CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Lúc Lục Phỉ đang lái xe, điện thoại anh cứ reo liên hồi. Anh nhìn lướt qua nó rồi nói với vợ: “Em nhận giúp anh đi.”

“Để con bắt máy cho ba.” – Lục Hạo vừa nói đã chộp lấy cái điện thoại.

Bé hoạt bát trả lời: “Xin hỏi ai vậy ạ?”

Hình Ảnh ở đầu dây bên kia sửng sốt trong giây lát mới hỏi: “Ba con có ở đó không Hạo Hạo?”

“Dạ có.” – Bé đáp to rồi nhìn về phía mẹ và nói: “Dì Hình muốn nói chuyện với ba ạ.”

Nhan Hạ nhận lấy điện thoại trong tay con rồi nói: “Là em đây chị Hình. Giờ Lục Phỉ đang lái xe, có chuyện gì không chị?”

Hình Ảnh ngập ngừng đáp: “Trên mạng bỗng nhiên xuất hiện xì căng đan của Lục Phỉ, giờ các phương tiện truyền thông đều đang đăng chuyện này.”

Cô hỏi tiếp: “Xì căng đan gì vậy chị?”

Hình Ảnh đáp: “Mấy tấm hình thân mật của Lục Phỉ với một số phụ nữ bị rò rỉ. Em phải tin Lục Phỉ sẽ không làm chuyện có lỗi với em, giờ bên chị đang xem thử những tấm ảnh đó có phải là thật không.”

Cô nghiêm túc trả lời: “Chị Hình cứ yên tâm, trước giờ em vẫn luôn tin tưởng anh ấy mà.”

Nghe vợ nói vậy, lòng anh bỗng trở nên ấm áp không thôi.

Hình Ảnh phải đích thân hỏi Lục Phỉ mới yên lòng được, vội nói: “Lát nữa chị sẽ đến nhà hai em để bàn bạc kỹ hơn.”

“Được ạ.”  

Cô trả lời xong liền cúp máy, suy tư đặt điện thoại xuống.

Lục Phỉ bình tĩnh hỏi bà xã: “Sao vậy em?”

“Chị ấy bảo anh có xì căng đan.” – Cô vừa đáp vừa đăng nhập vào Weibo, sau đó nhấp vào Weibo của anh. 

Lúc ấn vào, hàng loạt bình luận tranh cãi nảy lửa liền đập vào mắt cô.

“Mấy người tâng bốc anh ta là người đàn ông tốt của giới giải trí có thấy quê khi lòi ra việc anh ta cũng ăn vụng như bao người khác không.” 

“Mấy người còn chưa biết mấy tấm hình đó là thật hay giả mà đã mắng anh ấy rồi, coi chừng bị hớ đó!”

“Nói gì thì tôi cũng vẫn ủng hộ nam thần Lục! Tụi tôi biết rất rõ hành trình của nam thần mà còn chưa bao giờ thấy mấy tấm hình kia nữa là, có khi chúng nó đã bị photoshop rồi cũng nên!” 

“Tôi chỉ muốn nói một câu: Âu yếm dễ toi đời lắm nhé!”

“Photoshop chắc luôn!”

“…”

Nhan Hạ càng đọc càng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Tin tức vừa mới truyền ra mà đã có vô số cư dân mạng bơi vào chỉ trích ông xã, nói thật thì nó chẳng khác nào thuỷ quân cả.

Cô tìm kiếm cụm từ “Lục Phỉ” trên thanh công cụ, chủ đề “Lục Phỉ ngoại tình” liền hiện ra, đi kèm với nó là vô vàn tấm hình.

Cô ấn đại vào một tấm thì thấy người đàn ông trong hình rất giống với ông xã, bên cạnh anh ta là đủ loại mỹ nữ đang ngồi trong những quán bar tiếng tăm nằm trong khách sạn.

Nói thật thì những bức ảnh này rất dễ khiến người xem tin vào nó, đến cả cô cũng ngẩn ngơ trong giây lát.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, cô nhận ra người trong hình không phải là ông xã, nhưng… Sườn mặt và thân hình của người kia rất giống anh, ngoại trừ người thường xuyên nhìn thấy anh thì ai cũng sẽ bị lầm tưởng mất.

“Xì căng đan của anh á?” – Anh nhíu mày, suy nghĩ có khi nào mình tới gần nữ minh tinh đâu nhỉ? Xì căng đan từ đâu ra vậy?

Cô nói: “Em mới nhìn thử rồi, tuy người trong hình không phải anh nhưng sẽ khiến cho người khác cảm thấy chính là anh.”

Anh suy tư nói: “Em nghĩ mấy tấm hình này không phải giả?”

Cô đáp: “Khả năng này rất cao.” 

Người đầu tiên đứng đằng sau chuyện này mà cô có thể nghĩ đến chính là Trần Cảnh Thâm. Bữa trước anh ta gọi cho cô thì cô đã cảm thấy không lành, giờ nó đã thành sự thật rồi.

Cứ nghĩ đến việc Trần Cảnh Thâm định xuống tay với ông xã là lòng cô lại như lửa đốt, rất sợ anh ta sẽ còn làm gì quá quắt hơn nữa.

Nghe vợ nói vậy, anh cũng đã hiểu ra đôi chút, lại nhìn bà xã đang tỏ ra lo lắng qua kính chiếu hậu, bình thản đáp: “Anh sẽ giải quyết chuyện này, em không cần phải lo đâu.”

Lúc nghe thấy lời an ủi của chồng, cô thôi không nghĩ lung tung nữa, nhìn khuôn mặt kiên quyết của anh và nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”

Lục Hạo khó hiểu chớp mắt, mờ mịt nghĩ: Ba mẹ mới nói gì vậy nhỉ?

Chốc lát sau, họ đã về đến nhà. 

Không lâu sau đó, Hình Ảnh cũng tới nơi. Cô ấy vừa gọi điện vừa bước đến gần cửa, mới bấm chuông thì cửa đã mở toang, để lộ Lục Hạo đang đứng cạnh cửa.

Lục Hạo chào cô ấy ngay: “Con chào dì Hình Ảnh ạ!”

“Chào Hạo Hạo.” – Hình Ảnh vừa chào bé xong đã đi vào phòng khách. 

Bé mở cửa xong cho cô ấy liền bước về phòng, mím môi nhìn thoáng qua ba mẹ rồi đi vào trong.

Hình Ảnh vừa vào đã thấy Lục Phỉ đang nhìn gì đó trên máy tính, còn Nhan Hạ đang ngồi lướt điện thoại.

Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, còn anh hỏi thẳng: “Công ty định làm gì vậy chị?”

Hình Ảnh mím môi đáp: “Phòng kỹ thuật của công ty bảo mấy tấm hình này chưa từng bị photoshop.”  

Nói thật, nếu không phải cô ấy luôn đi theo Lục Phỉ, lại còn hiểu tính anh thì cô ấy cũng hoài nghi anh. Dù vậy, tình thế bây giờ cũng rất bất lợi với Lục Phỉ, đến cả công ty cũng nghi ngờ anh rồi.

Cứ tiếp tục như vậy thì tình huống sẽ tồi tệ hơn mất. 

Dù Lục Phỉ có là Ảnh đế ASK thì cũng không gánh nổi cái mác “Tên đàn ông cặn bã ngoại tình.”

Phải công nhận rằng kẻ đứng đằng sau chuyện này rất lợi hại, người này không những biết điểm yếu nào là chết người mà còn tìm được “bằng chứng” nữa.

Anh nói thẳng: “Mấy tấm ảnh đó là thật.”

“Thật ư? Sao có thể chứ?” – Hình Ảnh khó tin hỏi ngược lại, cô ấy tin ai trong giới giải trí cũng có thể ngoại tình nhưng Lục Phỉ thì không!

Nói thật, cô ấy vẫn có lòng tin vào nghệ sĩ mà mình tự tay bồi dưỡng lắm.

Thấy vậy, Lục Phỉ mới nói tiếp: “Tuy người trong hình không phải em, nhưng sườn mặt và dáng người của tên này rất giống em.”

Hình Ảnh ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó lấy điện thoại di động để xem kỹ mấy tấm hình. 

Cô ấy nhìn ngang nhìn dọc vẫn cảm thấy người trong hình là Lục Phỉ, nhìn thoáng qua Lục Phỉ rồi lại nhìn hình, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuy góc nghiêng của người này lẫn dáng người đều rất giống Lục Phỉ, nhưng vẻ phong lưu khi ôm mấy cô nàng trong hình lại khác hẳn với anh.

Sau khi đã chắc chắn, Hình Ảnh quay sang xin lỗi Lục Phỉ: “Xin lỗi vì chị đã không phân biệt được người trong hình với em.”

Lục Phỉ đáp tỉnh bơ: “Nếu không phải em chưa từng làm những chuyện như vậy thì chắc em cũng sẽ nghi ngờ bản thân khi thấy mấy bức ảnh kia rồi.” 

Con người chỉ cần tận mắt chứng kiến thì sẽ tin là thật, dù rằng có đôi khi sự thật lại chưa chắc như những gì họ đã nghĩ.

Hình Ảnh phán đoán: “Chị thấy người đứng đằng sau chuyện này rất mưu mô đấy. Người này tung tên em ra trước để cho những ai xem mấy tấm hình kia sẽ nghĩ ngay đến em, chứ không phải là ai khác.”

Anh gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cô ấy.

Hình Ảnh nói thầm: “Không biết ai là chủ mưu nữa.”

Cô ấy nhớ gần đây Lục Phỉ có gây thù chuốc oán với ai đâu nhỉ?

Tim Nhan Hạ khẽ nhói đau khi nghe cô ấy nói vậy, âm thầm tự trách bản thân đã gây ra chuyện này. 

Đúng lúc này, anh nắm chặt lấy tay cô, bàn tay rắn chắc dần sưởi ấm tâm hồn cô.

Hình Ảnh thấy đôi vợ chồng nhà này lại tình tứ liền quay sang chỗ khác. Thấy vậy, Nhan Hạ bỗng ngại ngùng không thôi, định rút tay về thì đã bị ông xã giữ chặt.

Anh bình tĩnh nói với Hình Ảnh: “Là tên Trần Cảnh của Công ty giải trí Anh Luân làm. Từ những bức ảnh có thể thấy được anh ta đã theo dõi em tầm một năm rồi, từ đó đã gia tăng mức độ đáng tin của mấy tấm hình kia.”

Sắc mặt Hình Ảnh trở nên nghiêm túc, vội nói: “Nếu anh ta đã mưu tính từ lâu thì người trong hình sẽ không dễ tìm được hoặc bỏ trốn rồi.” 

“Em biết người này.”

Hình Ảnh khó tin hỏi lại: “Em biết người này thật sao?”

“Nó là em họ của em.”

Hình Ảnh nói: “Trước giờ chị có nghe em nhắc đến người nhà đâu. Nếu đây là em họ em thì sao anh ta lại chịu làm mấy chuyện hại em vậy?”

Hồi đó đến giờ cô ấy cứ tưởng Lục Phỉ chỉ có mỗi vợ con, tự nhiên từ đâu chui ra một đứa em họ vậy trời?

Anh từ tốn đáp: “Hồi đó em gây gổ với người nhà, đến giờ cũng chưa làm hòa với họ nữa.”

“Vậy em có định về thăm nhà không? Quan trọng hơn là đứa em họ kia của em có chịu đứng ra làm rõ chuyện này không?”

Anh bình tĩnh trả lời: “Sau khi quay xong chương trình này thì em sẽ về thăm họ cùng với Nhan Hạ và Hạo Hạo. Còn chuyện này, em đã có cách giải quyết mà không cần đến thằng em họ.”

Nghe vậy, ánh mắt của Nhan Hạ và Hình Ảnhsáng rực, anh đã nghĩ ra cách rồi ư?

Anh xoay máy tính về phía họ và nói: “Khi tấm thứ ba, thứ sáu, thứ mười được chụp, em đang ở nơi khác.”

Lúc cả hai nhìn máy tính, Lục Phỉ mở nick Ba đẹp trai lên.

Hình Ảnh liền nhìn về phía vợ chồng họ, không ngờ họ lại có nick phụ Weibo luôn.

Anh mở những tấm hình trên tường nhà vào khoảng thời gian mà những tấm hình kia được chụp thì thấy bài nào bài nấy cũng hiển thị nơi chụp rất xa mấy chỗ kia. Không những thế, trong ảnh luôn có ba đôi tay hoặc là ba cặp chân, cũng đồng nghĩa là cả nhà họ luôn ở bên nhau.

Khi thấy những bằng chứng đanh thép này, nỗi lo trong lòng Hình Ảnh mới nguôi ngoai phần nào.

Chỉ cần cô ấy tiết lộ nick phụ này thì còn ai dám nói là Lục Phỉ ngoại tình nữa chứ?

Hình Ảnh gấp gáp hỏi: “Em định làm gì? Thanh minh trên Weibo hay mở cuộc họp báo?”

Theo cô ấy, Lục Phỉ nên làm rõ chuyện này càng sớm càng tốt, không thì lâu dần công chúng sẽ mất lòng tin vào anh cho mà xem.

Lục Phỉ chậm rãi đáp: “Em đã hứa với Hạo Hạo là mai sẽ đến tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường với nó rồi, chỉ sợ em sẽ không còn thời gian mở cuộc họp báo. Vậy nên, tối nay em sẽ thanh minh trên Weibo luôn. Vả lại, em nghe nói gần đây phát sóng trực tiếp đang nổi như cồn, chị liên hệ với mấy nền tảng đứng top giùm em.”

Hình Ảnh suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Phát sóng trực tiếp á? Để chị sắp xếp giúp em liền.”

Anh nói: “Cảm ơn chị.”

“Chị về công ty xử lý chuyện này trước đã, có tin gì mới thì chị sẽ báo cho em.” – Hình Ảnh vừa nói xong đã đứng dậy chuẩn bị ra về.

“Chị Hình về cẩn thận.” – Nhan Hạ vừa nói vừa cùng ông xã tiễn Hình Ảnh đến cửa.

“Hai đứa tiễn chị đến đây là được rồi.” – Hình Ảnh khoát tay, lên xe rồi phóng đi như bay.

Sau khi Hình Ảnh rời khỏi, Nhan Hạ mới thẳng thắn bộc lộ với chồng: “Lần này là xì căng đan thì sau này sẽ là gì nữa đây? Em sợ lắm ông xã ơi.”

Cô biết Trần Cảnh Thâm là kiểu người dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, đồng thời cũng sẵn sàng dẹp tan mọi chướng ngại vật trên con đường ấy.

Anh ôm bà xã vào lòng, vuốt tóc cô và nói: “Nếu lần này anh ta đã không làm gì được anh thì sau này lại càng không thể.”

Cô lẳng lặng tựa vào vai chồng, tuy cô tin anh nhưng cô rất sợ Trần Cảnh Thâm sẽ đối phó anh như cái cách mà anh ta đã làm với ba mẹ cô vậy.

Tiếng chuông điện thoại của cô bỗng vang lên, liếc sang lại thấy dãy số của anh ta. Cô siết chặt tay rồi ấn nhận cuộc gọi.

Giọng nói trầm bổng của Trần Cảnh Thâm truyền vào tai cô: “Dầu gì tụi mình cũng là bạn cũ, anh rất tức giận khi thấy tin tức có liên quan đến chồng em đấy, sao anh ta lại có thể đối xử với em vậy chứ?”

Cô lạnh lùng đáp trả: “Anh có làm gì thì tôi cũng tin Lục Phỉ thôi, anh bớt làm mấy trò vô bổ đi.”

Trần Cảnh giả vờ như không hiểu ý cô, bình tĩnh trả lời: “Em có thể vờ như không thấy nhiều chứng cứ như vậy, nhưng em có thể chịu đựng được việc mình đang chăm con thì anh ta đang lên giường với người phụ nữ khác không?”

“Trần Cảnh Thâm, anh bớt giả ngu đi! Tôi nói cho anh biết, dù chúng tôi không bên nhau thì tôi cũng không chọn anh đâu!” 

Nói xong, cô liền cúp máy.

Lông tơ của cô bỗng dựng đứng cả lên, cô cứng ngắc quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh căm của ông xã.

Hồi nãy cô mới nói gì ấy nhỉ? Thôi xong rồi!

Lục Phỉ nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi hỏi cô bằng chất giọng sặc mùi nguy hiểm: “Dù chúng mình không bên nhau hử? Em từng nghĩ đến việc này rồi à?”

Cô nói thầm: “Em chỉ đưa ra ví dụ thôi, anh đừng tin mà. Vả lại, lúc ấy em còn đang nổi nóng nữa.”

Ban nãy cô nói đúng, chỉ sai thời điểm thôi.

Anh vẫn nhìn cô đầy thâm ý chứ không nói thêm gì cả. Thấy vậy, cô vội xin tha, kiễng chân hôn ông xã một cái: “Ông xã đừng giận nữa, anh cũng biết em chỉ yêu mình anh thôi mà.”

Sắc mặt anh bớt u ám hơn trước câu tỏ tình của vợ, ánh mắt chạm phải cặp môi đỏ mọng của cô, vươn tay nâng cằm cô và hôn xuống một cách mãnh liệt.

Trong khi họ đang hôn nhau nồng cháy, một cái đầu nhỏ lại thập thò nơi góc cửa tự hỏi sao ba mẹ lại thích hôn nhau lâu như vậy nhỉ? 

Mãi đến khi không thở được, cô mới đẩy nhẹ ông xã, anh cũng từ từ thả cô ra. Khi thấy con trai đang nhìn lén họ nơi cửa, anh ôm chặt lấy cô và âm thầm ra hiệu cho bé lùi về.

Cô thấy anh bỗng dưng ôm chặt mình bèn hỏi: “Sao vậy ông xã?” 

Anh vừa trả lời vừa buông cô ra: “Không có gì, anh chỉ muốn ôm em thôi.”

Nếu cô biết ban nãy con trai đã thấy họ hôn nhau thì sẽ ngượng chín cả mặt cho mà xem, thậm chí sau này anh sẽ bị mất phần thưởng nho nhỏ này mất. 

Cô không hề hay biết chính sự tồn tại của cô đã hấp dẫn anh đến nhường nào, vậy mà bây giờ anh chỉ có thể hôn cô cho đỡ nghiền trong thời kỳ cô đang mang thai.

Mặt cô đỏ bừng, bất chợt nhìn thoáng qua căn phòng, may mà con không có ở đây.

Anh mỉm cười nhìn vợ và nói: “Anh vào phòng con xem thử.”

“Em đi làm bữa tối đã.” – Cô vừa nói vừa đi vào bếp.

Lục Phỉ vui vẻ nhìn theo cô, sau đó đi vào phòng con lại thấy bé đang ngồi trên bàn trầm tư. Anh bước tới cốc nhẹ đầu con, bé vội che đầu mình và quay đầu nói vói ba: “Ba cốc đầu con nữa thì con sẽ trở nên ngốc nghếch đó ba.”

Anh đáp thẳng: “Con thông minh như vậy thì ngốc đi chút cũng có sao đâu.”

Sau đó, anh ngồi lên giường con rồi nhìn con chằm chằm. Ban đầu bé còn nhìn ba, sau lại chột dạ không thôi, nói lí nhí: “Sao ba lại nhìn cứ nhìn con chằm chằm vậy ba?”

Anh hỏi ngược lại con: “Có phải hồi nãy con đứng ở cửa nhìn lén ba mẹ không?”

“Hạo Hạo không có nhìn lén, mà chỉ vô tình nhìn thấy thôi ạ.” – Bé vừa nói xong thì lỗ tai đã đỏ hết cả lên.

Anh từ tốn dạy con: “Sau này con không được làm vậy nữa, có vô tình nhìn thấy thì cũng phải đi ra chỗ khác. Hôm nay con nhìn lén ba mẹ thì có thể sau này sẽ đến phiên người khác, dù là ai thì con làm vậy cũng là hành vi sai trái cả.”

Bé gật đầu, nói khẽ: “Con biết rồi ạ.”

“Ừm.” – Anh xoa đầu con thay cho lời khen.

Lục Hạo sực nhớ ra gì đó, vội vàng đi lấy một bộ quần áo và đưa nó đến trước mặt ba: “Ba ơi, ngày mai gia đình mình phải mặc đồ giống như bộ trong tay con vậy, ba nhớ nhắc mẹ nữa nha ba.” 

Ba đồng ý với con ngay: “Ba mẹ nhớ rồi.”

Bé gật đầu lia lịa, gấp gáp đặt bộ đồ trong tay lên đầu giường, thầm nghĩ mai mình phải mặc bộ này mới được! Chỉ cần nghĩ đến cảnh gia đình mình cùng nhau chơi trò chơi là bé lại vui mãi không thôi!

Thấy con như vậy, lòng anh bỗng trở nên ấm áp, chỉ mong cả nhà họ hạnh phúc mãi như vậy mà thôi! 

Khi anh nhớ đến đôi mắt u ám của Trần Cảnh, sự ấm áp dần tan đi.

Nếu đối phương đã bày ra trò chơi này thì anh quyết không yếu thế! Anh sẽ để cho Trần Cảnh nếm thử mùi vị tiền mất tật mang là như thế nào.

Không biết việc phát cơm chó trên phát sóng trực tiếp sẽ tuyệt vời như thế nào nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi