CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: EM DÁM BỎ TRỐN

Hắn muốn làm cái gì đây?

Thân thể Lạc Tích Tuyết nhất thời cứng ngắc, thân thể tiếp xúc thân mật như thế làm cho cô cơ hồ quên đi hô hấp của chính mình.

Nhịp tim đập càng nhanh hơn, hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt trong như nước ánh lên tia sợ hãi, mắt tháy khuôn mặt anh tuấn của hắn càng ngày càng gần mình.

“Lạc Thiên Uy!” Cô căng thẳng dùng sức toàn thân em trai cô ra, cô thật sự sợ hãi muốn thoát ra khỏi chỗ này, lạnh lùng quát lên:”Em muốn làm gì?”

Con ngươi Lạc Thiên Uy tĩnh mịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm nhận được cô muốn thoát khỏi hắn, trong đầu hắn giờ phút này ánh lên suy nghĩ không thể để cô đi như vậy, bàn tay đem cô ôm chặt vào lòng, trong mắt tràn đầy ngọn lửa chiếm đoạt.

“lạc Thiên Uy, em mau buông chị ra, chị còn phải trở về phòng” Lac Tích Tuyết dùng sức đẩy hắn ra lần nữa, cô thật sự không chịu được ánh mắt nóng bỏng của em trai nhìn mình như vậy

“Tối nay hãy ở lại đây” Lạc Thiên Uy càng ôm chặt cô hơn, thân thể cao lớn ôm cơ thể cô thật chặt, ngữ điệu trầm thấp mang theo sự uy nghiêm khó có thể kháng cự.

“Không cần! Chị muốn trở về phòng của chị” Lạc Tích Tuyết không chút do dự đẩy hắn ra, kháng cự muốn rời khỏi đây, nhưng Lạc Thiên Uy không nói lời gì mà chi ôm cô đặt ở dưới thân của hắn, còn hắn cũng nằm đè lên người cô.

“Tích Tuyết” Hắn dịu dàng gọi tên của cô, hai tay chống đầu của cô, cúi người đến gần cơ thể của cô. Ngón tay Lạc Thiên Uy mon trớn lưu luyến hai gò má tinh xảo của cô, xuống tới cổ rồi xương quai xanh cho đến khi áo lộn xộn làm lộ ra một đôi gò bồng đảo tròn tròn.

Trong mắt của hắn lộ ra khát vọng rõ ràng, nhưng khi tay nâng lên thì lại dừng giữa không trung. Lạc Tích Tuyết hoảng sợ ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, cả người cô như đang ở gần ranh giới của sự sụp đổ.

Trời ơi, Lạc Thiên Uy làm sao có thể làm như vậy với cô cơ chứ? Bọn họ là chị em mà.

“Chị!” Lac Thiên Uy đột nhiên gọi cô một tiếng, con ngươi tĩnh mịch bị hắn hết sức đè xuống,thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng đáng yêu, thân mật chui vào trong ngực của cô:”Trên người chị có mùi hương của mẹ”

Trên trán Lạc Tích Tuyệt hiện ra mấy vạch đen nhưng trong lòng lại thả lỏng một hơi. Thì ra Thiên Uy đang coi cô như người mẹ đã mất nhiều năm của hắn, may thật nàng còn tưởng hắn có ý đồ bất chính gì với cô

Lạc Tích Tuyết cảm thấy may mắn vỗ ngực của mình, ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Uy trong mắt khôi phục lại sự dịu dàng vốn có

“Thiên Uy ngoan, em ngủ sớm một chút, chị sẽ ở chỗ này với em” Cô không có đẩy hắn ra mà ngược lại còn sờ sờ đầu của đứa em trai này, chủ động ôm hắn vào trong ngực, dùng tình thương của một người mẹ mà quan tâm hắn.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết suy nghĩ, đưa em trai này của nàng cũng cùng cô có vài điểm giống nhau, hắn mất mẹ từ nhỏ ,mặc dù cha yêu thương mẹ hắn nhưng bởi vì mẹ hắn qua đời từ luc hắn còn nhỏ như vậy, bỏ hắn lẻ loi một mình trong cuộc đời này khó trách hắn mới vừa rồi đem cô trở thành mẹ hắn.

Lạc Tích Tuyết đơn thuần nghĩ, thuận thế đem Lạc Thiên Uy ôm càng chặt hơn làm cho hắn có thể cảm nhận được chút ấm áp này

“Chị, chị sẽ không bỏ em mà đi đúng không?” Lạc thiên Uy đột nhiên ló cái đầu từ trong ngực cô lên đôi mắt thâm trầm nhìn nàng hỏi.

“Không biết” lạc Tích Tuyết mỉm cưởi lắc đầu.

“Có thể ở lại bên cạnh em suốt cuộc đời không?” lạc Thiên Uy lại hỏi

Lạc Tích Tuyết nhíu chân mày lại, có chút do sự nói:” Cái vấn đề nay… chị còn phải lập gia đình nữa mà”

“Em muốn chị mãi mãi ở bên cạnh em” Lạc Thiên Uy ôm chặt lấy cô, giống như sợ người khác sẽ cướp cô đi vậy

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi