CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: EM DÁM BỎ TRỐN

Edit: fpurplebrown23

Lạc Tích Tuyết nhất thời không nói được gì.

Người phóng viên này hỏi cái vấn đề thối nát gì vậy, em trai tìm bạn gái liên quan gì tới cô, cô tại sao phải tỏ thái độ a.

Hàn Diệp Thần chẳng biết lúc nào lại xuất hiện, anh cười thay Lạc Tích Tuyết giải vây, “Lạc tiểu thư, làm chị, đương nhiên có thể chúc mừng cho em của mình rồi”.

“Đúng vậy a.”. Lạc Tích Tuyến hướng Hàn Diệp Thần cảm kích cười một tiếng, cũng đúng ký giả thân thiệt gật đầu một cái.

Chỉ là cô mới vừa làm xong động tác này, tự dưng cảm giác trên đỉnh đầu có một tia sắc bén ở đâu bắn tới, khiến cho sống lưng cô thẳng đưng.

Không cần đoán cũng biết, nhất định là tên Lạc Thiên Uy kia đang uy hiếp cô, không cần cùng Hàn Diệp Thần đi quá gần.

Nhưng hắn quản được sao? Hắn cũng chỉ là em trai của cô mà thôi, mới vừa ôm lấy bạn gái thân thiết công bố tin cưới đấy.

Quan hệ tội ác của 2 người, viễn viễn không thể nào ra ánh sáng, mà cô ở bên ngoài trong mắt của tất cả mọi người, chỉ có thể là chị của hắn.

“Anh còn chưa đi sao?”. Lạc Tích Tuyết không nhìn cảnh cáo của Lạc Thiên Uy, trực tiếp đến gần Hàn Diệp Thần, tò mò hỏi.

Hàn Diệp Thần lắc đầu một cái, ánh mắt nhu hòa hỏi: “Không có a, anh một mực ở bữa tiệc tìm em đấy, Tích Tuyết, em mới vừa đi đâu vậy?”

Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, nét mặt nhất thời trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Nhớ tới mình mới vừa cùng em trai xảy ra một màn mắc cỡ, cô hận không tìm được chỗ đất đào nào để chui vào, hiện tại lại bị Hàn Diệp Thần hỏi đột ngột, cô đương nhiên có thể ngượng

ngùng.

“Thế nào? Sao lại mặt hồng như vậy?”. Hàn Diệp Thần đưa mặt tới, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chăm chú vào cô.

“Ách cái đó, không có gì em chỉ có chút khong thoải mái, lên lầu đi nghỉ một chút!”. Lạc Tích Tuyết lúng túng cười một tiếng, úp úp mở mở suy đoán nói vài câu, cô nâng váy rời đi.

Chỉ là thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, tất cả đều rơi vào trong mắt Hàn Diệp Thần, theo ý anh, Lạc Tích Tuyết nhất định vừa xảy ra chuyện gì đó.

Chỉ là anh không có liên tưởng đến Lạc Thiên Uy, mà cho rằng Lãnh Khinh Cuồng ở cùng với anh trong phòng yến hội tìm kiếm Lạc Tích Tuyết chắc tìm được cô trước, cùng với cô xảy ra chuyện gì đó.

Trở về trong phòng, Lạc Tích Tuyết tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, tiệc sinh nhật lầu dưới trong đại sảnh cũng không sai biệt lắm đã tan cuộc.

Cô đi đến giường, bắt đầu mở quà sinh nhật.

Từng cái một trong hộp quà tinh xảo, không phải mỹ phẩm thì chính là đồ trang sức số lượng có hạn, xem ra đều là giá trị xa xỉ.

Cô từng cái một bóc xong, ở bên cạnh ghi chú rõ ràng là ai đưa, những thứ này nhận là nhận, có thể sau cũng muốn trả, cô nhớ kỹ tên những người này, chờ sau khi bọn họ cử hành bữa tiệc, quà của cô cũng không thể thiếu.

Đang nhất thời xem xét, khóe mắt cô hất đến một cái hộp, chỉ là không chút để ý mở ra, trông thấy có cái gì đó trong hộp, Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.

Lại là cái nhẫn kim cương? !

Mặt trên còn có thiệp, vài chữ cái to viết: yêu em một đời một kiếp.

Có lầm hay không? Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn cái nhẫn trong tay, sinh nhật của cô cũng không phải là kết hôn, tại sao có người ác như vậy, đưa cô nhẫn kim cương làm lễ vật chứ!

Nhất định là Lãnh Khinh Cuồng, trong ấn tượng chỉ có loại con nhà giàu như anh ta, mới có thể trêu chọc cô như vậy.

Chỉ thấy tên trên Lạc Khoản, Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt giật mình.

Lạc Thiên Uy? ! !

Lại là em trai đưa?

Em trai thật tốt đưa cô nhẫn kim cương làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn cầu hôn cô sao?

Không thể nào? Trong lòng của cô nhất thời hỗn độn, em trai mới 16 tuổi, hiểu được cái gì là hôn nhân sao?

Chắc là nhất thời vui mừng, trêu đùa cô sao?

Lạc Tích Tuyết ngơ ngắc nhìn nhẫn kim cương trong tay, nhất thời cảm thấy trong tim khó nói lên lời.

“Thích không?” Chợt âm thanh của Lạc Thiên Uy nâng lên, chờ phản ứng kịp thời điểm của Lạc Tích Tuyết, hắn đã đi tới trước mặt cô rồi.

“Đây là anh đưa?” Lạc Tích Tuyết buồn bực nhìn anh.

“Ừ”. Lạc Thiên Uy khẳng định gật đầu một cái.

“Thật tốt, đưa tôi cái này làm gì?”. Lạc Tích Tuyết đem chiếc nhẫn cùng hộp, vứt vào trong ngực Lạc Thiên Uy, giọng nói khó chịu: “Muốn đưa, anh cũng nên đưa cho vị hôn thê mà hôm nay anh đã công khai ý”.

“Tích Tuyết” Lạc Thiên Uy sững sờ, nhất thời trong mắt lóe lên tia sáng, hưng phấn nói : “Em ở đây ghen?”

“Tôi không có rồi đấy!”. Lạc Tích Tuyết trừng mát liếc anh một cái.

Lạc Thiên Uy lại đến gần, vui vẻ ôm cô, thâm tình nhìn lại: “Tích Tuyết, Mục Cảnh nói cho anh biết, người phụ nữ chỉ tin tưởng vào cam kết kết hôn, không thể nào tin tưởng một người đàn ông muốn sống một đời mà không chịu cưới cô ấy”.

“Vậy thì sao?” Lạc Tích Tuyết không hiểu hắn tột cùng muốn nói cái gì.

Lạc Thiên Uy chợt nâng lên tay của cô, nói cực kỳ nghiêm túc: “Tích Tuyết, chúng ta kết hôn đi!”.

“Cái gì? Anh điên rồi?”. Lạc Tích Tuyết tròng mắt kích động, khó có thể tìn nhìn em trai, hất tay của hắn ra, lạnh lùng nhắc nhở: “Chúng ta là chị em!”.

“Tích Tuyết, tôi thích em, tôi đã sớm nói qua, tôi đối với em không phải tình ruột thịt, là tình yêu, tôi không phải thích em với tư cách chị mình, tôi muốn biến em trở thành người phụ nữ anh thích! Hi vọng em có thể hiểu!”. Lạc Thiên Uy cố chấp nói, ánh mắt chắc chắn.

Con người Lạc Tích Tuyết co rụt lại, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Vốn cô muốn tìm viện cớ lấp liếm cho qua, không ngờ em trai lại nghiêm túc giải thích cho cô như vậy, hắn muốn cùng cô kết hôn, không phải là thật sao?

“Nhưng chúng ta thật sự là chị em a!”. Cô bất đắc dĩ nhìn hắn, cuối cùng lại bổ sung một câu:

“Chị em ruột!”

Lạc Thiên Uy cầm tay của cô, không để cho cô lấy ra, vừa lấy chiếc nhẫn tự tay đeo lên cho cô, cam kết với cô : “Tôi muốn, tôi có thể dẫn em rời đi khỏi đây bất cứ lúc nào, ra nông trường nước ngoài không ai biết của chúng ta, bắt đầu cuộc sống mới”.

“Anh nói giỡn sao?” Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn hắn, đây đối với cô là em trai, ước mơ xa xôi lắm vậy.

Người ta, có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả sao?

Bỏ xuống tất cả người thân cùng bạn bè, ẩn cư, duy trì một quan hệ tội ác như thế sao?

“Tích Tuyết, tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể”. Lạc Thiên Uy nâng cằm cô lên, ánh mắt sáng nhìn cô : “Đến lúc đó, chúng ta có thể ở trong nông trai trông loại cây chúng ta thích, nếu như em nguyện ý, chúng ta còn có thể sinh em bé”.

Lạc Tích Tuyêt nhìn con ngươi đen nhánh của em trai, chỉ cảm thấy ma lực trong đôi mắt kia như nhau, canh chừng cô, không cách nào dời đi khỏi chỗ khác, chỉ có thể trở mắt nhìn anh và cánh tay thon dài sạch sẽ sờ xoạng hai gò má của cô.

Hắn thở dài một cái: “Em chịu ở lại bên cạnh anh là tốt rồi”.

Lạc Tích Tuyết giật mình, tâm như bị cái gì đó đụng vào, ánh mát mờ mịt nhìn Lạc Thiên Uy, suy tư lời nói vừa rồi của hắn, thật có thể sao? Bọn họ thật có thể ở chung một chỗ sao?

“Khụ ----“. Đột nhiên, tiếng ho khan nặng nề ở cửa ra vào vang lên, phá vỡ không gian hai người thâm tình nhìn nhau.

p.s: chuyện này t mới đọc văn án, nhiều cách gọi với cách viết sẽ hơi khác so với chương trước nên mọi người thông cảm nhé. Nhưng tớ vẫn dịch sát nhé chỉ tội cách gọi hơi khác thôi >.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi