CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Trong suốt cả quãng đường về, Nhan Hạ cứ bồn chồn nhìn sang ông xã ngoài bình tĩnh, trong nổi giận đùng đùng.

Lúc xe dừng trước cửa Lục gia, Lục Phỉ bước xuống khỏi ghế phụ và chui ra hàng ghế sau, khiến cho không gian đã chật nay lại càng hẹp hơn.

“Ông xã, em…”

Cô còn chưa kịp nói cho xong thì anh đã ôm chặt lấy cô rồi.

Anh thì thầm bên tai cô: “Xin em đừng lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn nữa.”

Lúc thấy cô ngất xỉu, thế giới của anh chỉ còn lại nỗi khủng hoảng vô hạn. Cũng chính trong giây phút ấy, anh mới nhận ra dù tính mạng của anh có gặp nguy hiểm đi chăng nữa, thì anh cũng muốn cô bình an.

Lúc cô mở mắt bảo mình ổn cả, trái tim anh mới trở về nhịp đập vốn có của nó. Sau đó, anh lại cảm thấy ảo não không thôi, tại anh mà cô phải giả vờ ngất xỉu để trốn khỏi Trần Cảnh.

Hôm nay là lỗi của anh khi đã không lường được việc Trần Cảnh mang súng trong người. Sau này, anh sẽ không để cho anh ta thêm bất kỳ cơ hội nào để làm tổn thương họ nữa.

Cô nói: “Em chỉ mong mình có thể gánh vác mọi việc cùng anh và sánh đôi với anh. Nếu không phải vì em, thì sao anh lại đối đầu với Trần Cảnh chứ?”

Cô không muốn làm nhành hoa yếu ớt luôn được anh bảo vệ, mà cô muốn làm người vợ giúp đỡ và che chở lẫn nhau với anh cơ.

Anh cảm nhận được thái độ nghiêm túc của bà xã, liền nói: “Chúng mình sẽ cùng nhau gánh vác mọi chuyện.”

Anh chỉ muốn bảo vệ cô, mà kề vai sát cánh cũng chính là một cách trong đó.

Cô thở phào nhẹ nhõm, anh chậm rãi buông cô ra, sau đó nhìn nhau bằng ánh mắt thấu hiểu.

Lúc họ đến nhà, ai cũng đều chưa về cả. Họ nắm tay nhau đến chỗ sofa, sau đó Nhan Hạ ngồi tựa vào lòng chồng để xem ti vi. 

Cô chọn tới chọn lui mà vẫn chưa chọn được kênh nào, cuối cùng lại dừng tại kênh tin tức địa phương đang chiếu cuộc phỏng vấn của nhân viên phục vụ bàn họ ở khách sạn.

“Ba vị khách bước vào phòng riêng rồi gọi món. Tôi vẫn đứng ngoài cửa mãi cho đến khi nghe được một âm thanh… Ai dè vừa đi vào đã thấy một vị khách cầm súng.”

“Anh có nhớ đặc điểm gương mặt của họ không?”

“Lúc ấy tôi sợ quá nên không nhìn rõ lắm. Tôi chỉ nhớ là hai nam một nữ với ngoại hình ưa nhìn. Nói thật, tôi thấy giống chuyện tình tay ba lắm á!”

“…”

Ánh mắt cô tối lại, nghĩ thầm: Anh ta không biết cô và Trần Cảnh cũng không có gì lạ, nhưng có lý nào lại không nhận ra Lục Phỉ? Vậy có nghĩa là anh ta đã bị người khác cảnh cáo rồi!

Cô chợt nhớ lại ánh mắt điên cuồng khi đó của Trần Cảnh, anh ta đã mất trí thật rồi!

Lục Phỉ thấy bà xã không nói gì thì đã đoán được suy nghĩ của cô ngay. Anh vội đưa tay ra vuốt bụng vợ và nói: “Mong rằng bà xã sẽ sinh hai cô con gái cho anh.”

Cô hỏi anh: “Chẳng phải bác sĩ bảo còn chưa chắc chắn sao? Lỡ như trong bụng em là hai thằng con trai thì sao giờ?”

Anh ngập ngừng nói: “Vậy thì một đứa con gái cũng được.” 

Nếu là hai đứa con trai thì anh… Cũng nuôi tất!

Cô mỉm cười trước khuôn mặt đen xì của anh, sau đó nói: “Chuyện này có phải do chúng mình quyết định đâu.”

Với cô, dù nam hay nữ thì cũng đều là bảo bối của cô cả.

Nghĩ vậy, cô liền nhìn về phía ti vi. Giờ cô đã quá hạnh phúc, nên cô sẽ chôn chặt những chuyện đau buồn trong quá khứ nơi đáy lòng, quyết không để nó ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện tại của mình nữa.

Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Sau này chúng mình hãy sống thật hạnh phúc nhé ông xã.”

Anh ôm chầm lấy cô, nói khẽ: “Ừm.”

Trong lúc họ đang ôm nhau nồng nàn, một lớn một nhỏ đi vào. Lục Hạo thấy mẹ liền ho một tiếng, cô quay đầu lại thì thấy con trai đang muốn phá mình, đẩy nhẹ ông xã và nói: “Hạo Hạo không được quấy rầy ba mẹ đâu nhé.”

Lục Hạo không ngờ mẹ lại nói vậy, sững ra ngay tại chỗ. Quách Kỳ thấy dáng vẻ đáng yêu của bé liền mỉm cười.

Nhan Hạ nhớ đến lời cô ấy nói sáng nay, ngạc nhiên hỏi ngay: “Chẳng phải em nói đến tối mới về ư?”

Quách Kỳ cười nói: “Hạo Hạo thấy chán quá nên đòi về ạ.” 

Suy cho cùng thì nơi đó rất nhàm chán với trẻ con như Hạo Hạo.

Lục Phỉ nhíu mày hỏi con: “Hạo Hạo, thím nói có đúng không?”

Bé hơi sợ sắc mặt của ba, lí nhí đáp: “Dạ đúng.”

Anh nghiêm nghị hỏi con: “Sáng nay trước khi đi thím hỏi con có muốn đi đến tối không, con đã đồng ý. Vậy tại sao bây giờ con lại làm vậy?”

Bé buồn bã đáp ngay: “Con sai rồi ba.”

“Vậy lần sau con sẽ làm thế nào?”

“Con sẽ ở lại đến khi hết giờ như mình đã hứa mới thôi.” – Bé vừa nghiêm túc nói vừa xòe tay ra.

Anh gật đầu, không nói gì thêm nữa. 

Quách Kỳ ngồi xuống cạnh Nhan Hạ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Bữa khám thai hôm nay sao rồi chị?”

Nhan Hạ khựng lại trong giây lát rồi ôn hòa trả lời: “Bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh, chỉ cần chị tập trung dưỡng thai là được.”

Quách Kỳ nhìn bụng cô và cười dịu dàng: “Chờ mong thành viên mới đến quá đi!”

Lục Hạo cũng nhìn chằm chằm vào bụng cô, vội nói chen vào: “Sang năm con sẽ có em gái rồi ạ.”

Quách Kỳ chớp mắt, mở miệng trêu đùa bé: “Nếu mẹ con sinh một đứa em trai thì sao nào?”’

“Con muốn mẹ sinh em gái cơ.”

Cô hỏi tiếp: “Con không muốn em trai sao?”

Lục Hạo nhanh trí trả lời: “Mẹ sinh em gái cho con, còn thím sinh em trai là được rồi ạ.”

Quách Kỳ im lặng trong giây lát rồi nói: “Nếu thím không sinh được em trai thì sao?”

Bé ngây thơ đáp: “Em gái cũng được ạ.”

Quách Kỳ gật đầu cười đáp: “… Nếu có cơ hội.”

Tuy tỷ lệ rất nhỏ, nhưng cô ấy vẫn luôn nuôi hy vọng rằng mình có thể mang thai. Mấy năm nay, cô ấy luôn điều dưỡng cơ thể.

Bé chạy đến cạnh cô ấy, rối rắm một hồi lâu mới nói khẽ: “Thím ơi, con muốn tiết lộ một bí mật cho thím.”

Cô ấy tò mò hỏi: “Bí mật gì vậy con?”

“Tối qua con nằm mơ thấy ba đứa em trai, nhưng con muốn em gái cơ.”

Quách Kỳ nhoẻn miệng cười, búng nhẹ cái mũi của bé: “Biết đâu chừng trong bụng mẹ có ba em trai thì sao?”

“Không chịu, không chịu đâu…” – Bé lắc đầu, rồi chìa bàn tay bé nhỏ ra nói: “Ít ra cũng phải có một cô em gái trong ba đứa em trai chứ ạ.”

Trước dáng vẻ nghiêm túc của bé, cô ấy không kiềm chế được mà bật cười.

Nhan Hạ nghe thấy lời bé nói xong thì thôi, còn Lục Phỉ lại nhìn bụng bà xã với vẻ suy tư, sau đó mặt đen xì khi nghĩ đến việc mình sẽ có ba thằng con trai…

Đến giữa trưa, mọi người trong nhà mới lục tục quay về.

Trần Dung vui vẻ đọc bản báo cáo sức khỏe của con dâu, sau đó huých nhẹ ông xã ngồi cạnh mình và hỏi: “Nếu đây là một cặp trai gái thì tốt biết mấy nhỉ ông xã?”

Lục Húc gật đầu đồng ý.

Đã đến tuổi làm ông làm bà thì ai mà chẳng thích con cháu xum tụ đâu chứ.

“Lúc nào con cảm thấy quá bận rộn thì cứ để ba mẹ trông con cái cho.”

Cô mỉm cười đáp: “Dạ.”

Lục Văn lén lút nhìn bà xã, khi thấy cô ấy không mấy bận tâm liền thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại cầu mong ông trời ban cho họ một kỳ tích.

Bác sĩ chỉ bảo là cơ hội thụ thai rất thấp chứ có phải bằng không đâu, vậy thì anh ấy phải cố gắng sự nghiệp trồng người mới được.

Ôi chao, tư thế nào dễ thụ thai nhỉ? XX hay YY nhỉ?

Quách Kỳ nhìn thấy ông xã nở nụ cười bỉ ổi liền nhéo anh ấy một cái thật mạnh trên đùi.

“Oái!” 

Khi thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, anh ấy liền ngại ngùng giải thích: “Bị muỗi chích đau quá.”

Lục Hạo vừa gặm đùi gà bự chảng vừa vạch trần anh ấy: “Trời lạnh như vậy mà cũng có muỗi ạ?”

Lục Văn cạn lời trước đứa cháu thích bóc phốt mình luôn…

Mọi người trò chuyện rôm rả trên bàn ăn, khiến lòng Quách Kỳ cũng ấm áp theo.

Cuộc sống bây giờ đã rất hạnh phúc, dù sau này cô ấy không có con nhưng cô ấy tin chắc rằng mình sẽ vẫn luôn hạnh phúc như bây giờ vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi