CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: EM DÁM BỎ TRỐN

Nóng…

Lạc Tích Tuyết nắm trên giường lớn mềm mại, khẽ cong người lên chỉ cảm thấy cả người nóng ran, có một cổ lửa nóng hừng hực thiêu đốt cơ thể cô.

Cô nhíu lại đôi mày thanh tú lại, cảm thấy mình hôn mê thật lâu, toàn thân nóng rực, một cảm giác đói khát mạnh mẽ từ trong người cô nảy sinh.

“Người đẹp nhỏ, em không nghĩ là mình bị người ta bỏ thuốc sao?” Lãnh Khinh mở ánh đèn nhu hòa trên tường lên, đôi mắt tà mị nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người phu nữ có khuôn mặt tinh xảo và nụ cười mê hoặc chúng sinh trên giường, ánh mắt ngày càng trở nên thâm trầm.

Lúc này cô híp mắt hạnh lại, môi đỏ mọng mân mê, mái tóc xõa tung như tơ lụa, bộ dạng mất hồn, dưới ánh đèn lờ mờ, mỗi một đường cong trên cơ the cô như ẩn như hiện, hai chân phơi bày ra bên ngoài, thân thể lung linh hấp dẫn mềm mại như vậy lộ ra như đánh vào điểm trí mạng của người đàn ông, làm cho người ta không thể dời mắt được.

“Ưm nóng quá!” Lạc Tích Tuyết khó nhịn yêu kiều kêu lên một tiếng, chủ động đưa tay tháo cút áo trước ngực, cô nóng quá, trước mắt mơ hồ một mảng, cũng không ý thức được mình đang làm gì, chỉ là muốn thông qua phương thức đơn giản nhất này để làm giảm đi cái nóng của cơ thể.

“Người phụ nữ đáng chết, không được cởi nữa.”Lãnh Khinh trong mắt dấy lên ngọn lửa dục vọng, theo động tác cởi áo của cô thì thân thể cũng lộ ra ít nhiều trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, hô hấp cũng dần trầm xuống.

Chỉ là trong hắn rõ ràng Lạc Tích Tuyết không phải là người phụ nữ có thể đụng vào, trước hết bất luận gia thế bối cảnh của cô như thế nào đi nữa thì hắn đối với cô đã có cảm giác rung động khác thường nên không muốn chiếm tiện nghi cô như thế.

Cho nên hắn đã rất nỗ lực để áp chế cỗ lửa nóng trào dâng, lý trí cầm quần áo của cô lên cài từng khuy lại cho cô, mặc dù tiếp xúc với cơ thể nhẵn nhụi của cô nhưng hắn vẫn cắn răng đi tới bên giường thay cô lấy thuốc giải.

Ai ngờ khi hắn vừa mới đứng dậy thì Lạc Tích Tuyết lại đột nhiên bắt lấy tay hắn dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hừng hực của cô, trong miệng rũ rĩ nói:”Không cần đi!” Vũ Trạch.

Tự chủ vào giờ khắc này của Lãnh Khinh hoàn toàn biến mất nhường cho khát vọng nguyên thủy nhất.

“Người đẹp, là em chọc tôi” hai mắt hắn đỏ lên, tháo cà vạt vứt qua một bên, đem dây lưng bên hông kéo phắt ra, trực tiếp nhào tới

“Ưm” Trên thân thể đột nhiên chịu sức nặng thật lớn làm cho Lạc Tích Tuyết khó chịu kêu ra tiếng, chỉ là cô còn chưa kịp đẩy hắn ra thì Lãnh Khinh đã đem hai tay của cô nắm thật chặt ở phía dưới.

Đôi môi nhỏ nhắn của cô bị hắn chặn lại, hương vị đặc biệt của người đàn ông chui thẳng vào chóp mũi của cô, xen lẫn nồng đậm lửa nóng, kích động mập mờ.

Trong đầu Lạc Tích Tuyết bây giờ chỉ còn là một mảng hỗn độn, thân thể cô cứng nhắc đón nhận nụ hôn mãnh liệt như gió lốc mưa rào của người đàn ông ở trê, vốn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể bị đầu lưỡi nóng bỏng chăn trở lại, cuối cùng tất cả đều hóa thành từng tiếng rên nhẹ mê người.

Nụ hôn của hắn điên cuồng kịch liệt đủ để cho cô không thể nào thở được.

Không để ý trên người còn có vết thương, Lãnh Khinh đã thô bạo xé quần áo của cô vứt sang một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi