làm lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Phỉ đứng bên cạnh Nhan Hạ.

Lúc họ thấy tin tức trên TV cũng đã bị sốc gần chết.

Tuy trước kia đã biết về việc Giám đốc Nhan có gia đình nhờ sếp tổng, nhưng họ không thể ngờ được gia đình của cô lại là Lục Hạo và Lục Phỉ!

Đúng là khó tin.

Lúc Tiểu Ngô về, họ đã hỏi cô ấy nên biết mọi việc ở New York. Tuy vậy, chuyện này vẫn chỉ dừng tại trong sự tưởng tượng của họ mà thôi.

Đến tận khi Nhan Hạ nắm tay Lục Phỉ đi đến trước mặt họ thì họ mới thấy choáng váng trước sự thật này.

Vì Tiểu Ngô đã từng thấy dáng vẻ thân mật của hai người nên vẫn thản nhiên chào hỏi: “Giám đốc Nhan, hôm nay chị dẫn Lục nam thần tới à.”

Tiểu Ngô vừa lên tiếng, các đồng nghiệp khác cũng mở miệng theo: “Chào Giám đốc Nhan.”

Nhưng khi họ nhìn Lục Phỉ thì lại không biết nên gọi anh như thế nào.

Nhan Hạ nhìn ra được sự băn khoăn của mọi người, cười nói: “Mọi người cứ gọi anh ấy là Lục Phỉ là được rồi.”

Lục Phỉ ư?

Ở đây, ngoại trừ Nhan Hạ ra thì không ai dám gọi hai chữ này cả. Đây chính là thần tượng và nam thần của rất nhiều người trong số họ đó! Nhất là khi mấy đồng nghiệp nữ thấy Lục Phỉ đang đứng trước mặt mình thì cứ như muốn phát điên vậy.

Nam thần mà họ chỉ dám mơ ước lại đang đứng trước mặt họ đấy!

“Lục nam thần.”

“Ảnh đế Lục.”

“…”

Sau khi nghĩ kỹ, hầu hết mọi người vẫn gọi anh bằng những danh xưng mà họ thường gọi.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nhan Hạ cũng biết sự xuất hiện của Lục Phỉ đã ảnh hưởng nhiều tới các đồng nghiệp. Song, nếu cô muốn cho anh xem quần áo thì phải dẫn anh tới đây.

“Chào mọi người.” Lục Phỉ vẫn đáp lại.

Điều này cực kỳ hiếm đối với anh. Chỉ vì những người này là đồng nghiệp của Nhan Hạ nên anh mới đáp lại.

Mọi người kinh ngạc khi nghe thấy anh chủ động chào hỏi.

Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, anh bèn hỏi: “Mọi người có muốn tôi ký tên cho không?” 

“Muốn.”Vài người đồng thanh đáp.

Nhưng vừa nói xong, nhìn Nhan Hạ, họ lại không kìm được mà đỏ mặt, có phải si mê chồng người ta thì không được hay lắm không?

Nhan Hạ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, bình tĩnh nói: “Tôi vào văn phòng trước, để anh ấy ký cho mọi người xong rồi vào sau vậy.”

Nói xong, cô nhìn thoáng qua chồng, rồi đi vào văn phòng của mình trước.

Sau khi Nhan Hạ đi, mấy người trong văn phòng liền lấy vở ra, sau đó đưa tới trước mặt Lục Phỉ.

Lúc này, họ cảm thấy như đang nhìn thấy ngôi sao ca nhạc mình thích ở buổi biểu diễn vậy. Tuy Lục Phỉ không ca hát, nhưng họ rất thích các tác phẩm điện ảnh của anh, nên giờ mới cảm thấy kích động như vậy.

Giờ Lục Phỉ đã không còn sự lạnh lùng và xa cách như trước, mà ôn hòa ký tên cho những người này. Sau khi ký cho người cuối cùng, các đồng nghiệp mới thỏa mãn dẫn anh tới văn phòng của Giám đốc Nhan.

Khi dõi mắt theo bóng lưng của anh, họ chợt cảm thấy hâm mộ.

Giám đốc Nhan thật may mắn khi có một người chồng nam thần như vậy.

Lần này Giám đốc Nhan đưa chồng đến, vậy khi nào thì mới dẫn đứa con đáng yêu của cô ấy tới đây cho họ xem nhỉ? Bọn họ mong mỏi được gặp Lục Hạo đã lâu lắm rồi.

Tiểu Ngô thấy họ vẫn nhìn chằm chằm vào văn phòng của Nhan Hạ như hòn vọng phu, bèn ho nhẹ rồi nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục làm việc thôi.” 

Nghe được lời nói của Tiểu Ngô, cả đám nhanh chóng hoàn hồn, sau đó quay về vị trí của mình, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.

Mà lúc này, Lục Phỉ vừa tiến vào văn phòng của Nhan Hạ đã nhanh chóng gọi điện cho người đại diện.

Lần đầu tiên tới công ty của vợ, dù sao thì cũng nên tặng chút quà cho đồng nghiệp của cô.

Một lát sau, khi người đại diện kim bài – Hình Ảnh mang cà phê và bánh ngọt vào văn phòng thì lại khiến những người này hưng phấn thêm một lần nữa.

Hôm nay họ không chỉ được thấy Lục nam thần, mà còn được gặp người đại diện kim bài nổi tiếng trong giới. Đã vậy, cô ấy còn đích thân đem bánh ngọt đến cho họ, chẳng phải là quá tuyệt vời ư?

Không ít đồng nghiệp nữ ngoài mặt thì ăn sáng ngon lành, nhưng trong lòng lại đang than khóc về lượng calo khủng khiếp của món này.

Trong văn phòng, Lục Phỉ đang cẩn thận quan sát nơi làm việc của vợ suốt bảy năm qua. Bàn làm việc, sô pha, phòng trà và phòng thiết kế đều được phân chia đơn giản. Toàn bộ văn phòng được trang bị đầy đủ, trang trí rất hợp lý, mang lại cảm giác thoải mái cho người nhìn.

Anh thầm nghĩ trong lòng: Cô sắp xếp nơi này ấm cúng như nhà vậy

“Anh uống ly trà trước đi.” Nhan Hạ đang ngồi trong phòng trà, chậm rãi giúp chồng pha trà. Từng động tác của cô đều trôi chảy liền mạch, nhìn vừa lịch sự, lại không kém phần thanh nhã.

Lục Phỉ rất đồng ý với câu này: Khi một người pha trà thì sẽ biểu lộ ra tư thái tao nhã nhất của mình.

Anh bưng ly trà vợ đặt trước mặt mình lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó một vị ngọt ngào xen lẫn vị đắng liền lan tỏa trong miệng. Đối với người tối qua bị ăn đồ ngọt đến ói như Lục Phỉ mà nói, đây mới hợp khẩu vị của anh.

Uống xong trà, anh nhìn chằm chằm vào Nhan Hạ, rồi nói: “Quần áo đâu rồi em?”

Anh rất nóng lòng muốn xem quần áo vợ thiết kế giúp mình.

Nghe được lời này, lông mày cô khẽ cong, Lục Phỉ sốt ruột thật đấy.

Nghĩ vậy, cô đứng dậy, mở cánh cửa ngăn cách phòng thiết kế nhỏ bên trong với văn phòng ra, rồi đi vào.

Lục Phỉ theo sau cô. Anh vừa vào cửa thì đã thấy mấy bộ trang phục được trưng bày trên người ma nơ canh.

Chỉ mới liếc mắt một cái, anh đã thấy thích ngay.

Những bộ quần áo này không chỉ “Đẹp”, mà quan trọng hơn là nó còn chứa đựng tấm lòng của vợ dành cho anh.

Bây giờ, anh không còn ghen tỵ hay hâm mộ con trai nữa rồi, bởi vì vợ cũng đã thiết kế quần áo dành riêng cho anh.

“Anh rất thích.” Anh còn chưa mặc lên người, mà đã tỏ ra yêu thích chúng nó.

Nghe được lời này, cô mỉm cười, lấy bộ trang phục trên ma nơ canh đầu tiên rồi đưa cho Lục Phỉ: “Ừm, anh thử xem có vừa người không.”

“Anh mà còn phải thử à? Không phải em đã sớm biết kích cỡ của anh sao?” Anh trêu chọc nói, cười như không cười liếc vợ. Tuy vậy, anh vẫn cầm lấy bộ quần áo trong tay cô rồi đặt lên bàn, duỗi tay cởi áo khoác ra, chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi, để lộ ra lồ ng ngực rắn rỏi.

Vì màn trình diễn hấp dẫn đột nhiên xuất hiện trước mắt mình nên ánh mắt Nhan Hạ hơi dao động, sau đó dứt khoát lấy di động ra, rồi xoay người tập trung vào nó.

Anh có biết xấu hổ hay không? Lại dám thoát y mê hoặc em cơ đấy.

Lục Phỉ đang thay quần áo thấy vợ đưa lưng về phía mình, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong. Sau đó, hành động không còn thong thả như ban nãy nữa, mà nhanh chóng mặc quần áo vào.

“Rất vừa, lại thoải mái, cũng rất đẹp.” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai cô.

Nghe vậy, Nhan Hạ liền quay đầu lại nhìn thì bỗng kinh ngạc khi thấy trang phục mặc trên người anh. Có vẻ như bộ quần áo này trông vô cùng thích hợp với anh đấy.

Thấy vợ nhìn mình đến ngây người thì anh đã biết hiệu quả “lung linh” khi mình mặc vào rồi.

Ánh mắt lộ ra ý cười, anh hỏi: “Thế nào? Đẹp trai không?”

Nghe được lời anh nói, cô hoàn hồn, gật đầu: “Rất đẹp trai.”

Nghe vậy, nụ cười của anh càng sâu hơn: “Lát nữa anh sẽ mặc bộ này đi luôn, còn mấy bộ khác thì em cứ cất kỹ thay anh, để anh mặc dần. Sau này, toàn bộ quần áo của anh đều do em bao trọn.”

“Toàn bộ sao?” Cô ngẩn người.

“Em không thấy anh mặc đồ do em làm trông rất tuyệt ư?” Anh tỉ mỉ dụ cô vào bẫy.

“…” Cô im lặng, thầm nghĩ có phải cô đã tự đào hố chôn mình không nhỉ?

Anh bỗng nhìn thời gian, tiến lên hôn nhẹ lên mặt vợ, rồi nói: “Anh cũng phải đến công ty một chuyến. Giờ anh đi trước đây, buổi tối anh sẽ tới đón em khi em đã tan làm.”

“Vâng.” Nhan Hạ nói, rồi tiễn chồng ra khỏi văn phòng.

Vừa đi ra thì thấy có rất nhiều người đang vui vẻ ăn bánh kem trong đại sảnh của phòng làm việc, còn người đại diện của chồng cô lại đang ngồi chờ.

Cô nhìn thoáng qua anh, chắc chắn là anh đã bảo Hình Ảnh làm vậy rồi.

“Anh đi đây, em làm việc đi.” Lục Phỉ nhìn vợ, dịu dàng nói tạm biệt.

Cô vừa vẫy tay với anh vừa nói: “Tạm biệt anh.” 

Sau đó, anh liền rời đi cùng Hình Ảnh.

Mọi người thấy Lục Phỉ và Hình Ảnh đã rời khỏi, liền vội vàng “bao vây” Nhan Hạ 

“Giám đốc Nhan, chị và Lục nam thần kết hôn được bao lâu rồi?”

“Hai người quen nhau thế nào, tại sao lại bắt đầu?”

“Chồng đẹp trai thế mà chị lại giấu nhiều năm như vậy, vô nhân đạo quá đi.”

“Giám đốc Nhan, chị đúng là thần tượng của chúng em. Chị thật tài giỏi khi đã bắt được Lục nam thần.”

“Trước kia em cho rằng vợ Lục nam thần đã cứu cả dải Ngân Hà, nhưng sau khi biết người đó là chị thì em lại thấy hai người rất xứng đôi.”

“…”

Cả đám người cứ ríu rít bên tai, khiến Nhan Hạ tưởng như tai mình sắp ù đến nơi rồi.

“Được rồi, được rồi, đi làm việc đi, tôi về văn phòng trước đây.” Cô tìm đại một lý do để trốn vào văn phòng mình.

Cả đám nhìn nhau, rồi mỉm cười khi dõi theo bóng lưng đang chạy trối chết của Nhan Hạ. Sau đó, âm thầm cảm thán rằng, Giám đốc Nhan dễ xấu hổ thật.

Họ phải công nhận rằng, sự mở đầu giữa Giám đốc Nhan và Lục nam thần thật khiến người ta chờ mong. Nam thần đi chung với nữ thần sẽ được hạnh phúc và viên mãn cho mà xem.

Sau khi Nhan Hạ về văn phòng của mình, liền thở dài nhẹ nhõm, mấy câu hỏi mà các đồng nghiệp đặt ra khiến cô không chịu nổi luôn ấy!

Nhưng mà, cô  và Lục Phỉ quen nhau thế nào, ngẫm lại, cô cũng cảm thấy hơi khó tin.

Ấn tượng đầu tiên của Lục Phỉ chắc là lần đầu anh tự giới thiệu mình trước mặt cô.

Nhưng đó không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Nghĩ đến đây, trong đầu cô vô thức hiện lên một bóng hình xinh đẹp.

Sau đó, vội vàng lắc đầu để “quăng” bóng dáng này ra khỏi đầu.

Người kia không đáng để cô nhớ đến!

Cô thở hắt ra, rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Mà bên kia, Lục Phỉ và Hình Ảnh đã tới công ty vì một bộ phim điện ảnh.

Vừa đến phòng họp, khi anh thấy một hình bóng quen thuộc, đôi mắt liền trở nên lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi