CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Từng món ăn hấp dẫn được bưng lên, khiến cho ai nấy đều thèm thuồng, ví dụ như Lục Hạo cứ ăn lia ăn lịa này.

Tuy những người lớn phải cạn lời trước sự tham ăn của Hạo Hạo, nhưng họ vẫn liên tay gắp cho bé những món ăn mà bé thích.

Vưu Khánh hết hồn trước dáng vẻ ăn lấy ăn để của bé, vội hỏi: “Thằng bé không sợ phình bụng khi ăn nhiều vậy ư?” 

Anh ta nhớ dạ dày của trẻ con rất nhỏ nên không thể ăn quá nhiều mà.

Nghe vậy, Nhan Hạ và Lục Phỉ đều im lặng một hồi lâu.

Lát sau, cô khó nhọc nói: “Lúc ba tuổi, thằng bé muốn ăn một chén rưỡi, mà chúng tôi chỉ cho nó ăn một chén, vừa định ôm nó khỏi bàn thì…”

“Rồi sao nữa chị?” Vưu Khánh vội hỏi tiếp.

“Thằng bé cứ bám dính lấy cái bàn mãi…” Nhan Hạ nói nhỏ.

“…” Anh ta im lặng trong giây lát rồi bật cười thành tiếng, thằng nhóc tham ăn này thật là!

Công nhận là nhóc con đáng yêu thật, khiến anh ta muốn kết hôn và sinh con ghê luôn, tiếc là anh ta vẫn chưa tìm được người phù hợp với mình.

Chậc, đến cả fan cũng phải sầu não vì sự độc thân quá lâu của anh ta đây này.

Tuy vậy, anh ta tin rằng ngày nào đó mình sẽ gặp được người ấy thôi.

Lục Hạo xoa cái bụng tròn xoe của mình và cảm thán: “Con no quá!” 

Nói xong, bé ngước lên thì thấy ai cũng đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, bẽn lẽn ngồi thẳng dậy và hóp chặt bụng.

Nói thì nói vậy, nhưng làm sao có thể giấu được cái bụng trong một khoảng thời gian dài được chứ, chẳng mấy chốc mà nó lại trở về như cũ.

Vưu Khánh vừa định lấy điện thoại ra chụp Hạo Hạo thì bé đã nhạy bén che mặt lại.

“Ha ha ha.” Sau khi chụp xong, Vưu Khánh lại bật cười, rồi nói với Lục Phỉ: “Con trai anh thông minh thật!”

Lục Phỉ liếc nhìn Vưu Khánh, thầm nghĩ: Tuy anh ta nói không sai nhưng… Thằng nhóc nhà anh thật khiến người ta cạn lời.

Vưu Khánh nhìn đôi mắt to tròn đang dần xuất hiện sau bàn tay nhỏ bé của Lục Hạo, bàn tay không còn chụp nữa. Thấy vậy, bé mới bỏ tay xuống, nở nụ cười xán lạn với anh.

Lục Phỉ lặng lẽ thu hồi ánh mắt của mình, thầm nghĩ con trai mình thật là ngốc nghếch.

Vưu Khánh thấy ánh mắt của anh liền bật cười. Sau đó, anh ta lập tức đăng nhập vào Weibo và đăng một bài viết mới như sau:

# Vưu Khánh v: He he, tôi đã bắt được một bé con tham ăn, mọi người mau đoán xem là ai nè! @Lục Phỉ @Nhan Hạ #

Chưa đầy một phút mà đã có vô số người ùa vào bình luận, ví dụ như:

“A a a, nam thần nhỏ của tôi kìaaa.”

“Nam thần nhỏ thật thông minh, lại còn biết che mặt mình lại cơ đấy, nhưng có vẻ như… Nhóc đã gặp phải một chú cao tay hơn rồi.”

“Ha ha ha, bụng nam thần nhỏ tròn vo luôn! Hèn chi nhóc ấy lại bẽn lẽn che mặt, tiếc là vẫn bị mọi người nhận ra.”

“Lẽ nào chỉ có mình tôi nhận ra họ đang ở phòng Mưa Bụi Giang Nam trong nhà hàng Quốc Tân thôi sao?”

“Chắc lầu trên giàu lắm luôn ấy.”

“Đây sẽ là quá khứ đen tối không muốn nhớ lại của nam thần nhỏ sau khi lớn lên cho mà xem!”

“Tặng một like cho nam thần nhỏ liền luôn! Ủa mà chừng nào thì nam thần Vưu mới sinh con trai như người ta đây? Tất nhiên là con gái cũng được nốt.” 

“Đúng á, khi nào thì anh mới gặp được chân mệnh thiên nữ của đời mình đây nhỉ?”

“…” Càng về sau thì bình luận lại càng biến thành những lời ép cưới dành cho Vưu Khánh.

Thấy vậy, Vưu Khánh vội vàng tắt điện thoại. Mấy fan này thiệt tình, lúc nào cũng giục anh ta cưới vợ cả!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khóe môi anh ta lại không kìm được mà cong cong.

Khà khà, không biết sau khi Hạo Hạo lớn lên thì sẽ cảm thấy thế nào về bức ảnh này nhỉ?

Mà thôi, đây cũng là chuyện của rất lâu sau rồi!

Vì quá mải mê suy nghĩ nên Vưu Khánh không chú ý tới một nhóm người nói rằng muốn tới đây gặp họ.

Lúc họ ra về, ngoài cửa đã đứng đầy fan và phóng viên. Dù ở đây có rất nhiều bảo vệ, nhưng vẫn có vẻ ít so với số người ở bên ngoài.

Khi thấy hằng hà sa số băng rôn ghi tên mình, Vưu Khánh chỉ muốn tìm chỗ để trốn mà thôi…

Vưu Khánh hỏi: “Chúng ta tách ra nhé?” 

Anh ta biết fan của mình hơi điên cuồng, giờ lại thêm việc Nhan Hạ đã có thai thì tách ra mới là cách tốt nhất.

Vưu Khánh không sợ sẽ xảy ra chuyện, mà chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Nhan Hạ thôi.

“Ừm.” Lục Phỉ gật đầu, nhớ lại những lời bà xã đã nói liền đồng ý với đề nghị của Vưu Khánh.

Vưu Khánh gật đầu, rồi đi về phía nhóm fan ở đằng xa. Sau khi nhân viên lái xe tới, gia đình Lục Phỉ lên xe rồi chậm rãi rời đi.

Vưu Khánh đang bị các fan vây quanh nhìn theo chiếc xe của Lục Phỉ, xong xuôi mới tạm biệt họ và rời đi bằng taxi.

Khi thấy fan theo đi theo sau mình, Vưu Khánh thảnh thơi tựa vào ghế sau, bình thản nói địa chỉ công ty.

Trong xe của gia đình Lục Phỉ, bé sờ cái bụng tròn xoe của rồi làm nũng với mẹ: “Mẹ xoa bụng cho con đi mẹ.”

Nghe vậy, cô liền xoa bụng cho con trai.

“Thoải mái quá ạ, con cảm ơn mẹ.” Lục Hạo thì thầm với vẻ mãn nguyện.

Nhan Hạ cảm nhận cái bụng nhỏ phập phồng dưới lòng bàn tay mình: “Sau này con đừng ăn nhiều vậy nữa.” Cô không muốn con trai ăn no căng chỉ vì đồ ăn ngon đâu.

Lục Hạo vừa nói vừa vươn tay ra đếm: “Con ăn ngon miệng, cũng không no mấy… Chỉ chín phần thôi ạ.” 

“Mẹ biết rồi.” Cô nắm lấy tay con, tốc độ xoa bụng cũng theo đó mà tăng nhanh.

Lục Hạo mỉm cười ngọt ngào với mẹ mãi cho đến khi xe về đến nhà.

Vừa đến nhà, Lục Hạo liền tỉnh như sáo, nhảy xuống xe và chạy đến trước cửa, xong quay lại nói với Lục Phỉ và Nhan Hạ đang bước xuống xe: “Ba mẹ nhanh lên đi ạ.”

Nhan Hạ vừa lấy chìa khóa từ trong túi vừa hỏi: “Sao con gấp dữ vậy?” 

Bé vội nói: “Tối nay sẽ phát sóng chương trình Bố đã về ạ.” 

Bố đã về ư?

Nghe con nói vậy, Nhan Hạ mới nhớ tới hôm nay đã là thứ sáu. 

Tuy cô có hơi thắc mắc sao hôm nay êkip không tới quay chương trình, nhưng chỉ lẳng lặng mở cửa.

Lục Hạo vội vàng đi vào trước rồi bật kênh của đài Blueberry.

Nhan Hạ lấy điện thoại ra, đặt túi xách qua một bên và ngồi xuống bên cạnh con. Bé nhìn quảng cáo xong lại đến gần mẹ.

Lục Phỉ thấy vậy liền duỗi tay ôm lấy con trai rồi bế bé sang phía bên kia của mình, tay còn lại nhanh nhẹn ôm vợ vào lòng.

Anh muốn ngăn cách giữa con trai và cô công chúa nhỏ của mình để con bé khỏi có chỉ số IQ và tính cách như thằng nhóc nhà mình!

Sau khi bị ba ôm, bé quay đầu lại nhìn ba vài giây, rồi lại quay sang xem TV tiếp. 

Vì hôm nay ba đã dẫn bé đi ăn một bữa no nê lại không kém phần ngon miệng, nên bé quyết định sẽ cho ba mẹ ở gần nhau hơn đấy.

Nhan Hạ mỉm cười nhìn toàn bộ quá trình “đối đầu” của hai ba con, sau đó quay sang xem TV.

Sau khi tiếng gọi “Bố” thân thương vừa cất lên, chương trình liền bắt đầu.

Nhan Hạ xuất hiện đầu tiên, rồi đến Lục Hạo mở cửa phòng và chạy tới nói với cô rằng: “Ba nói nếu con còn ngủ với ba thì con sẽ không có em gái nữa, ba nói có đúng không mẹ?”

Khi nghe thấy câu nói quen thuộc của con, Nhan Hạ không kìm được mà sờ bụng mình.

Dù Hạo Hạo có làm phiền ba nó hay không thì cô cũng đã có bầu, qua sang năm là đã có thể xuất hiện rồi.

Lục Phỉ nghe vậy cũng nhìn về phía vợ, ánh mắt nhìn bụng cô bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.

Đôi mắt của Lục Hạo sáng rực, vội hỏi mẹ: “Đã một tuần rồi con vẫn chưa ngủ cùng ba mẹ, vậy con đã có em gái chưa mẹ?”

“…” Não Nhan Hạ như chết máy khi nghe câu hỏi bất chợt của con.

“Có rồi.” Lục Phỉ phản ứng nhanh hơn cô nhiều, chưa gì mà đã nói ra đáp án luôn rồi.

“Thật ạ?” Mắt Lục Hạo sáng như sao, thậm chí bé còn quên luôn việc xem TV.

Lục Phỉ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình nên nói trước với con để tránh việc con vô tình đụng phải bà xã: “Ừm. Giờ trong bụng mẹ đã có em bé, sau này con nhớ cẩn thận với bụng của mẹ nhé?” 

“Con biết rồi ạ.” Lục Hạo mơ hồ đáp lại ba, nhảy xuống khỏi sofa rồi đi đến bên cạnh mẹ, bàn tay của bé khẽ khàng chạm vào bụng mẹ: “Em gái đang ở trong này hả mẹ?”

“Giờ mẹ vẫn chưa biết trong này là em gái hay em trai nữa.”

“Hạo Hạo không muốn em trai đâu, con muốn em gái cơ…”  Bé trả lời ngay, cứ như sợ mình chậm một giây thì em gái sẽ biến mất vậy.

Cô tò mò hỏi: “Sao con lại muốn vậy nè?” 

Bé trả lời một cách nghiêm túc: “Em trai nghịch lắm ạ.” 

“…” Em còn chưa ra đời mà con đã biết em nghịch ngợm rồi á?

Sau một thoáng im lặng, cô lại nói lần nữa để tránh việc bé chỉ muốn có em gái: “Dù em trai hay em gái thì cũng sẽ nghe lời con nói hết.” 

Bé ngẩng đầu nhìn mẹ với vẻ mong chờ, trong giọng nói không giấu nổi sự vui vẻ: “Vậy con có thể có cả em trai và em gái không ạ?”

“…” Nghe vậy, Nhan Hạ không biết mình nên trả lời con thế nào nữa. Dù giờ cô mang thai trai hay gái thì vẫn phải sinh thêm lần nữa rồi.

Nghĩ vậy, cô liền quay sang cầu cứu chồng. Lục Phỉ thấy vậy chỉ bình thản hỏi con: “Dù mẹ sinh em trai hay em gái thì cũng đều rất cực khổ, lẽ nào con muốn mẹ phải cực khổ thêm lần nữa ư?”

Lục Hạo nhanh nhẹn lắc đầu.

Anh nghiêm túc nói: “Vậy thì, cho dù lần này mẹ sinh em trai hay em gái thì cũng sẽ không sinh thêm nữa.” 

“Dạ.” Bé gật đầu, rồi nhìn bụng mẹ, đưa tay ra chạm nhẹ vào nó: “Em ngoan, nhớ phải trở thành em gái nha…”

“…” Họ lại đồng loạt im lặng, cũng quyết định sẽ không nói với con trai rằng giới tính của đứa bé đã được định trước rồi.

“Hạo Hạo này.” – Lục Phỉ bỗng nhiên gọi tên con.

“Dạ?” Lục Hạo lơ đễnh đáp lại ba.

“Con không thể nói với người khác rằng trong bụng mẹ đã có em trai hoặc em gái.”

“Tại sao vậy ạ?” Nghe vậy, bé liền dừng tay, quay sang nhìn ba với vẻ khó hiểu.

“Giờ em vẫn còn nhỏ, nên em sẽ sợ nhìn thấy nhiều người. Vậy nên, chỉ mỗi gia đình mình biết là được rồi. Khi nào em lớn lên thì sẽ ổn thôi.” – Lục Phỉ chỉ nói nhẹ nhàng lại không kém phần kiên nhẫn cho con biết. Anh không dọa nạt Hạo Hạo, mà để chính thằng bé chủ động bảo vệ em mình.

“Hạo Hạo tuyệt đối sẽ không nói đâu ạ.” Bé đáp xong liền bịt miệng mình lại.

“Ừm.” – Anh không nói thêm nữa, chỉ sờ đầu con.

Sau đó, gia đình họ tiếp tục xem TV. Thỉnh thoảng, Lục Hạo lại quay sang nhìn lén bụng của mẹ.

Một lát sau, cảnh Lục Phỉ và Lục Hạo đến dã ngoại ở vùng ngoại ô đã xuất hiện trên màn hình.

Nhan Hạ còn chưa thấy có vấn đề gì thì bé lại đột nhiên nói: “Con nhớ mình đã đến nơi ba quay phim mà ba ơi? Rồi mình còn gặp cái cô kỳ lạ kia nữa…”

Dù bây giờ Dương Ngưng liên tục bị réo tên vì chuyện của Công ty giải trí Anh Luân, nhưng cô không chú ý tới chuyện này mấy. Giờ nghe con nhắc tới, cô mới bừng tỉnh nhận ra đúng là có chuyện xảy ra giữa ông xã và Dương Ngưng trên phim trường thật.

“Nếu chuyện ba đánh người mà bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến chương trình.” – Anh nói xong lại bình thản nhìn con trai.

Nghe ba nhắc đến vấn đề đánh người, mặt bé đầy vẻ e thẹn khi nghĩ đến chuyện mình đã đánh người phụ nữ xấu xa vào ngày hôm đó, lén lút nhìn sang mẹ.

Bé thấy vẻ mặt của mẹ vẫn như cũ liền thở phào nhẹ nhõm, hùng hồn nói: “Hạo Hạo cũng thấy cảnh đánh người mà bị chiếu trên TV thì không hay chút nào cả.”

Nhan Hạ vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động trước dáng vẻ gật gà gật gù của bé.

“Hạo Hạo này.”

“Dạ mẹ?” – Nghe thấy giọng nói của mẹ, Lục Hạo đang có tật giật mình bỗng đáp lại bằng chất giọng to hết nấc, bàn tay nhỏ cũng siết chặt.

“Hôm đó, con đã…”

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bé đã cắt ngang: “Con không cố ý đánh người đâu mẹ ơi.”

“Đánh người? Con đã đánh ai cơ?” – Cô nhíu mày hỏi, rồi nhìn thoáng qua ông xã.

Lục Phỉ vẫn bình thản trước ánh mắt khó hiểu của vợ, dù sao thì anh cũng chưa nói gì cả, tự con trai chưa đánh đã khai đấy nhé.

Lục Hạo rất đỗi ngạc nhiên khi mẹ nói vậy, thì ra mẹ vẫn chưa biết ư?

Khi thấy con trai mím chặt môi, cô lại gọi tên con: “Hạo Hạo.” 

Bé cố gắng biện minh cho mình: “Con chỉ đẩy nhẹ cô người xấu kia thôi, sức con yếu như vậy trong khi cô ta lớn đến thế… Vả lại, con rất tức giận khi cô ta dám mắng mẹ.” 

Lục Hạo nhìn mẹ rồi nói tiếp: “Mẹ ơi, nếu ba cũng đánh cô ta thì có nghĩa là cô ta là người xấu rồi ạ.”

Lúc nghe ra sự bảo vệ xen lẫn thấp thỏm của con, cô thở hắt ra rồi xoa đầu bé: “Tuy đánh người là sai, nhưng Hạo Hạo làm vậy là vì bảo vệ mẹ nên có thể bỏ qua. Nếu sau này Hạo Hạo có rơi vào trường hợp như vậy nữa thì con không nên tùy tiện đánh người. Con đánh cô ta thì cô ta cũng có thể đánh trả lại con mà…”

Bé nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ: “Có ba thì cô ta không dám đánh con đâu. Vả lại, Hạo Hạo có thể chạy mà mẹ.” 

“…” Nhan Hạ im lặng một lát, rồi thay đổi cách nói: “Ý mẹ là sau này khi ba mẹ không ở bên con cơ…”

“Mẹ cứ yên tâm, Hạo Hạo sẽ không tùy tiện đánh người. Vả lại, Hạo Hạo được yêu mến lắm luôn.”

Trước vẻ mặt đầy tự tin của con trai, cô bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa.

Một lát sau, cô mới nói: “Sau khi con đánh người, ba đã nói gì với con?”

Bé hăng hái đáp ngay: “Đánh người là sai nên con không thể tùy tiện ẩu đả, nhưng nếu ai đó bắt nạt con thì con có thể đánh trả phải không mẹ?”

Sau khi nghe những lời nói hợp lý của con trai, cô không kìm được mà nhìn ông xã.

Dù nghe rất có lý nhưng sao cô lại thấy rất lạ khi nó thốt ra từ miệng con mình vậy nhỉ?

Sau khi hết toàn bộ cuộc đối thoại vu vơ của hai mẹ con, anh mới ung dung xen vào: “Bà xã à, Hạo Hạo vẫn còn nhỏ. Lần này con làm vậy là vì em, sau này còn gặp phải chuyện tương tự thì mình dạy con sau cũng chưa muộn mà.”

Anh hiểu nỗi lo của vợ nhưng anh không muốn cô bị ràng buộc bởi những suy nghĩ của bản thân.

Giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, suy đi tính lại về những vấn đề trong tương lai sẽ chỉ khiến cả hai bên mờ mịt mà thôi.

Nghe ông xã nói vậy, cô bèn liếc sang đôi mắt trong vắt của con trai, đúng là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Ngẫm lại thì câu nói đơn giản lại không kém phần bộc trực mà con trai vừa nói rất phù hợp với lứa tuổi này.

“Vậy Hạo Hạo nhớ phải nói với mẹ khi có chuyện nhé.”

“Dạ.” Bé gật đầu như gà mổ thóc khi nghe được giọng nói mềm mỏng của mẹ, may là mẹ không tức giận với bé nữa rồi.

Sau khi cả nhà xem hết chương trình, họ giúp bé thay đồ rửa mặt rồi mới trở về phòng của mình.

Vừa về phòng, cô đã hỏi ông xã ngay: “Sao anh lại giấu em?”

Anh vừa nhìn vẻ mặt buồn bực của vợ vừa giải thích: “Hạo Hạo sợ em giận nên đã nhờ anh giúp, mà anh cũng đã dạy bảo thằng bé rồi.” 

Tuy vậy, trong ánh mắt của anh lại xen chút vui vẻ, đã lâu rồi anh mới thấy cô tức giận với mình đấy.

Cô thấy biểu cảm vui vẻ của chồng bèn hỏi ngay: “Anh đang nhìn gì vậy?” 

Anh ghẹo vợ: “Không có gì, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ tức giận của em sao mà xinh đẹp thế thôi.” 

“Vậy sao? Vậy thì anh cứ suy nghĩ về sự xinh đẹp ấy đi! Đêm nay em sẽ ngủ với Hạo Hạo.” Nói rồi, cô liền xoay người.

Cô vừa bước đi đã bị ông xã giữ lại, sau đó cô đã nằm trọn trong vòng tay anh.

“Em giận đến vậy ư?” Giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của ông xã chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu của cô, khiến lòng cô cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Nhan Hạ thở hắt ra, rầu rĩ đáp: “Không phải em giận, mà em chỉ không muốn hai ba con giấu em điều gì thôi.”

Lục Phỉ hỏi ngược lại: “Em và Hạo Hạo có nhiều bí mật như vậy, còn anh với con lại không được có một điều ư?”

Cô khó nhọc đáp: “Em và con làm gì có bí mật nào đâu.”

“Không có thật sao?”

“Có mấy điều thôi…” – Giọng Nhan Hạ càng ngày càng nhỏ dần.

“Vậy giờ em có còn giận nữa không nào?”

Cô vô thức lắc đầu, đáp: “Không ạ.” 

“Ừm.” Anh gật đầu, thả bà xã ra và đi vào phòng tắm.

Mãi đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, cô mới hoàn hồn, không biết có phải ban nãy mình đã bị ông xã trêu ghẹo nữa rồi không. Rõ ràng anh nói rất có lý, vậy cớ sao cô lại cảm thấy bực tức đến thế? 

Thiệt tình…

Cô leo lên giường với tâm trạng chán nản rồi ngủ thiếp đi mất.

Lục Phỉ ra khỏi phòng tắm liền thấy vợ đã nằm đắp chăn kín mít trên giường, anh chậm rãi đi đến cạnh giường và ngồi ở mép giường.

Từ tiếng thở đều đều của bà xã, anh biết cô đã say giấc nồng rồi.

Anh lắc đầu với vẻ yêu chiều, đứng dậy đi vào phòng tắm. Lát sau, anh bước ra với một cái chậu rửa mặt và khăn lông, lại lấy thêm nước và bông tẩy trang cho cô.

Sau khi ngồi ở mép giường rửa mặt sạch sẽ cho bà xã, anh mới dọn dẹp, leo lên giường và ôm cô vào lòng.

Dù anh có bất chợt ôm lấy cô thì cô vẫn ngủ ngon lành, thậm chí còn đổi sang một tư thế thoải mái hơn nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc cô đã quá quen với mùi hương và hơi thở của mình là lòng anh ấm áp không thôi.

Anh muốn ôm lấy cô như thế này đến suốt đời!

Trong khi gia đình họ đang nghỉ ngơi, cư dân mạng đã xem đi xem lại kỳ thứ hai của Bố đã về không biết là bao nhiêu lần. 

Chẳng mấy chốc đã có người phát hiện ra vấn đề trong khâu biên tập của chương trình, vội vàng  lên bài ngay: “Tôi mới tìm thấy một lỗi là quần áo của Hạo Hạo và nam thần khi đi ra khác lúc ở nhà. Trời ạ, đây có phải là một cánh cửa ma thuật không?” 

Lát sau, số người ùa vào bình luận đã trở nên đông như kiến.

“Tôi cũng mới thấy luôn.”

“Sau khi thấy bài của chủ thớt, tôi đã tua lại xem thử thì phát hiện đúng là không giống nhau thật.”

“Sao bữa nay chương trình cắt ghép xuống tay quá vậy? Ha ha ha.”

“Tôi lại tò mò về lý do họ biên tập lộ liễu như vậy cơ…”

“Cùng tìm hiểu thôi nào!”

Sau đó, một nhóm người vội vàng bới lại tin tức trong nhiều ngày qua.

Dưới đôi mắt sáng như đuốc của cư dân mạng, sự thật đã được phơi bày.

Một cư dân mạng so sánh tập này của chương trình với đoạn phim đánh người của Lục Phỉ bỗng nhiên phát hiện ra quần áo của Hạo Hạo và Lục Phỉ giống hệt nhau trong cả hai. 

Sau khi họ tìm ra sự thật, chuyện của Công ty giải trí Anh Luân lẫn ân oán giữa Dương Ngưng và gia đình Lục Phỉ lại nổi lên như cồn. Thậm chí, còn có người tag chương trình trên Weibo với mong muốn được xem bản gốc, khiến êkip rất khó xử!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi